Tuyển Tập Đam Mỹ Ngắn Ngọt

Chương 3: Em dọa sợ anh rồi



Ứng Linh mới vừa tốt nghiệp đại học, không chịu tìm việc trên thành phố mà lại chạy về quê chăn nuôi, bắt đầu gầy dựng sự nghiệp.

Công việc này vừa lúc phù hợp với chuyên ngành của cậu.

Ba Ứng Linh cũng chuyên nuôi gà nuôi vịt, nuôi một vài con để đẻ trứng ấp gà con với vịt con, còn lại thì mang đi bán, vì là gà vịt thả vườn nên con nào con nấy phì nhiêu mập mạp, thịt ngọt tươi ngon, bán được một khoảng thời gian dài thì có vài mối khách hàng thân quen, vài người bán hàng rong sẽ đến nhà họ nhận gà vịt đem đi bán.

Ứng Linh muốn lợi dụng danh tiếng đó, sáng lập một nhãn hiệu độc quyền đồng thời mở rộng thương hiệu.

Trại chăn nuôi trong nhà cũng có chút quy mô, Ứng Linh mở rộng quy mô của trại, tăng diện tích trại lên gấp đôi, sau đó xem xét đem một vài gà con vịt con về nuôi, Ứng Linh không có kinh nghiệm, lần đầu tiên đi cùng ba ba chọn gà giống vịt giống khỏe mạnh, ngoài ra cậu còn chọn một ít ngỗng giống, dù sao cách nuôi cũng giống nhau.

Gà giống gồm 300 con, vịt giống thì 270 con, ngỗng giống thì chỉ có 100 con, tổng cộng 670 con tốn khoảng mười ngàn, nhét đầy ắp mấy cái lồng sắt lớn, hai cha con mang chiến lợi phẩm trở về.

Gà giống vịt giống không thể nuôi chung với gà vịt trưởng thành, nếu không sẽ có tình trạng ức hiếp và giành ăn, Ứng Linh dọn ra một phòng đất riêng để nuôi bọn chúng, cậu không định cho chúng nó ăn trực tiếp, như vậy thì không phải là nuôi thả vườn.

Cậu đã chuẩn vị sẵn thức ăn rồi, mấy ngày đầu thì cậu cho chúng ăn một ít cơm trộn với cám, cái này thì gà vịt hay ngỗng đều ăn được, hàng ngày cho ăn một tí ngũ cốc nghiền. Sau đó lại trộn thêm một ít bắp nghiền với ốc nghiền cho vịt ăn, vịt rất thích ăn ốc, đó có thể xem như là món chính của tụi nó, đôi khi có vài con gà chọt vào ăn ké, mà ốc có rất nhiều ở các vùng nông thôn. Nông dân thường rất ghét ốc, bởi vì chúng nó thường ăn mạ non ngoài ruộng, nên mỗi khi tới lúc nhổ mạ thì trên con đường xi măng nhỏ có một đống ốc bị ném ra ngoài, xe đi ngang qua nghiền chúng thành cặn, kết quả là một đống dinh dính đen thui trên mặt đất.

Vừa nghe nói trại chăn nuôi của Ứng Linh muốn thu mua ốc, dù sao ốc trên bờ ruộng có rất nhiều, lại có thể kiếm thêm tiền, rất nhiều nông dân rảnh rỗi đi nhặt ốc, lúc nhổ mạ thì bọn họ mang theo mấy cái bao tải to, đang nhổ mạ nếu thấy ốc thì ném vào bao tải, chỉ cần xuống ruộng hơn nửa ngày là có thể nhặt được nửa bao, sau đó tung ta tung tăng đưa cho trại chăn nuôi của Ứng Linh, vui tươi hớn hở nhận tiền. Trong lúc nhất thời thôn làng rộ lên phong trào nhặt ốc, nội dung câu chuyện phiếm thường sẽ là “Hôm nay đi nhặt ốc nữa hả?” “Hôm nay nhặt ốc nhiều hay ít?” “Đi, đi nhặt ốc chung đi.”

Trại chăn nuôi của Ứng Linh ngoài một đống phòng cũ để nuôi thì ở bên cạnh có một đống phòng mới xây, trang bị đầy đủ vật tư để cho gà vịt ngỗng ở, bên trong có thiết bị giữ ấm, thiết bị ấp trứng đầy đủ mọi thứ. Còn tăng cường biện pháp an ninh, rất khó để phát sinh chuyện trộm gà gì gì đó.

Ngoại trừ hai khu phòng ở thì những khu vực khác toàn là đất trống, trên đất trống trồng rất nhiều cỏ non cho gà vịt ăn, còn có rau cải sạch không phun thuốc trừ sâu —— cũng để cho gà vịt ngỗng ăn, còn trồng rất nhiều cây đại thụ để che nắng, Ứng Linh còn tìm thợ đào một cái hồ cạn nho nhỏ, mực nước chỉ cao tới cẳng chân, chủ yếu là cho vịt ngỗng bơi, đôi khi cũng có gà tới uống nước bên hồ. Bên ngoài sân chăn nuôi được bao vây lại bằng một cái hàng rào cao cao, không cho chúng nó chạy ra ngoài.

