Tương Phùng

Chương 5: Bữa cơm tối hạnh phúc



“Mẹ, con về rồi đây”

“A Nguyệt, mau về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm nhé. Nay bố con về sớm”-Cô Bích Hợp nhìn về phía Như Nguyệt mà nói với chất giọng trìu mến và khuôn mặt phúc hậu. Cô Bích Hợp quả thực là một đại mỹ nhân, học hành giỏi giang, cũng là đại tiểu thư của một gia đình danh giá. Trước đây, vì yêu Hạ Thanh Phương nên mặc dù bố mẹ không thích lắm nhưng cô vẫn nhất quyết gả( vì Hạ Thanh Phương trước đây rất nghèo, là một trong ba đứa cháu vô thừa nhận nhà Lê gia)

“Thấy mẹ vui như vậy cô cũng vâng lời nhanh chóng tắm rửa rồi xuống chơi với các em.”

Hạ Phương Nga năm nay đã học lớp 1 và Hạ Anh Thư cũng học lớp 4 tuổi. Hai cô bé nhỏ rất xinh xắn, thừa hưởng làn da trắng của mẹ và những đường nét đẹp từ sống mũi của bố. Nhất là Anh Thư cô bé là đứa con gái xinh xắn nhất trong nhà, nếu đem ra so sánh với hai chị thì Như Nguyệt và Phương Nga còn kém xa, bởi hai chị có mái tóc hơi bông xù giống bố còn cô bé út này lại có mái tóc tơ mềm mượt giống mẹ, đặc biệt là mái tóc của cô bé không đen nhánh như các chị mà lại có một màu nâu hạt dẻ đặc trưng từ khi sinh ra. Sau này lớn lên thật sự sẽ trở thành một đại mỹ nhân.

“Bố đây, Mít lại đây bố bế nào” (Mít là tên ở nhà của Nguyên Khải, vì cậu bé khi sinh ra rất bé nhỏ, đây là tên bà ngoại đặt cho cậu)

“Bố ạ”

“ừ”

“Nay đi học buổi đầu tiên thế nào”

“Tốt ạ”

“Con học cùng Vân, Yến, Chú nhỏ và anh họ Ngọc Linh”

“Mấy đứa liệu bảo ban nhau học cho tốt nhé”-cô Bích Hợp với vẻ mặt vui vẻ bước ra

“Top 1 lớp thường cũng chẳng ra sao, hay bố xin chuyển con qua lớp A”-Chú Thanh Phương lên tiếng với vẻ mặt nghiêm nghị.

“Không cần ạ, cô bảo nếu con vẫn giữ tốt phong độ thì cuối năm nếu con muốn chuyển hãy bảo với cô, cô sẽ xin chuyển cho”

“Cứ học ở đấy cũng được, có các bạn với anh và chú nó. Bảo ban nhau học tốt là được”

“Vâng”

“Con cũng quen được rất nhiều bạn tốt”

“À bố mẹ, còn có hai cậu bạn sinh đôi nữa, con không phân biệt được họ luôn”

“uhm”

“Học hành cho tử tế đấy nhé, đừng có mà ham chơi, không giữ được Top 1 thì chuyển sang lớp A cho bố, đừng để các bạn ảnh hưởng đến con”

“Vâng”

“Phương Nga vào gọi bà nội ra ăn cơm đi con”

“Bà nội ơi ra ăn cơm ạ”

Từ phía căn phòng bước ra một bà lão khoảng hơn 60 tuổi, khuôn mặt phúc hậu trông bà vẫn còn rất khỏe. Đó là Hạ Kim Khanh, mẹ ruột của Hạ Thanh Phương và bà nội của 4 đứa nhỏ.

“Ây da, hôm nay đông đủ vậy, Phương nay cũng biết về nhà cơ đấy”

“Từ nay ngày nào con cũng sẽ về nhà ăn cơm với mẹ, vợ và mấy đứa nhỏ”

“Làm được thì hãng nói nhé”

“hì”

“Nào mấy đứa vào ăn cơm đi nào, nay bà ra xưởng làm mệt quá nên về nằm ngủ quên mất”-Bà Kim Khanh là chủ một xưởng sản xuất các dược liệu, trầu cau, chay, chuyên cung cấp cho các đám cưới hỏi ma chay, cũng cho các cụ già nghiện ăn trầu cau trong vùng.

“Năm nay cũng lớn hết rồi, A Nguyệt học lớp 6, tiểu Phương Nga cũng lên lớp 1 rồi, còn cả bé Thư và mít nữa, cũng đã sắp lớn hết rồi.”

“Phương, Từ sau phải về nhà ăn cơm, quan tâm đến gia đình nhiều hơn, chứ đừng làm được bao nhiêu lại mang đi cúng biếu người ngoài hết như thế.”

“Người ngoài dù có tốt bao nhiêu cũng không bằng người nhà. Con thử có chuyện xem được bao nhiêu người quan tâm con thật lòng. Hay quay đi ngoảnh lại chỉ có bà già này với vợ con con.”

“Vâng”

“ Thôi mấy đứa ăn cơm đi”

“Vâng ạ”

“A Nguyệt, Tiểu Nga kể chuyện buổi học đầu tiên đi học trường mới cho bà nghe nào”

…..

….

Bữa ăn tối cứ thế diễn ra trong tiếng nói cười của mọi người, nếu lúc nào cũng tốt như vậy thì tốt biết mấy