Tước Đăng Tiên

Chương 53



Phong Uyên nhớ tới ngày đó, bởi vì Tinh Như xông vào Trường Thu cung xem trộm Thiên Mệnh Văn Thư, hắn liền ném một nắm Thiên Âm châu xuống hồ Thái Huyền, bắt y xuống hồ vớt châu.

Tinh Như của hắn không thích nước như vậy, hắn sao có thể ép y làm thế?

Một vài hình ảnh khác hiện lên trong đầu hắn, khi đó, Tinh Như đứng trước Thiên Mệnh Văn Thư, ngực đầy máu tươi, khổ sở nhìn hắn.

Y đã dùng máu đầu tim bôi lên đó, y đã nhìn thấy gì?

Có phải khi đó y liền biết điện hạ của y chính là hắn?

Có phải hắn đối xử với y không tốt, mới bức y nhảy xuống Đăng Tiên Đài, từ nay về sau không cần hắn nữa?

Phong Uyên trước kia khinh thường y, trêu chọc y, nghĩ rằng y luôn ở đấy. Nhưng kỳ thực, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, y liền bỏ hắn mà đi.



Tinh Như nghĩ gì khi y trèo lên tiên đài?

Mộng Xu và Tư Tuyền mấy lần đến Vong Ưu cung nhìn Phong Uyên, lại thấy hắn vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở trước trường án, trong tay cầm bút, thật lâu không đặt xuống.

Trong lúc thất thần, Phong Uyên nghe thấy bên tai có người gọi điện hạ, hắn ngẩng đầu nhìn quanh, thật lâu sau, hắn mới phát hiện đây không phải nhân gian, Tinh Như của hắn cũng không còn nữa.

Hắn đặt bút lông trong tay xuống, đứng dậy rời khỏi Vong Ưu cung, đi đến Lăng Tiêu cung tìm Kiếm Ngô, nói: “Ta muốn xuống nhân gian một chuyến.”

Kiếm Ngô còn chưa kịp phản ứng, Phong Uyên lại nói: "Đưa Cô Tiên Tỏa cho ta đi."

Thấy hắn như vậy, Kiếm Ngô cũng có chút thương hại hỏi: "Phong Uyên, ngươi làm sao vậy?"

Hà tất phải như thế?

Ngoài cửa sổ, phật tang hoa rơi xuống, hoa nguyệt trong Lăng Tiêu cung nở rộ, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa, Phong Uyên ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Khi ngươi lịch kiếp, có chuyện gì không thể quên không?"

Kiếm Ngô vẫn như trước, vẻ mặt lãnh đạm, thanh âm lãnh đạm như tuyết rơi trước mái hiên: "Chuyện đã qua liền như gió thổi mây bay.”

Phong Uyên cười khổ một tiếng, Kiếm Ngô hiện tại cùng chính mình trước kia lại y hệt nhau.

Đêm đó ở Tử Vi Cung, Tinh Như đến hỏi hắn có phải hay không thiếu y một món nợ nhân duyên. Lúc đó hắn nói gì? Hắn nói, mấy chục năm dưới nhân gian với hắn chẳng qua chỉ là một giấc mộng phù du mà thôi. Những gì đã xảy ra trong giấc mơ, tỉnh dậy cũng nên quên đi.



Một giấc mộng phù du a...

Nếu lúc ấy hắn biết đó là giấc mộng gì, hắn nguyện chìm đắm trong đấy vĩnh viễn không tỉnh lại.

Kiếm Ngô liếc nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: "Tu vi của ngươi bây giờ, không cần Tiên Cô Tỏa."

Biết hắn đã đồng ý, Phong Uyên nhàn nhạt nói: "Đa tạ."

- -----------------------------------------------

Nhân gian lúc này đang là mùa đông, mấy ngày trước tuyết rơi dày đặc, Phong Uyên đi trên vùng đồng bằng rộng lớn này. Hắn chậm rãi bước đi, nghĩ về những gì Tinh Như ở đây.

Giao lộ phía trước có một miếu thờ, sừng sững đứng trên đống tuyết đọng, kiến trúc có chút thô sơ, nhiều năm không ai tu sửa, rất nhiều gạch ngói từ nóc rơi xuống, tựa như một cơn mưa lớn liền có thể khiến nó sụp đổ trong nháy mắt.

Phong Uyên dừng lại nhìn nó một lát, trong lòng có chút khổ sở, hắn tùy tiện tìm một vị đại nương đi qua hỏi: "Đây là miếu gì vậy?"

Đại nương nhìn Phong Uyên một cái, thấy hắn ăn mặc sang trọng, kỳ quái nghĩ sao hắn lại đến một nơi nghèo nàn, xa xôi như vậy rồi trả lời: "Đây là Thái Tử miếu."

Hắn lại hỏi: "Ở bên trong thờ vị Thái Tử nào?"

“Không phải cung phụng, là cầu phúc.” Đại nương cười cười, thoáng nhìn về phía sau, vén một lọn tóc lên, có chút tiếc nuối nói: “Đáng tiếc hiện tại không còn linh nữa. Nghe ông nội ta nói, hơn một trăm năm trước, khi đó Thái Tử Đại Dận vào Lan Tháp cầu phúc cho dân chúng, bên ngoài liền có người xây dựng ngôi miếu này để cầu phúc cho Thái Tử. Nếu lúc cầu nguyện nhìn thấy một con chim nhỏ, nguyện vọng này chắc chắn thành sự thật.”  

Nhìn vào trong miếu, Phong Uyên có chút ngây người, đại nương thở dài, tiếp tục nói: "Lại nói đến, sau khi nơi này xảy ra đại hỏa hoạn, tiểu hồng điểu đó cũng không còn xuất hiện nữa."

Phong Uyên sững sỡ tại chỗ, gió lạnh mang theo bão tuyết từ bốn phương tám hướng kéo đến, hắn dường bị bị phong ấn vào băng tuyết vĩnh cửu.



Kể từ khi hắn bỏ xuống danh hiệu Thiên Quân, thiên địa này không còn cần hắn nữa, Tinh Như của hắn hiện tại đã một mình rời đi rồi, lẽ ra hắn nên biến mất cùng y mới phải.

Hóa thành gió, hóa thành mưa, hóa thành hoa cỏ giữa đất trời.

Kiếp này qua kiếp khác, không bao giờ chia lìa.

Đại nương hỏi hắn: "Ngươi tới chỗ này là muốn tìm ai sao?"

Phong Uyên vươn tay, một chút tuyết còn sót lại bị gió thổi vương vào lòng bàn tay hắn, hắn cười cười, như trở về trăm năm trước, nói với nàng: "Y đã không còn nữa."