Buổi tối thì toàn bộ chúng nó sẽ vào phòng, ban ngày thì được tự do đi lại bên ngoài, vào bữa ăn chính thì sẽ có nhân viên cho ăn—— vì để chăm sóc đám gà vịt, Ứng Linh có tuyển vài người có kinh nghiệm chăn nuôi—— ngoài ra những thời điểm khác thì để cho chúng nó tự do đi ăn cỏ.

Mười ngày sau, đám giống đã lớn hơn rất nhiều, lá gan cũng to lên không ít, Ứng Linh gom đám động vật này lại với nhau, quan sát mấy ngày, nhận thấy không có gà vịt lớn nào bắt nạt gà vịt giống nhỏ thì mới yên tâm.

Vội vội vàng vàng vài ngày, tình hình của trại chăn nuôi đã ổn định hơn, Ứng Linh thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cậu cũng không cần phải lòng vòng trong trại chăn nuôi cả ngày, chỉ có một vài vấn đề về kỹ thuật này nọ cần cậu xử lý, ngoài ra tất cả đều giao cho nhân viên chăn nuôi, hiện tại Ứng Linh cần phải xử lý đến vấn đề tiêu thụ.

Trong phòng, Ứng Linh mân mê di động, gà con vịt con choai choai nhà cậu đã được một tháng tuổi, không bao lâu nữa là có thể bán. Mặc dù bây giờ có mười mấy hai mươi người bán rong tới chỗ cậu lấy gà vịt, nhưng mỗi lần lấy chỉ lấy có hai ba chục con, trại chăn nuôi chỉ bán được khoảng 400 con trong một tháng trong khi trại chăn nuôi có tổng cộng một ngàn mấy con, gần đây lại chuẩn bị mua thêm giống mới, cho nên tốc độ bán ra như vậy thật sự rất chậm.

Vì vậy Ứng Linh mới nghĩ đến việc tích cực tuyên truyền hơn nữa, những người bán rong đó là điểm thích hợp để bắt đầu, vì đơn giản, họ không bị giới hạn trong cái thôn nhỏ bé này. Chưa nói đến, ở nông thôn có rất nhiều người nuôi gà vịt, cho nên họ không cần phải mua của người khác, cho dù có rất nhiều người nói gà vịt chỗ này ăn rất ngon thì cũng không nhiều người mua, khách hàng tới tới lui lui thì chỉ là mấy người quen thuộc, thế nên, cậu phải đến thành phố lớn để phát triển, mở rộng danh tiếng của mình.

Nói đến danh tiếng thì có thể sử dụng tuyên truyền trên mạng, có thể quay phim chụp ảnh tuyên truyền, nếu hiệu quả tốt thì mở một cái shop online, chỗ nào đặt hàng thì giao hàng đến chỗ đó, nói không chừng còn có thể mở rộng tiêu thụ ra nước ngoài, trở thành CEO, kết hôn với bạch phú soái…… Ôi chao, Ứng Linh –xem quá nhiều tiểu thuyết – nhanh chóng ngưng não bổ, CEO còn được, bạch phú soái là cái quái quỷ gì, cậu là trai thẳng thì phải cưới bạch phú mỹ chứ?

Ứng Linh bỏ qua cái suy nghĩ mà ngay cả cậu cũng không thể hiểu được, quay trở lại suy xét đến vấn đề mở rộng tiêu thụ, động não nghĩ ra cách lợi dụng số tài nguyên ít ỏi đáng thương của cậu để đổi lấy lợi nhuận lớn hơn……

Bận bận rộn rộn trôi qua một buổi sáng, Ứng Linh xem di động đến nỗi đôi mắt ê ẩm, cậu bỏ di động xuống, lười biếng duỗi người, xương cốt cứng ngắc phát ra âm thanh răng rắc.

Ứng Linh nhìn lại chiến lược của mình, hài lòng gật gật đầu.

Lúc đi xuống lầu, Ứng Linh mơ hồ nhìn thấy một vật thể trắng trắng từ chỗ ngoặt cầu thang chạy ngang qua, Ứng Linh tưởng mình bị hoa mắt nên không để ý lắm, không ngờ lúc Ứng Linh ra tới cửa thì ở cách đó không xa lại nhìn thấy vật thể lúc nãy, lúc này thì cậu đã thấy rõ, đó là một con vịt béo tròn có màu tuyết trắng, cậu chưa từng thấy qua con vịt trắng nào có màu lông giống như vậy, một màu trắng thuần cực kì đẹp.

Ứng Linh hơi ngây người ra, khi lấy lại tinh thần thì nhíu mày, tại sao nơi lại có một con vịt?

Cậu chắc chắn con vịt này không phải của trại chăn nuôi, bởi vì vịt của cậu không có con nào lông trắng, tất cả chúng nó là màu xám trắng, cho nên đây là vịt nhà người ta chạy lạc qua bên này?

Con vịt trắng kia đứng cách Ứng Linh ba bốn bước chân, nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Ứng Linh, sau đó Ứng Linh mới chớp chớp mắt mấy cái thì con vịt đã không thấy tăm hơi.

