Trình Hàn Tuấn vẫn không rời khỏi Lý Viên Kỳ dù một bước mặc kệ Trình Hàn Nhất đanh không ngừng nhìn chầm chầm vào mình như muốn giết người vậy
“Ngươi có từng yêu Kỳ nhi hay chưa, Trình Hàn Nhất”
Trình Hàn Tuấn nhìn Lý Viên Kỳ đang nằm trên giường sau đó hướng ánh mắt nhìn sang Trình Hàn Nhất
“Điều đó cần phải nói hay sao, ta có yêu Kỳ nhi hay không trong lòng ngươi cũng biết được không phải sao”
“Nhưng ta lại không cảm thấy như vậy, so với việc ngươi nói ngươi yêu Kỳ nhi ta thà tin rằng ngươi là đang chỉ muốn chơi đùa hoặc đợ gỉn là muốn tranh giành với ta mà thôi”
Trình Hàn Nhất nhíu mày, từ từ bước đến trước mặt Trình Hàn Tuấn
“Bản thân ngươi cũng không khác gì ta, đừng ở đó nói lời dư thừa làm gì”
Trình Hàn Tuấn nhếch mép cười, dư thừa hay là hắn đã nói đúng lòng của Trình Hàn Nhất, ít ra do với Trình Hàn Nhất hắn vẫn quan tâm đến Lý Viên Kỳ không để y xảy ra chuyện như bây giờ
Mặc Canh từ bên ngoài chạy vào bẩm báo cho Trình Hàn Tuấn về việc của Trình Như An, hắn không bất ngờ chỉ cưởi khẩy một cái, không ngờ đi đến bước đường này
“Muội muội của ta vẫn còn sống chứ”
Trình Hàn Tuấn bình thản hỏi
“Bẩm điện hạ, công chúa người vẫn bình an chỉ là thương thế quá nặng e là sau này sẽ để lại vết sẹo lớn khó lành”
“Vậy sao, xem ra muội muội của ta cũng dụng tâm không ít đúng không đại hoàng huynh”
Trình Hàn Nhất im lặng, hắn không muốn trả lời sau đó liền rời đi, nếu biến mất quá lâu sẽ không tránh được bị nghi ngờ, hắn cũng nên trở về rồi dù gì nơi này cũng đã có Trình Hàn Tuấn ở lại
Mặc kệ Trình Hàn Nhất rời đi, Trình Hàn Tuấn vẫn ở lại bên cạnh Lý Viên Kỳ đợi y tỉnh lại
“Mặc Canh ngươi nói xem ta nên làm thế nào đây”
“Điện hạ cứ làm theo những gì mà người mong muốn”
Trình Hàn Tuấn liền cười, thứ hắn mong muốn sao, hắn mong muốn nhất là có thể ở bên cạnh Lý Viên Kỳ, chỉ đơn giản như vậy, hắn từ bỏ tranh giành ngai vị chỉ mong có thể cùng Lý Viên Kỳ như trước đây nhưng hắn nhận ra cho dù hắn từ bỏ đi chăng nữa thì hắn vẫn không thoát khỏi vòng xoáy của quyền lực này, nếu hắn muốn ở bên cạnh Lý Viên Kỳ hắn nhất định phải cùng Trình Hàn Nhất thoả thuận, xem ra dù như thế nào thì huynh đệ hai người cũng không tách rời
Trình Hàn Tuấn vuốt ve mái tóc của Lý Viên Kỳ, đặt nhẹ một nụ hôn lên tráng của y
“Kỳ nhi, ta xin lỗi”
Trình Như An lúc này vẫn đang ở Hàn phủ dưỡng thương, Lý Viên Nhi đã trở về phủ lấy đồ mang đến đây, Kim Hàn Minh lúc này mới bước vào, ngồi đối diện Trình Như An
“Xem ra biểu tỷ cũng rất cất công chịu một thương này”
Trình Như An chỉ cười, nếu không thì làm sao có thể đổi lại được Lý Viên Nhi trong lòng nàng được
“Xem ra biểu đệ không phải là không biết gì”
“Ta đương nhiên là không biết gì, ta chỉ biết nếu như để ta tìm thấy Kỳ nhi thì hai vị hoàng huynh của tỷ sẽ không xong đâu, nên nhớ ta bây giờ chính là cai quản Hàn gia, binh quyền của Hàn gia bây giờ đang nằm trong tay ta”
