Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 1101: Mày đoán tao đoán mọi người đoán



Phòng họp nhỏ là nơi Hội đồng viện họp hàng ngày, có điều thường thì rất ít khi sử dụng. Bình thường nếu Hội đồng viện nếu không có chuyện gì rất lớn thì rất ít khi họp trong phòng họp. Bình thường một tháng cũng chỉ họp tường lệ một lần

Họp Hội đồng viện bình thường có năm vị Thiên y

sư và chín vị Y sư nhất phẩm tham gia, thỉnh thoảng còn có vài người chịu trách nhiệm của các bộ phận đại diện tham gia, báo cáo tình hình liên quan. Y sĩ cấp thấp như Giang Nguyên căn bản không thể có cơ hội bước vào nơi này. Giang Nguyên cũng chỉ mới đến đây một lần khi nhận chất vấn lần trước.

Giang Nguyên gật đầu với Mã Tiểu Duệ vẻ mặt đây nghi hoặc ngoài cửa, sau đó chậm rãi tiện tay đóng cửa phòng họp lại

Sau khi hẳn đi vòng quanh đại đỉnh này một vòng, lúc này Giang Nguyên mới ngoảnh đầu nhìn khắp phòng họp nhỏ một lượt. Lần trước lúc hắn tới, thật ra hắn cũng chưa nghiêm túc chú ý đến tình hình nơi này, ấn tượng duy nhất là, trong này có cả phòng trà và phòng vệ sinh.

Giang Nguyên bước vào phòng trà và phòng vệ sinh nhìn một chút rồi thở dài... Quả nhiên phòng vệ sinh cực kỳ sang trọng, trừ việc không có thứ gì là liên quan đến tắm rửa thì tất cả đều đầy đú. E là lần này thật sự không thể nào tầm được rồi.

Nhớ đến điều này, Giang Nguyên thật sự đau đầu Nhớ hồi đó lúc hẳn còn ở Cô Lang, một khi thực hiện nhiệm vụ cả người toàn bùn đất với mồ hôi, thường xuyên hai ba ngày không tắm đều là chuyện thường. Xem ra bây giờ đúng là mình sinh hư thật rồi, giờ cho dù chẳng chảy mồ hôi gì nhưng một ngày không tắm vẫn cảm thấy không thoải mái.

- Đây là bệnh... Ừm... Là bệnh, nhất định phải chữa.

Giang Nguyên tự mình phản tỉnh nói.

Hắn đến phòng trà, trong phòng trà có nước, có ly, có lá trà, điều này chứng tỏ mình bế quan ở đây không lo sẽ bị khát.

Dĩ nhiên, điều duy nhất đáng vui mừng là, vì đây là nơi Hội đồng viện họp, nên trong này quả nhiên có Thanh Tâm trà, mặc dù chỉ có một hộp nhưng đủ để Giang Nguyên uống rất lâu. Hiếm khi không căn tiền, không cần điểm, còn không cần nợ nần người khác mà có được đồ tốt nên hẳn ôm tư tưởng không uống thì phí lập tức pha trước cho mình một ly trà. Sau đó hắn nhàn nhã bước đi. Nên biết ban nấy ở trong phòng làm việc của Viện trưởng, ngay cả một miếng nước hắn cũng không được uống,

Trong phòng họp cũng chẳng có gì đặc biệt. Thứ duy nhất khiến người ta hứng thú chính là đại đỉnh thiếu mất nắp ở chính giữa. Lần trước khi Giang Nguyên cướp đại đỉnh này không có thời gian nhìn kỹ Lần thứ hai lúc hẳn nhìn thấy nó cũng là lúc bị chất vấn nên chỉ đứng xa nhìn mấy lần.

Cho nên Giang Nguyên kéo ghế đến, ngồi xuống trước đại đỉnh, vừa ngửi mùi Thanh Tâm Trà thoang thoảng, vừa quan sát đại đỉnh trước mặt.

Mặc dù không có nắp đỉnh, nhưng cái đại đỉnh này vẫn mang phong cách cổ xưa mà uy nghiêm. Trên thân đỉnh tỏa ra cảm giác trang nghiêm không ai có thế khinh thường.

Có điều, từ trên đại đỉnh Giang Nguyên cảm nhận được một cảm giác cực kỳ thân cận và quen thuộc.

Giống như cái đại đỉnh trước mặt đã bầu bạn bên cạnh hắn rất nhiều năm vậy.

“Nhận chủ? Nói cách khác giữa thứ này và mình có một sự liên hệ đặc biệt?” Giang Nguyên nhớ hôm đó mình đã vấy đầy máu lên thân thứ này, và sau khi được hình xăm của mình đột nhiên kích hoạt thì đột nhiên sản sinh ra một cảm giác huyết mạch tương liên với nó.