Từ lúc nhìn thấy con vịt đến lúc nó biến mất cùng lắm chỉ mất một giây, Ứng Linh nhìn vị trí kia trống không không một vết tích, chớp chớp mắt, vẫn không thấy gì, cậu vốn không tin tà ma nên chạy tới, còn giẫm giẫm chỗ con vịt kia vừa mới đứng, tìm kiếm xung quanh một lúc, sau đó mới dám tin rằng con vịt kia biến mất trước mặt cậu, là biến mất chứ không phải là bỏ đi!

Qua mấy ngày sau khi Ứng Linh nhìn thấy con vịt kia, trại chăn nuôi liên tục xảy ra hiện tượng lạ, bắt đầu bằng việc vịt mất tích một cách khó hiểu.

Mới đầu chỉ mất một hai con vịt, Ứng Linh chưa để ý lắm, sau đó tăng lên bốn năm con, Ứng Linh tưởng có trộm, nên quyết định trông chừng chúng nó kể cả buổi tối hay ban ngày, đề phòng có người xâm nhập, nhưng mãi mà không thấy ai, tuy nhiên vịt vẫn tiếp tục mất tích, càng quá đáng hơn là số lượng càng ngày càng nhiều, nhưng gà ngỗng thì không mất con nào. Nhìn đàn vịt ngày càng ít đi, Ứng Linh lo lắng tới mức phát hỏa, cậu âm thầm thề, nếu bắt được tên trộm kia cậu nhất định phải đánh hắn một trận cho hả giận.

Ban đêm, Ứng Linh cùng với mấy nhân viên chăn nuôi canh giữ phía bên ngoài phòng nuôi vịt, quyết tâm bắt cho bằng được tên trộm trong đêm nay.

Sắp vào thu nên ban đêm rất mát mẻ, sao trên trời thưa thớt, trong bầu không khí yên tĩnh thì tiếng kêu của động vật hết đợt này đến đợt khác vô cùng rõ ràng, nhưng có lớn tiếng đến mấy cũng không thể đánh thức bộ não hỗn độn của Ứng Linh và nhóm nhân viên chăn nuôi thức trắng mấy ngày nay, bọn họ mơ mơ màng màng muốn gục ngã nhưng cố gắng canh chừng trước cửa trại.

Trong ánh đèn mờ ảo, bóng người tịch mịch đang đứng thẳng của bọn họ bị kéo dài ra.

Đêm khuya, Ứng Linh đang khép hờ nửa mắt thì mơ hồ nghe thấy tiếng vang xôn xao của đám vịt, âm thanh bất thường này làm tinh thần cậu run lên, cả người tỉnh táo hẳn, cậu đẩy đẩy những nhân viên chăn nuôi khác ám chỉ rằng có điều bất thường, sau đó vài người đi theo Ứng Linh rón rén bước đến gần để xem xét.

Ánh đèn mờ ảo trong đêm làm con đường phía trước mờ mờ ảo ảo, Ứng Linh bước chầm chậm, nghĩ chắc là tên trộm không vào bằng cửa chính, chả trách bọn họ canh chừng mấy đêm cũng không bắt được, may mà cuối cùng lại bị cậu bắt gặp.

Càng tới gần phòng nuôi vịt, bọn họ càng hành động cẩn thận, sợ làm tên trộm kinh sợ mà bứt dây động rừng, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Thanh âm xôn xao càng rõ ràng hơn, Ứng Linh nghe thấy tiếng phành phạch đập cánh của mấy chục con vịt cùng với tiếng bước chân, điều này làm cho cậu có hơi chần chờ, nếu muốn trộm mấy chục con vịt thì cần bao nhiêu người đây? Vậy có nhiều hơn một tên trộm sao?

Bọn họ chỉ có năm người, đến lúc đó nếu trộm có nhiều người thì bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu không xông vào thì đám vịt sẽ bị trộm đi mất!

Làm sao bây giờ?!

Ứng Linh nghiến răng, cậu cảm thấy tên trộm sẽ không liều mạng như vậy, nên xông vào thử xem sao.

Cậu đưa mắt ý bảo những người phía sau đuổi theo, bản thân thì nắm chặt lấy cọc gỗ mới thuận tay nhặt được ở cửa, sau đó mấy người bất ngờ vọt vào, một người trong số đó mở đèn phòng nuôi vịt.

……

Một đám người với một đám vịt hỗn loạn mắt to trừng mắt nhỏ, Ứng Linh cùng với một con vịt trắng đầu đàn mắt to trừng mắt nhỏ.

Ứng Linh:???

Đám nhân viên chăn nuôi:???

Đám vịt:???

Trộm đâu?

Chỉ thấy có mấy người theo sau cũng vọt vào, chỉ thấy vịt, thế nhưng không có bóng dáng kẻ trộm.

Suy nghĩ đầu tiên của Ứng Linh là: trộm chạy mất rồi?

Bỏ qua đám vịt kia, vài người đi tới kiểm tra trên dưới trái phải một lần, nhận ra thực sự không có tên trộm nào, ngay cả một bóng người cũng không thấy.

Sau đó Ứng Linh đem tầm mắt đặt lên con vịt trắng không biết từ đâu tới nhưng chắc chắn không phải của trại chăn nuôi.

Không phải con vịt này là của người dân nào đó trong thôn sao? Sao lại chạy đến chỗ này? Hơn nữa nó chạy vào khi nào sao cậu lại không phát hiện? Rõ ràng buổi tối trước khi đóng cửa chuồng, cậu có cẩn thận kiểm tra lại số lượng rồi mà.

