Tướng Quân, Chúng Ta Đã Thắng, Người Lên Đường Bình An

Chương 1: Ngày ta tử trận, phu quân vội đi cưới Bạch Nguyệt Quang



Đám tang của ta sẽ được tổ chức cùng lúc với hôn lễ của phu quân ta.

Vào ngày ta tử trận, phu quân ta kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của huynh ấy.

Vào ngày cưới trọng đại của mình, huynh ấy trang trí đỏ rực và tràn ngập niềm vui.

Khi linh cữu ta về đến kinh thành, toàn thành phủ đầy lụa trắng, im lìm ngăn đường huynh ấy đón người thân.

Ta nằm đẫm máu giữa những người chết,

Chung quanh binh lính kêu thảm thiết: "Tướng quân, chúng ta thắng rồi, người lên đường bình an..."

Vào giây phút cuối cùng khi nhắm mắt lại nhìn bông tuyết rơi, người mình yêu cả đời chợt lóe lên trong tâm trí.

Vương gia, người đã được tự do.

Một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má ta, và thế giới của ta chìm vào bóng tối vô tận.

Ta nghĩ mình sẽ đến địa ngục, nhưng khi ta tỉnh lại, ta thấy rằng mình đã trở lại Cung điện Vĩnh An của Vương phủ.

Ta đứng dưới hành lang quen thuộc của cung điện, không thể tin rằng mình nhìn thấy nam tử mặc áo gấm trắng như tuyết đứng dưới gốc cây lê trong sân.

Với đôi lông mày tiêu soái sắc sảo và vẻ mặt lãnh đạm quen thuộc như vậy, huynh ấy chính là đệ đệ của Hoàng đế nước Sở, người đàn ông ta yêu cả đời.

Ba năm trước, đại ca ta, chiến thần Sở quốc, với chiến công lừng lẫy và một đôi chân què đã cầu xin Hoàng đế ban hôn cho ta và Chúc Cảnh Hoài.

Hoàng đế ban hôn, cho dù ngươi là Vương gia, cũng không thể từ chối.

Vì lý do này, Vương gia đã ghét ta vì ta đã phá vỡ hôn ước của huynh ấy với người huynh ấy yêu.

Ta bắt đầu ba năm tra tấn với huynh ấy.

Lúc mới thành thân sức khỏe của huynh ấy yếu, ta phải cởi bộ quân phục xuống nấu canh cho huynh ấy.

Sau khi thành thân, ta mới biết rằng huynh ấy khá giỏi về nhạc lý, thông thạo mọi thứ từ đàn, cờ vây, thư pháp và hội họa.

Ta đã đến thăm một nhà chế tạo vĩ cầm nổi tiếng, và chính tay làm một cây vĩ cầm, thứ mà ta muốn tặng cho huynh ấy.

Nhưng khi ta kích động cầm cây đàn đi đến trước mặt người, ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy huynh ấy lạnh mặt nói: "Cô chơi đàn cũng giỏi đấy, bắt chước ta à."

Người đàn ông nói xong liền rút trường kiếm ra, ánh kiếm lóe lên, những sợi dây do chính tay ta làm ra đều bị đứt giữa chừng.

Người đàn ông bỏ đi không thương tiếc, không để ý đến mười ngón tay chi chít vết thương của ta.

Ta sẽ không bao giờ là kiểu phụ nữ mà huynh ấy yêu.

Ngay cả thanh ti mà ta cầu xin từ huynh ấy cũng được lấy từ một người ăn xin.

Khi ta có được thanh ti của huynh ấy, ta đã rất hạnh phúc trong một thời gian dài.

*Thanh ti: sợi tóc đen, tóc xanh

Một lính canh chạy vào và cơ thể của hắn ta xuyên thẳng qua người ta, lúc đó ta mới từ trong ký ức tỉnh lại, hóa ra ta đã thực sự chết và trở thành ma.

"Vương gia, biên cương có tin vui truyền đến, đại quân liên tiếp thắng lợi, chúng ta chỉ cần tái chiếm Vân Cửu Thành trong trận chiến cuối cùng là có thể trở về triều đình."

Nghe đến đây, ta chợt tỉnh, ba tháng trước hai nước Sở và Khương lại đánh nhau, nước Sở đang dần rút lui, chỉ có quân đội Mộc gia nhiều thế hệ chống lại nước Khương mới có thể đánh bại kẻ thù.

Đại ca ta sức khỏe không tốt, nhưng ta đã thay mặt huynh ấy đi viễn chinh, nhưng vì thân phận Vương Phi Vĩnh An, không tiện để gây tiếng vang lớn, vì vậy ta đã giả vờ đến chùa Trấn Quốc để cầu nguyện cho phước lành.

Bởi vậy, ngoại trừ Hoàng thượng và ca ca, không ai biết ta xuất quân, kể cả phu quân.

