Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 40



“Giờ hối hận vẫn còn kịp, một khi đã tu luyện thì không bỏ dở nửa chừng được đâu.”  

Dương Phàm hít một hơi thật sâu nói:  

“Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.”  

“Đã muốn trở thành cường giả thì há có thể sợ hết cái này tới cái kia!”

Quyết tâm!  

Nhìn thấy quyết tâm của Dương Phàm, nữ tử mặc váy vải gật đầu hài lòng.  

Đây mới là dáng vẻ của người muốn trở thành cường giả!  

Muốn trở thành cường giả lại không muốn mạo hiểm, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy.  

Thấy Dương Phàm đã chuẩn bị thỏa đáng, nữ tử mặc váy vải chậm rãi chạm tay vào Cửu Tinh Ngọc Liên.  

Đóa Cửu Tinh Ngọc Liên sáng chói lập tức bị một sức mạnh thần bí lớn lao bao phủ.  

Chỉ một lát sau, Cửu Tinh Ngọc Liên đã biến thành một giọt chất lỏng óng ánh, trong veo như ngọc.  

Cảnh này khiến Dương Phàm khá là kinh ngạc.  

Mười năm nay, mặc dù hắn là một tên phế vật nhưng hắn lại biết rất nhiều về những chuyện khác.  

Luyện dược!  

Đây là một tri thức uyên bác, khó hiểu, cũng là một công việc cần có kỹ thuật, rất được săn đón.  

Dương Phàm từng nghĩ tới chuyện học luyện dược nhưng hắn thực sự không có thiên phú.  

Giờ thấy tuyệt chiêu này của nữ tử mặc váy vải, Dương Phàm không khỏi cảm thán nói:  

“Xét về luyện dược thì e là luyện dược sư cao cấp chân chính cũng không lợi hại bằng tiền bối.”  

Lúc này, nữ tử mặc váy vải nói:  

“Mở miệng.”  

Nghe vậy, Dương Phàm bất giác muốn nói chuyện nhưng ngay khi hắn vừa hé miệng ra, giọt nước đó đã bắn vào trong miệng hắn.  

Thoáng chốc, một luồng linh lực mạnh mẽ bốc chốc bùng lên trong cơ thể Dương Phàm.  

Chỉ một lát sau, Dương Phàm đã cảm thấy khắp nơi trong cơ thể mình ngập tràn linh lực mạnh mẽ.  

Mặc dù Dương Phàm không thể hấp thụ được linh khí nhưng giọt nước được nữ tử mặc váy vải này tinh luyện lại có thể ngấm vào trong người hắn.  

Khi còn chưa thực sự đặt chân vào cảnh giới Võ Giả, Dương Phàm không dám dùng linh dược không chút kiêng kỵ như thế, bởi khi đó thân thể của hắn không chịu nổi dược lực mạnh như thế này.  

Hiện tại, Dương Phàm cảm thấy đan điền và thân thể của mình đang nhanh chóng căng lên, có thể phát nổ bất kỳ lúc nào.  

Đúng lúc này, nữ tử mặc váy vải lên tiếng trong đầu Dương Phàm:  

“Còn không mau vận chuyển công pháp hấp thụ linh khí đi, nếu không chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ bị bội thực linh khí rồi phát nổ.”  

Nghe vậy, Dương Phàm không dám chần chừ, vội vàng vận chuyển Tinh Thần Kiếm Quyết hấp thụ lượng linh khí dồi dào trong cơ thể.  

Theo công pháp vận chuyển, Dương Phàm cảm thấy cảm giác căng tức giảm bớt.  

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đan điền của hắn lại một lần nữa dường như không thể dung nạp được nhiều linh khí như vậy.  

Lúc này, Dương Phàm nhớ tới lời nữ tử mặc váy vải từng nói với hắn, hắn cắn răng, quyết tâm kiên trì.  

Thời gian dần trôi, cả người Dương Phàm đổ mồ hôi như tắm, đan điền căng tức làm hắn khó thở.  

Nhưng cuối cùng, nghĩ tới thực lực của bản thân khi lên được cực cảnh, Dương Phàm lại tràn ngập lòng tin.  

Có bỏ ra, mới có thu hoạch.  

Thanh Vân tông!  

Nam Cung Tuyết nhìn lão giả trước mặt, nói:  

“Đại trưởng lão, sư phụ đi đâu rồi?”  

Người trước mắt chính là Thanh Huyền, Đại trưởng lão của Thanh Vân tông, ở Thanh Vân tông, người này trên vạn người, chỉ dưới một người.  

Thanh Huyền vuốt râu nói:  

“Tông chủ muốn Thanh Viêm đan sư luyện chế cho ngươi một viên Phá Linh đan nhưng còn thiếu một vị thuốc chính.”  

“Hôm qua nàng ta đã ra ngoài đi tìm thuốc rồi.”  

Nghe vậy, Nam Cung Tuyết lập tức nhăn nhó mặt mày.  

Thanh Huyền cau mày hỏi:  

“Không phải ngươi đi với Thanh Nham trưởng lão tới Dương gia sao?”