Ứng Linh có cảm giác thật quỷ dị.

Con vịt trắng nhìn đám người xông vào mà vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, kêu một tiếng, sau đó Ứng Linh ngạc nhiên nhìn đàn vịt đang hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh lại, không dám lộn xộn.

Tầm mắt cậu vừa chuyển, nhìn cửa chuồng một cái. Tất cả cửa chuồng đều được khóa, hơn nữa chuồng vịt rất nặng để đề phòng tên trộm dễ dàng trộm vịt đi, nhưng mà hiện tại Ứng Linh nhìn tất cả cửa lồng bị mở ra, chỉ có cửa bị mở, còn ổ khóa vẫn còn treo trên cửa, Ứng Linh còn nhìn thấy ổ khóa vẫn được khóa.

Ứng Linh đang bước tới đó kiểm tra, chợt cảm thấy khí tức quanh người lạnh xuống, sau đó nhìn thấy một màn làm cho cậu hoảng sợ đến mức quên giữ hình tượng mà trợn to mắt.

Cậu cậu cậu cậu cậu, cậu nhìn thấy, con vịt trắng trước mặt mờ mờ ảo ảo trong nháy mắt biến thành người!

Vịt trắng biến thành người!

Vịt biến thành người!

Biến thành người!

Thành người!

Người!

Người!

!

Ứng Linh xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn thấy những người phía sau không chút động tĩnh, thân thể không chuyển động, giống như bị đóng băng cứng ngắc.

Sau đó cậu xoay cái cổ lại, đôi mắt nhìn chằm chằm người đàn ông phong hoa tuyệt đại trước mặt, cảm thấy não mình đã ngưng hoạt động.

Người đàn ông mờ ảo kia cứ đứng đó nhìn một loạt phản ứng của Ứng Linh, cảm thấy buồn cười nên phụt cười một cái.

“Ha ha ha ha, nhìn em mắc cười quá.” Tên đàn ông kia hơi cong môi, đuôi mắt cong cong nhìn Ứng Linh đang ngơ ngác, làm cậu quên cả sợ.

Người này, đẹp trai quá sức tưởng tượng!

“Anh……” Ứng Linh hoảng hốt lên tiếng, đột nhiên một gương mặt tiến tới gần làm cậu nín thở, lời muốn nói cũng bị quăng lên chín tầng mây.

Mặt người đàn ông tiến lại gần, cực kì gần, chóp mũi cách chóp mũi chỉ một centimet, tựa như chỉ cần nhúc nhích một cái là có thể chạm vào nhau, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả lên sườn mặt Ứng Linh, ngứa quá, Ứng Linh cảm thấy trên người của người đàn ông này có hơi thở của cỏ xanh.

“Em còn nhớ tôi là ai không?” Không biết đã nhìn nhau trong bao lâu, người đàn ông dùng âm thanh khàn khàn hỏi, giống như đang tâm tình nỉ non với người yêu, Ứng Linh nghe được âm thanh cực kì gợi cảm đó thì cả người run rẩy. Bàn tay phải của anh ta xoa xoa lên một bên má Ứng Linh, bao trùm lên một nửa khuôn mặt cậu, ngón cái chậm rãi vuốt ve cằm Ứng Linh, sau đó dùng lực giữ chặt lấy.

Ứng Linh nhìn gương mặt xa lạ trước mắt, mắt hẹp dài, lông mi đen dài, mũi cao thẳng, môi đỏ hơi mỏng, tách từng bộ phận ra thì cực kì hoàn mỹ, để chung với nhau thì tạo ra vẻ đẹp kinh diễm khó quên, nhưng trong mắt Ứng Linh dần dần hiện lên sự hoang mang.

Cậu đã từng gặp qua một người đẹp như vậy hả?

Ứng Linh lục lọi ký ức một chút, chắc chắn bản thân chưa từng gặp qua người như vậy, nếu đã từng gặp qua nhan sắc cực phẩm kia thì dễ gì cậu quên chứ! Vậy thì tại sao anh ta lại hỏi rằng cậu có nhớ anh ta là ai không?

Ứng Linh đang muốn nói gì đó thì người đàn ông kia lại chặn họng cậu: “Cũng đúng, em chắc không nhớ tôi là ai đâu, dù sao đây là lần đầu tiên tôi dùng hình dạng này xuất hiện trước mặt em mà ha.”

Ứng Linh: “……”

Người đàn ông buông tay ra khỏi cằm Ứng Linh, bước lùi lại, nhìn vào mắt cậu, thong thả nói: “Vậy bây giờ em đã nhớ kĩ tôi chưa?”

Ứng Linh cẩn thận lựa chọn câu từ để không phải chọc giận anh ta: “…… vậy thì, tôi xin mạn phép hỏi rằng ngài là loại thần tiên nào vậy?” Có thể từ vịt biến thành người, vậy chắc là thần tiên ha? Nếu không thì là yêu quái thành tinh.

Quả nhiên, người đàn ông kia trả lời: “Tôi không phải thần tiên.”

Ứng Linh: Ồ, vậy thì là yêu quái, vịt tinh.