Có điều, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ thôi, ngoài ra... chỉ đem đến cho mình một thứ, đó chính là một mùi thơm cổ quái đột nhiên ập đến. Mùi hương kia đem đến cho mình, dường như là ngay lập tức tràn đầy sức sống, sau đó chỉ còn lại di chứng kỳ quái cho mình, đó là khiến cả người cảm thấy tê tê bất đắc dĩ.

Mùi thơm Thanh Tâm trà thoang thoảng chậm rãi lan tràn trong miệng, giống như mọi lăn, khiến Giang Nguyên hồi phục tỉnh thần. Tinh thần hắn lập tức sáng khoái trở lại

Giang Nguyên nhìn đại đỉnh trước mặt, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, hẳn biết rõ ngọn nguồn của cảm giác tê tê trong thân thể mình, nó đến từ mùi thơm cổ quái trong đại đỉnh. Mùi thơm này ẩn chứa một sức mạnh quái dị, khiến cơ thể bị trọng thương của mình lúc đó trong nháy mắt đã khôi phục rất nhiều.

Nhưng cũng chính vào lúc xuất hiện hiệu quả thần kỳ này, cổ năng lượng kỷ quái kia cứ ở mãi trong cơ thể Giang Nguyên, không thể bị hấp thu, bình thời cũng không cản trở gì tất cả các hoạt động của Giang Nguyên, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại luôn luôn lòi ra cản trở.

Giang Nguyên cũng rất rõ, mình đã nghĩ hết cách nhưng vẫn không cách nào giải quyết chuyện này, chỉ sợ cho dù là bọn Thiên y sư Từ Khải Liễu cũng chưa chắc đã có cách. Ít nhất theo những tư liệu mà mình đã tra trong kho tư liệu của Thiên Y viện thì hình như không có ghi chép gì tương tự.

Cho nên, đây cũng chính là nguyên nhân hắn luôn do dự và chưa hề nhắc chuyện này với Thiên y sư Từ Khải Liễu. Có điều bây giờ, kẻ đầu sỏ đã ở đây, hơn nữa hình như đã bị mình nhận chủ gì đó. Oái gọi là cởi chuông phải do người buộc chuông, chỉ sợ mình muốn giải quyết chuyện này thì phải dựa vào thứ này mới được.

Giang Nguyên một tay cầm ly trà chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng lên trên đại đỉnh.

Không biết là vì Thanh Tâm Trà hay là vì thứ gì khác... Giang Nguyên chỉ cảm thấy tay mình vừa chạm vào đại đỉnh này thì một cảm giác vi diệu liền truyền đến. Dường như mình đã tiếp xúc với đại đỉnh này rất năm rồi, mình cực kỳ quen thuộc với đại đỉnh

- Hừ....

Sau khi hẳn nhấp thêm một ngụm trà thì đặt ly trà trong tay xuống. Giang Nguyên chậm rãi nhầm mắt lại, sau đó mượn tác dụng tỉnh táo của Thanh Tâm trà, đặt hai tay lên đại đính, sau đó ninh tâm tĩnh khí bắt đầu cảm nhận cả đại đỉnh.

Cùng với tâm thần dần trở nên ổn định Giang Nguyên hướng tâm thần của mình đến gần với đại đỉnh hơn. Sau khi tâm thần của Giang Nguyên nhẹ nhàng chạm vào đại đỉnh, lại phát hiện hình như giống như lần trước, tâm thần hẳn rất dễ dàng thăm dò trong cả đại đỉnh. Sau đó, hắn dần đi sâu vào trong đại đỉnh không chút cản trở.

Rất nhanh, tâm thần Giang Nguyên nhanh chóng tràn vào khắp đại đỉnh, cảm nhận được những hoa văn quanh thân đại đỉnh và dễ dàng khiến cho hơi thở của mình bơi bất định trong đó. Có điều vẫn như lần trước, khi hẳn đi đến miệng đỉnh, con đường mà hơi thở đang bơi đi lập tức bị cắt đứt khiến cho cảm giác lưu loát giảm đi nhiều.

Tâm thần của Giang Nguyên bơi một lúc trong đại đỉnh nhưng không hề phát hiện được đại đỉnh này có điều gì khác thường.

- Không phải vậy chứ... Thứ này có thể dùng máu nhận chủ, nhưng sao có thế chỉ có chút cảm giác như. vậy, co dù không thể khác thường được như hình xăm của mình, nhưng cũng vẫn phải có chút khác thường mới phải chứ?

- Không phải do mất cái nắp đỉnh kia đấy chứ?

Giang Nguyên lầm bầm, sau khi lại tiếp tục một lúc cuối cùng thở dài một hơi, thu tâm thần lại, đưa tay về cầm ly trà lên uống.

Thiên y sư Từ Khải Liễu ngồi trước bàn làm việc, nhìn hình ảnh rõ ràng trên màn chiếu ở vách tường đối diện, thấy vẻ mặt ủ dột của Giang Nguyên ngồi cạnh đại đỉnh thì trên mắt cuối cùng cũng nở nụ cười.