Chúng ta đã thắng cuộc chiến, và ta đã ở lại một vùng đất xa lạ mãi mãi.

Cho dù ngươi đi từ Vân Cửu Thành đến thủ phủ nước Sở, không ngủ không nghỉ cũng phải mất nửa tháng mới đến được, xem ra nam nhân kia không biết ta đã chết.

Ta nhìn khuôn mặt nghiêm khắc gần như khắc sâu vào máu xương của mình mà lòng tràn đầy chua xót, nhưng trên môi lại nở một nụ cười tự giễu, nếu biết ta đã chết, huynh ấy sẽ rất đau lòng hay vui mừng.

Ta không muốn ở bên cạnh huynh nữa, ta giả vờ đi ra ngoài, nhưng một ánh sáng trắng lại hút ta lại, dường như ta đã trở thành một linh hồn, và ta không thể rời xa huynh ấy.

Ta cười gượng, lại làm huynh ấy thấy mình bị oan rồi.

Chợt thị vệ nói: "Vương phi đi Trấn Quốc miếu cầu nguyện đã ba tháng chưa trở lại, người thật sự không đi đón nàng ta sao?"

Lúc này, ta thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt người đàn ông: "Nếu nàng ta thành tâm cầu phúc, sẽ không sống lâu như vậy trước mặt thanh đăng Phật, cũng sẽ không chướng mắt trước mặt ta."

Thị vệ cúi đầu che giấu sự thương hại dành cho Vương phi, nhẹ giọng đáp: "Theo lệnh của ngài, đồ đạc đã chuẩn bị xong, mời ngài xem."

Người đàn ông tung áo choàng bước ra ngoài, ta đi theo sau, vừa mở cửa sân ra, ta hoàn toàn sững sờ, nhìn thấy khắp sàn nhà đủ loại châu báu quý hiếm, bày biện thật kinh người. Lời nói của người đàn ông như sấm sét đánh trúng tim tôi: "Ngày mai bổn vương đích thân đi yết kiến, ta sẽ lấy người ta yêu làm thiếp thất".

Ta cười nhạt, huynh ấy sốt ruột lắm sao?

Sau khi cuộc hẹn của ta bị hủy bỏ vào ngày hôm đó, gia đình ta trở thành trò cười trong cả kinh thành, ai cũng mong ta quay lại, đáng tiếc họ không đợi được ngày này.

Sau khi đại ca ta biết được điều này, huynh ấy đã viết một lá thư hòa ly và yêu cầu người đàn ông ký vào, nhưng người đàn ông này đã chế nhạo: "Chúng ta đừng giả vờ nữa, muội muội của huynh có bằng lòng đổi hôn ước bằng cái chân què của huynh không? "

Đại ca không muốn nói chuyện với huynh ấy, vì vậy đại ca để lại giấy hòa ly và rời đi.

Người đàn ông vẫn quyết tâm đi con đường của riêng mình, chuẩn bị kết hôn với Bạch Nguyệt Quang.

Vào ngày cưới trọng đại của mình, huynh ấy trang trí đỏ rực và tràn ngập niềm vui.

Khi quan tài của ta đến kinh thành, toàn thành tràn ngập lụa trắng và có sự im lặng.

Hoàng đế cởi bỏ lễ phục thay tang phục, miễn cưỡng đưa đến cổng thành, đại ca ta đứng trước quan tài lớn tiếng nói: "Hai mươi tám vạn binh sĩ ta đã hy sinh. Sau khi muội muội ta chặt đầu tướng giặc, muội ấy đã bị bắn bởi một mũi tên và chết."

"Quân đội của chúng ta tất cả binh lính đều đã phụ lòng hoàng thượng! Phụ lòng dân chúng! Phụ lòng thiên hạ!"

Người đàn ông đông cứng tại chỗ như bị sét đánh.

"Không thể nào, hoàng huynh, huynh là lừa gạt hoàng thượng, muội muội của huynh rõ ràng là cầu nguyện, sao có thể."

Người đàn ông chạy tới định nhấc nắp quan tài lên nhưng mọi người ngăn lại, huynh trưởng ra lệnh: "Mở quan tài ra".

Cánh cửa quan tài nặng nề chậm rãi bị đẩy ra, một luồng hơi thở cực lạnh phả ra đầu tiên, sau đó là khuôn mặt không chút máu nhưng lại xinh đẹp đến kinh ngạc của ta lộ ra trước mặt mọi người.

Cứ tưởng huynh ấy sẽ rất vui, dù sao huynh ấy cũng không phải chịu đựng người vợ ghê tởm của mình nữa, nào ngờ người đàn ông bước tới ôm chặt lấy ta, khi tên lính đến gần, anh ta đột nhiên cúi người thổ huyết phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
— QUẢNG CÁO —