Người đàn ông kia lặp lại một lần nữa: “Em nhớ kĩ tôi chưa?”

Ứng Linh: “Nhớ kĩ rồi.” sự việc kinh khủng trong đêm khuya như vậy đảm bảo cậu suốt đời cũng không quên, dù sao đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến động vật biến thành người, không phải sau khi lập nước thì động vật không được thành tinh hả? Vậy bây giờ là sao đây?

Ứng Linh nhớ ra mấy ngày trước cậu có thấy một con vịt trắng, sau đó thì con vịt biến mất, bây giờ nó lại xuất hiện ở phòng nuôi vịt. Lúc đám vịt bạo động, bọn họ xông vào ngay lập tức nhưng không thấy tên trộm nào hết, âm thầm rùng mình, nội tâm cậu suy đoán: chẳng lẽ không có tên trộm nào hết, mà mấy con vịt biến mất lúc trước đều do con vịt thành tinh kỳ quái này tàn nhẫn ăn thịt mất rồi? Ăn luôn cả đồng loại? Đây là một con vịt ăn thịt vịt?

Ứng Linh càng suy đoán càng cảm thấy đúng, nếu không phải như vậy thì con vịt tinh kia tới đây làm gì chứ?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Người đàn ông hỏi.

Ứng Linh: “…… Không có gì.” Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh là tôi đã nhận ra anh ăn thịt đồng loại sao?

Ứng Linh có hơi lo lắng nghĩ: vịt tinh ăn thịt động vật, vậy có khả năng bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm đúng không? Vậy vịt tinh có thể sẽ tấn công rồi ăn thịt luôn bọn họ đúng không?

Ứng Linh càng nghĩ càng cảm thấy mấy người bọn cậu nên tìm cách đào tẩu, nhưng không thể để cho vịt tinh biết được bọn cậu muốn chạy.

“Sơ Chỉ.” Người đàn ông đột nhiên lên tiếng.

“Hả?” Ứng Linh ngạc nhiên, không hiểu ý muốn nói của người đàn ông kia nên đem ánh mắt hoang mang nhìn anh ta.

“Sơ Chỉ, tên của tôi.” Người đàn ông kiên nhẫn lặp lại thêm một lần.

Ứng Linh ngu người: “…… Ờ.”

“Em phải nhớ tên tôi.” Người đàn ông cảm thấy thái độ của Ứng Linh có hơi qua loa, anh ta bất mãn nói.

Ứng Linh: “……”

Ứng Linh ngoan ngoãn: “Vâng, Sơ Chỉ đại nhân.”

Người đàn ông nhíu mày: “Không cần gọi tôi là đại nhân, gọi thẳng tên đi.”

Ứng Linh mỉm cười: “Được, Sơ Chỉ.” Đại ca nói gì cũng đúng, đại ca nói gì cũng phải nghe lời. Vì cái mạng nhỏ này, anh nói là cái gì thì là cái đó.

Người đàn ông rất hài lòng, xoay người nhìn đám vịt ngoan ngoãn, chợt nhớ tới điều gì đó, nói với Ứng Ling: “Em biết vì sao tôi đến đây không?”

Ứng Linh hoảng hốt, vịt tinh đến trại chăn nuôi để ăn thịt đồng loại rồi sau đó hỏi trại chủ nguyên nhân anh ta đến đây, vụ này là anh ta chỉ thuận miệng hỏi hay là anh ta muốn hỏi cậu có biết nguyên nhân không rồi quay qua đe dọa? Đây chỉ đơn giản là câu hỏi hay là vấn đề chết người thì phải dựa vào nhất niệm chi gian.(*)

(*) Nhất niệm chi gian: chỉ cách nghĩ của một người, khi một người đứng trước rất nhiều tư tưởng khác nhau thì chỉ cần một ý nghĩ cuối cùng sẽ thay đổi toàn cục.

Nguồn: wordpress Minqiu

Ứng Linh đáp lời một cách vô tội: “Không biết.” Cầu xin tha mạng.

Ứng Linh nghĩ rằng mình nói như vậy thì đại ca sẽ yên tâm, nào ngờ sắc mặt Sơ Chỉ trầm xuống, âm u liếc cậu một cái, nâng cao âm lượng tức giận nói: “Em không biết! Vậy mà em cũng không biết! Em thật sự không nhớ ra tôi hả?”

Oán hận liếc Ứng Linh một cái, Sơ Chỉ xoay người biến mất, còn đem theo nguyên một đám vịt biến mất chung.

Anh ta nói vậy là ý gì? Như vậy cậu hẳn là nên nhớ ra anh ta là ai hả? Không phải cậu chưa từng gặp qua anh ta sao? Ứng Linh trợn mắt há hốc mồm nhìn Sơ Chỉ mang theo một đám vịt biến mất, sau đó mới từ trong giọng điệu oán hận và biểu cảm giận dỗi của Sơ Chỉ mà hoàn hồn, rồi mới cảm thấy đau đớn bi thương.

