Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1265: Ai mới là phản đồ (4)



Editor: Tường An

Không sai, đúng là sau khi Trúc Ngư Nhi đảm nhiệm vị trí môn chủ Thần Môn mới đặt ra quy định này, nhưng việc này thì có liên quan gì chứ?

Huyền Quan nhíu mày: "Ngươi muốn biểu đạt điều gì?"

"Không có gì, ta chỉ tò mò tại sao Tây Uyển trở thành cấm địa, đều là một phần của Thần Môn, vậy tại sao lại không cho phép bất kì ai vào? Hay là trong cấm địa này có bí mật gì?"

Mọi người vốn dĩ không nghĩ đến phương diện này, sau khi nghe Mộ Như Nguyệt nói vậy liền bắt đầu nghị luận rôm rả...

"Vị cô nương này nói không sai, tại sao Tây Uyển trở thành cấm địa?"

"Năm đó Vô Vong đại nhân cũng không cấm chúng ta đến Tây Uyển, hay là trong đó thật sự có bí mật gì?"

Thông Huyền kinh ngạc nhìn khuôn mặt thản nhiên, tự tin của Mộ Như Nguyệt.

Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng...

Đúng vậy! Mộ Như Nguyệt quả thật cố ý để Bạch Trạch tạo nên động tĩnh lớn như vậy.

Nàng biết mình không thể qua mặt nhiều cao thủ như thế để tiến vào Tây Uyển, cho nên chỉ có thể thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó lại gieo vào lòng họ một mầm mống hoài nghi...

"Câm miệng!"

Trúc Ngư Nhi giận tím mặt, trên người bắt đầu tản ra khí thế cường đại nhằm về phía Mộ Như Nguyệt.

Thấy vậy, đám người Thông Huyền biến sắc, vội vàng nói: "Nguyệt nha đầu, mau tránh ra!"

Nhưng Dạ Vô Trần nhanh tay lẹ mắt, vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, thần sắc âm trầm nhìn Trúc Ngư Nhi...

Oanh!

Trong nháy mắt này, Lâm Nhược Ngữ bỗng bước tới trước mặt hai người, hung hăng đánh một chưởng về phía Trúc Ngư Nhi...

Hai người đồng thời lui về phía sau vài bước, cánh tay Lâm Nhược Ngữ tê dại, suýt nữa hộc máu...

Ngàn năm không gặp, thực lực của Trúc Ngư Nhi đã tiến bộ đến mức này...

"Lâm cô nương!" Thông Huyền biến sắc, nôn nóng hỏi: "Lâm cô nương, ngươi không sao chứ?"

Lâm Nhược Ngữ lắc đầu, cười lạnh nhìn về phía Trúc Ngư Nhi bị mình bức lui mấy bước.

"Trúc Ngư Nhi, Lâm Nhược Ngữ ta đã nói, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng tổn thương bọn họ!"

"Hừ!"

Trúc Ngư Nhi hừ lạnh, khí thế trên người lại bắt đầu khởi động, có lẽ vì kiêng kị lực lượng của Lâm Nhược Ngữ, từ đầu đến cuối nàng không nói thêm gì...

"Nguyệt nha đầu, các ngươi rời khỏi nơi này trước đi." Ánh mắt Lâm Nhược Ngữ trầm xuống, lạnh giọng nói: "Ở đây có ta chống đỡ!"

Mặc kệ thế nào, Mộ Như Nguyệt là nữ nhi của hắn, dù phải bất chấp tất cả nàng cũng sẽ bảo hộ Mộ Như Nguyệt an toàn...

"Nguyệt Nhi." Dạ Vô Trần ôm chặt nữ tử trong ngực, đôi mắt tím âm trầm quét qua đám người, thanh âm trầm thấp: "Có một số việc, cứ giao cho ta xử lý là được..."

"Không, Vô Trần, ta phải đích thân xử lý chuyện này."

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, dời mắt về phía Trúc Ngư Nhi: "Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, tại sao thẹn quá thành giận? Nếu ngươi không sợ hãi, vậy không bằng cho chúng ta vào xem trong Tây Uyển rốt cuộc có bí mật gì..."

"Ngươi..." Trúc Ngư Nhi biến sắc, phẫn nộ trừng mắt Mộ Như Nguyệt.

Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nàng không nên cho nàng ta cơ hội tham gia đại hội mà nên giải quyết phiền toái này từ nửa năm trước rồi...

Đáng tiếc, bây giờ có hối hận cũng vô ích, tên đã lên dây không thể không bắn...

"Thật nhàm chán." Đan Ẩn cười lạnh, "Trúc Ngư Nhi, ngươi làm môn chủ thật quá thất bại, trong Thần Môn lại có nhiều người không tin phục ngươi như vậy, nếu có phu thê Vô Vong ở đây, chỉ cần bọn họ nói một câu, cho dù là nói dối, mọi người cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ..."