Trình Như An nhìn Kim Hàn Minh, biểu đệ này của nàng bình thường làm như không hay không biết nhưng mà chính là một kẻ vô cùng nguy hiểm, nàng luôn thắc mắc tại sao phụ thân lại giao Hàn gia lại cho Kim Hàn Minh, xem ra không phải không có lý do
“Tìm thấy thì đã sao, bây giờ mọi chứng cớ đều đổ lên đầu đám người Đông quốc, nếu như biểu đệ có bằng chứng thì đã sớm bẩm bảo chuyện này lên rồi không phải ngồi đây dò la tin tức từ ta “
“Đúng, biểu tỷ nói không sai, ta chính là không có chứng cớ nhưng tỷ nên nhớ một chuyện rằng bất cứ việc làm gì cho dù tỉ mỉ đến mức nào cũng để lại dấu vết mà thôi, tốt nhất vẫn là nói với hai vị ca ca của tỷ, đừng để ta tìm được Kỳ nhi trước”
Kim Hàn Minh bỏ đi, Trình Như An thở dài, rốt cuộc bọn họ đều là những kẻ thâm hiểm mà thôi, ai cũng có tính toán cho riêng mình cả, chỉ là nàng thấy tội cho Kỳ nhi vì dính vào bọn họ, nàng càng thấy có lỗi với Kỳ nhi và Viên nhi hơn
Trình Hàn Nhất lúc này lại đến tìm Trình Như An
“Muội không sao chứ”
Trình Như An lắc đầu
“Ta không sao, chỉ là một vết thương chưa thể chết được, ngược lại thì ta có tin tức không tốt đây. Kim Hàn Minh đã nghi ngờ, hắn dòn nói đừng để hắn tìm thấy Kỳ nhi nếu không huynh và nhị ca e là xảy ra chuyện”
Trình Hàn Nhất thở dài, lần này hắn sắp xếp mọi thứ đều ổn thoả nhưng rốt cuộc hắn sai ở điểm nào khiến cho mọi thứ lại rối tung lên như thế
“Đại hoàng huynh, ta thật sự muốn hỏi một câu, rốt cuộc huynh làm tất cả là vì huynh yêu Kỳ nhi hay chỉ muốn chiếm đoạt đệ ấy”
Lần nữa lại là câu hỏi như vậy Trình Hàn Nhất không thể trả lời được, cho dù là vế nào đi chăng nữa hắn đều không dám chắc được
Hỏi hắn yêu Lý Viên Kỳ hay không hắn sẵn sàng trả lời là có, hắn muốn chiếm hữu lấy y không, rõ ràng là có nhưng suy cho cùng hắn không thể làm được, hắn không trả lời được rằng hắn yêu y hay chỉ là vì muốn y sẽ mãi bên cạnh mình mà làm vậy
Trình Như An không nhận được câu trả lời nàng cũng không muốn hỏi thêm lần nữa, nàng chắc rằng ca ca của nàng sẽ tự có câu trả lời cho bản thân, mong là người sẽ nhận ra câu trả lời sớm hơn trước khi mọi chuyện quá muộn
Lý Viên Kỳ đã nằm đó bất động cả một ngày trời, Trình Hàn Tuấn không dám rời khỏi y, hắn cũng muốn khi y tỉnh dậy sẽ nhìn thấy hắn đầu tiên
“Mặc Canh, tại sao y vẫn còn chưa tỉnh”
“Thuộc hạ không rõ, chỉ là đại phu có bảo cần thời gian để nghỉ ngơi”
Trình Hàn Tuấn gật đầu nhưng hắn vẫn không thể nào thôi suy nghĩ được, Lý Viên Kỳ nằm trên giường giống với ngày hôm đó y bị rơi xuống hồ vậy, hắn không thể tưởng tượng được nếu chuyện năm xưa lần nữa diễn ra hắn phải làm sao đây
Lý Viên Kỳ vẫn thở nhưng sắc mặt của y lại không hồng hào như trước, mặc dù đại phu đã xem qua, cũng nói rằng y nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ mau chóng tỉnh lại nhưng đối với hắn mỗi canh giờ trôi qua càng ngày càng lâu