Vịt của cậu…… mất…… hết…………

Sơ Chỉ vừa rời khỏi thì mấy người bị đóng băng kia mới bình thường trở lại, bọn họ câm nín nhìn lồng sắt trống không. Đám đám đám đám vịt bọn họ nhìn thấy ban nãy đâu mất rồi, làm sao chúng biến mất sạch sẽ trong một phút được chứ? Mấy nhân viên chăn nuôi vẫn nghĩ rằng bọn họ vừa mới xông vào phòng được mấy phút, bọn họ không nhận thức được khoảng thời gian của cuộc trò chuyện giữa Sơ Chỉ và Ứng Linh.

“Ông chủ, bầy vịt đâu rồi?” Một nhân viên chăn nuôi nôn nóng lắc lắc Ứng Linh đang dại ra, vội vã hỏi.

“À, bị vịt ăn rồi.” Ứng Linh bâng quơ trả lời.

“……” Mấy người nhân viên cho rằng đầu óc ông chủ nhà mình bị đả kích đến mức trở nên bất thường. Thấy không, toàn nói sảng. Vịt ăn vịt? Đây không phải là truyện cười đâu nha.

Tự trấn an bản thân cả đêm, Ứng Linh mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng vịt của mình mất hết rồi, không chấp nhận thì làm gì được bây giờ? Tất cả vịt bị Sơ Chỉ thành tinh kia ăn sạch sẽ làm cậu rất tuyệt vọng.

Cậu yêu cầu đám nhân viên không được tiết lộ chuyện hôm qua ra ngoài, chuẩn bị mua thêm vịt giống, dù gì cũng dự định mua, chỉ là bây giờ phải tiến hành sớm hơn thôi.

Bình thường lúc mua giống thì phải mất một tiếng đi đường, Ứng Linh đem xe tải chở hàng lớn trong nhà ra, chuẩn bị lái xe đi mua.

Nổ máy lên đường, Ứng Linh đang lái xe, ngay lúc thân thể lắc lư theo mấy cái ổ gà trên con đường đầy bùn đất thì đột nhiên phía bên phải lóe lên ánh sáng trắng, một người đột nhiên xuất hiện trên ghế phụ lái, ngồi ổn định vững vàng.

Ứng Linh: “……”

Ứng Linh hết hồn quẹo tay lái, đạp chân ga, xe phóng thẳng xuống ruộng lúa bên cạnh, ngay lúc xe chuẩn bị bay vào hồ nước, Sơ Chỉ quơ tay, xe một phát quẹo ra đường lớn, hơn nữa là xe tự động lái dưới tình trạng Ứng Linh không cầm tay lái.

Ứng Linh: Quào, lợi hại.

“Mà sao lại là anh!” Dù sao xe đang tự lái, Ứng Linh dứt khoát buông tay lái, tức giận tới mức quên mất thuộc tính của Sơ Chỉ: “Hung ác” “Ăn thịt”, ánh mắt giận dữ trừng to về phía đầu sỏ gây tội.

“Em không hoan nghênh tôi à?” Sơ chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt có hơi nguy hiểm, Ứng Linh giật mình, rụt cổ lại, ánh mắt cũng ngoan ngoãn hẳn, trong lòng thầm chửi: con mẹ nó cách anh xuất hiện muốn hù chết người ta mà còn hi vọng người ta hoan nghênh anh, nhưng trên mặt lại giả lả cười đùa nói: “Sao không hoan nghênh chứ, có điều, lần sau anh có thể đổi cách xuất hiện được không? Tôi sắp bị anh hù chết rồi.” Câu cuối là Ứng Linh thầm nói với bản thân.

Sơ Chỉ nghe thấy hai chữ “lần sau” của Ứng Linh, trong nháy mắt tâm trạng tươi tắn lên, nét mặt dịu xuống hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Đi đâu nữa chứ, đi mua vịt giống đó!

“Mua vịt giống.” Ứng Linh ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Mua vịt giống? Không phải trong nhà có……” Sơ Chỉ đang nói thì đột nhiên im lặng, quên mất, vịt bị anh ‘hốt’ đi hết rồi.

Ứng Linh liếc Sơ Chỉ một cái, càng nghĩ càng giận, liền hỏi: “Không phải anh ăn chay hả?”

Sơ Chỉ không biết nguyên nhân vì sao, khi nghe Ứng Linh hỏi như vậy thì anh cảm thấy câu hỏi có hơi thâm thúy, trả lời: “Không có.”

Hèn chi trộm ăn thịt vịt của cậu, tức chết.

Ứng Linh quay đầu ngó cửa sổ không thèm để ý tới Sơ Chỉ, Sơ Chỉ bị làm lơ thì không vui, anh vươn tay định kéo tay Ứng Linh: “Ứng Linh, em……”

Không ngờ Ứng Linh chủ động trở tay nắm tay Sơ Chỉ, Sơ Chỉ sửng sốt, chưa kịp cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo thì nghe thấy âm thanh hốt hoảng của Ứng Linh: “Sơ Chỉ, anh muốn lái xe đi đâu vậy?”

“Gì mà muốn lái xe đi đâu?” Sơ Chỉ không hiểu.

“Anh không cảm thấy chỗ này rất lạ hả?” Ứng Linh ý bảo anh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta nhìn thoáng qua, quay đầu lại nói: “Thế giới này ngoại trừ nhà em thì chỗ nào đối với tôi cũng lạ hết.”

Ứng Linh nghẹn họng, vẫn nói: “Chỗ này không phải đường tới chỗ bán giống, anh dừng xe trước đi đã.”

Sơ Chỉ nghe lời dừng xe, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi quên mất hỏi em đường đi.”

Ứng Linh bất đắc dĩ, ánh mắt ác liệt nhìn nhìn mặt trời bên ngoài cửa sổ, cảm thấy quá nóng, vừa hay điều hòa trong xe bị hư, lúc mở cửa xe thì chưa có cảm giác gì, bây giờ lại thấy nhiệt độ trong xe ngày càng tăng lên, cậu hỏi: “ Chỗ này cách nhà xa bao nhiêu?”

Sơ Chỉ nói: “Hình như là một nghìn kilomet?”

Ứng Linh trong lòng chửi mẹ nó, “Không phải mới đi được mười phút thôi hả? làm sao xe chạy nhanh tới vậy chứ?” Cũng không biết người đi đường nhìn thấy xe chạy nhanh cỡ đó có bị hù sợ không nữa, không, cũng có thể xe chạy quá nhanh, bọn họ chỉ nhìn thấy được cái bóng sượt qua, có thể họ cũng không biết đó là gì, dù sao thì xe cũng chạy ở vận tốc một nghìn cây số trên mười phút?

Sơ Chỉ: “Ừm, chắc là tôi dùng lực mạnh quá?”

Ứng Linh: “…… Chúng ta quay về đi, dù sao chỉ hơn mười phút mà thôi.”

Sơ chỉ: “Tôi đói bụng.”

Ứng Linh: “???” Anh đói bụng thì liên quan gì tới lái xe?

Sơ Chỉ: “Một khi tôi đói thì không có sức.”

Ứng Linh: “……” có quỷ mới tin!

Ứng Linh: “Vậy chúng ta đến chỗ bán đồ ăn gần đây đi, anh vẫn ăn thịt vịt đúng không?”

Sơ Chỉ: “??? Tôi không ăn thịt vịt.”

“Vậy anh bắt vịt của tôi làm gì?”

Sơ Chỉ mặt đối mặt với Ứng Linh, mới ngộ ra rằng Ứng Linh đang nghĩ anh ăn hết vịt của cậu.

Làm trò cả nửa ngày mà Ứng Linh vẫn không nhớ gì cả, Sơ Chỉ có hơi nản lòng, “Đúng đó, muốn ăn.”

Ứng Linh:…… câu này cùng câu trước chọi nhau chan chát.

Hai người mua đồ ăn gần đó, sau đó quay lại xe, một lần nữa nổ máy, Ứng Linh thật sự mua thịt vịt đưa tận tay Sơ Chỉ, nhìn thấy gương mặt anh ta muốn biến thành cá heo thì cảm thấy khó hiểu.

Sơ Chỉ bóp bóp túi thịt vịt, hốc mắt hơi hơi đỏ, “Em vẫn chưa nhớ ra tôi!”

!!!

Ứng Linh bị bộ dạng tủi thân của Sơ Chỉ dọa sợ tới mức lùi sát vào thành xe, tại tại tại sao lại biến thành bộ dạng đáng thương bị người ta bắt nạt vậy?

Đầu Ứng Linh nhức nhối, đơn giản mà trả lời, “Sơ Chỉ, anh có nhận nhầm người không thế? Tôi thật sự không nhớ là đã từng gặp anh!”

“Gặp rồi!”

“Vậy anh nhắc lại một chút đi?”

“Vào, vào mùa hè năm ngoái……”

Ứng Linh cẩn thận hồi tưởng lại vào mùa hè năm ngoái mình đã gặp những ai, sau đó loại trừ, cuối cùng không tìm ra tên đàn ông nào có giá trị nhan sắc phù hợp.

“Lúc đó tôi vẫn còn là vịt……”

Vì thế Ứng Linh nhớ lại mình có từng nhìn thấy vịt hay chưa…… Nhưng nhớ lại thì đúng là có một lần.

Kỳ nghỉ hè năm ngoái, Ứng Linh từ trường về nhà như mọi khi, rồi phụ việc trong trại chăn nuôi của gia đình, công việc là cho gà vịt ăn.

Ngày nào Ứng Linh cũng thấy trong trại chăn nuôi của ba cậu có một đám vịt lông màu tro đen vây quanh một con vịt màu lông trắng tuyết. Một ngày nọ cậu nổi hứng chơi đùa, chậm rãi bước tới gần đám vịt, sau đó đột nhiên tăng tốc độ, đám vịt nhìn thấy Ứng Linh bước nhanh tới thì bị dọa sợ bỏ chạy tứ phía, tuy nhiên Ứng Linh chỉ đuổi theo con vịt trắng kia, dọa nó sợ tới mức cứ mỗi lần vừa nhìn thấy Ứng Linh thì cả người lắc một cái là trốn mất tiêu, chuyện này làm Ứng Linh cười nắc nẻ suốt cả mùa hè.

Nhưng khi cậu trở về trong kỳ nghỉ đông thì không nhìn thấy đám vịt đó nữa, Ứng Linh tưởng chúng bị bán đi rồi, không ngờ tới chúng nó vì nhìn thấy cậu nên bỏ chạy mất dạng.

Lúc này, Ứng Linh nhìn gương mặt quá mức đẹp trai tuấn tú của Sơ Chỉ, ngập ngừng hỏi: “Vì vậy…… con vịt kia là anh hả?”

Trời đất ơi! Ai đó nói cho cậu biết đó không phải là sự thật đi, Sơ Chỉ không phải là con vịt kia đi, nhưng kết quả là lời nói của Sơ Chỉ đánh vỡ ảo tưởng của cậu.

Sơ Chỉ hung tợn mà nói: “Đúng đó, con vịt kia chính là tôi!”

Ứng Linh chỉ cảm thấy sấm đánh ầm ầm trên đầu mình, khóc không ra nước mắt, vậy mà cậu lại có can đảm rượt một con vịt tinh, cho nên Sơ Chỉ muốn…… trả thù hả?

Sơ Chỉ nhào đến nằm đè lên người Ứng Linh (Sơ Chỉ không đeo đai an toàn), đôi tay đè chặt bờ vai của cậu, thô lỗ nói: “Em dọa tôi sợ muốn chết! Tôi muốn trả thù!”

“Thì buổi tối hôm trước anh đã hù tôi một lần rồi còn gì, còn ăn hết vịt của tôi nữa, chuyện này tới đây là chấm dứt. Hơn nữa không phải anh là động vật thành tinh hả? Lúc đó có thật là bị tôi dọa sợ không?” Ứng Linh giãy giụa muốn tránh thoát, kết quả là đai an toàn cùng với Sơ Chỉ cùng lúc trói chặt làm cậu không nhúc nhích được, đành phải bỏ cuộc.

“Chấm dứt? Sao chấm dứt được! Chuyện này làm tôi nhớ mãi đó.” Rất lâu, một năm lận đó, hơn nữa anh cũng không ăn thịt đám vịt kia, chỉ muốn làm Ứng Linh sốt ruột một chút mà thôi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ứng Linh sống không còn gì luyến tiếc.jpg. Cậu cảm thấy hôm nay cậu có thể ném luôn cái mạng nhỏ này rồi, bây giờ cậu kêu SOS còn kịp không?

Mặt Sơ Chỉ đỏ lên một cách quỷ dị, ngượng ngùng xoắn xít nói: “Tôi muốn em……”

Âm thanh quá nhỏ, dựa sát như vậy mà Ứng Linh vẫn không nghe được, chỉ nghe được ba chữ đầu, hỏi một câu: “Anh nói gì vậy?”

Sau đó Sơ Chỉ đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh muốn em lấy thân báo đáp!”

Ứng Linh hết hồn biến sắc, “Anh thích tôi?!”

Sơ Chỉ xấu hổ buồn bực, “Không thèm, cái này là trả thù!”

Ứng Linh nghi ngờ nhìn gương mặt đỏ bừng của Sơ Chỉ, “Không phải trả thù bằng cách giết rồi ăn thịt hả?”

“Em muốn anh giết em?”

“Không có.” Ngu mới muốn.

“Anh là yêu quái thành tinh lương thiện, không sát sinh không ăn thịt người.” Sau đó, Sơ Chỉ – giết gà (sống) – bị vả mặt bốp bốp.

“Nhưng mà anh có thể dùng cách khác để ăn em.”

Cút đi cái đồ lưu manh!

“Tôi là nam.” Anh cũng là nam.

“Anh không quan tâm.”

Tôi rất để ý đó đại ca!

“Tôi là trai thẳng!”

“Từ giờ trở đi thì không phải.”

Đừng tùy tiện thay đổi tính hướng của người ta chứ!

“Còn nữa, nếu em là trai thẳng thì sao lúc đó em lại muốn cưới bạch phú soái hả?”

Lúc đó? Ứng Linh nhớ tới lúc trước cậu đang ảo tưởng tới tương lai tươi sáng của trại chăn nuôi, không biết tại sao trong đầu lại xuất hiện cao phú soái, “Sao anh lại biết tôi nghĩ gì? Là anh giở trò quỷ đúng không!”

“Đâu có, anh chỉ giúp em thuận theo con tim mách bảo thôi.”

Thôi cái đ**, là anh giở trò quỷ rồi còn gì, làm hại tôi nằm mơ hai ngày!

“Vịt của tôi……”

“Về nhà rồi anh trả cho em, anh chưa đụng tới chúng.”

!!! Cho nên anh làm mấy việc đó là để hù dọa tôi!

“Tôi còn muốn cưới vợ.”

“Đã có chồng rồi mà còn muốn cưới vợ!”

Đừng nói bậy, tôi có chồng hồi nào.

“Tương lai tôi phải có con nối dõi……”

“Vừa hay anh có một viên thuốc sinh con, nè há miệng ra, a.”

“Ngao, Sơ Chỉ, tôi không ăn tôi không ăn.”

“Vậy là em đồng ý.”

“Không thèm, ba ba ma ma của tôi sẽ không……”

“Nói nhiều quá.” Sơ Chỉ đè chặt thân thể đang giãy giụa lung tung của Ứng Linh, giữ chặt đầu cậu, hơi hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng ửng đỏ đè lên đôi môi mềm mà anh mơ ước đã lâu, cạy khớp hàm người kia ra, ôn nhu liếm láp