Trong rừng rậm âm u, hắc y nhân cầm ngọc tiêu dường như cảm nhận được điều gì, vừa ngước mắt liền nhìn thấy đằng xà nhanh chóng hướng về phía này, hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.
“Ngươi vậy mà có thể cảm nhận được sự tồn tại của ta.”
Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn hắc y nam nhân, lạnh giọng nói: “Ngươi là người khống chế đàn ma thú bạo động?”
“Đúng vậy!”
Khóe môi hắc y nhân hơi cong lên.
“Ta chính là người đứng sau màn, vậy thì sao, chỉ dựa vào một đỉnh thần tôn như ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta!”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: “Nói cho ta biết mục đích của ngươi!”
“Ha ha!”
Hắc y nam nhân chợt ngửa đầu cười to, tiếng cười vang vọng khắp khu rừng.
“Ngươi muốn biết mục đích của ta? Nếu ngươi có thể đánh bại ta, nói không chừng ta sẽ nói cho ngươi biết, đáng tiếc…”
Dứt lời, nam nhân lại đặt ngọc tiêu lên môi, khúc nhạc du dương lần nữa vang lên trong bóng đêm…
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, lạnh lùng quan sát xung quanh, đúng lúc này, vô số thanh kiếm sắc bén xẹt qua bầu trời đêm nhằm về phía nàng…
“Tiểu đằng!”
Mộ Như Nguyệt nhìn hàn kiếm bay thẳng về phía mình, thần sắc lạnh lẽo.
Nhất thời, cổ họng tiểu đằng phát ra một tiếng rống kinh người, sóng âm khuếch tán rộng dần, quét về phía những thanh kiếm đang bay tới…
Sau đó, những thanh kiếm kia chậm rãi tiêu tán, hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.
“Ân?”
Dưới đấu lạp, nam nhân khẽ cau mày, rồi lại cười phá lên.
Tiếng cười truyền khắp không trung làm người ta sởn tóc gáy…
“Nha đầu, ngươi quá không biết tự lượng sức mình, dám một thân một mình xâm nhập vào nơi này, cho nên, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống sót rời đi…”
Thanh âm nam nhân khàn khàn khó nghe, ngọc tiêu trên tay hắn cũng bắt đầu biến hóa…
Ngọc tiêu chậm rãi biến thành một thanh ngọc kiếm sắc bén, tỏa ra ánh sáng xanh…
“Ta sẽ khiến ngươi trả giá đắt vì sự ngu xuẩn của mình!”
Thân thể hắn chợt lóe, nháy mắt đã tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Con ngươi Mộ Như Nguyệt co rụt lại, vội vàng tránh qua một bên nhưng vẫn bị ngọc kiếm đâm trúng cánh tay, máu tươi nhiễm đỏ ống tay áo…
“Thật nhanh!”
Tốc độ của hắc y nhân quá nhanh, nàng căn bản không phản ứng kịp…
“Không được, cứ tiếp tục như vậy, ta tuyệt đối không đánh lại hắn!”
Mộ Như Nguyệt nhanh chóng suy nghĩ.
Nhưng mà, nàng phát hiện, đan dược trong tay cũng không thể giúp nàng chiến thắng nam nhân này…
Trừ phi có thể đột phá tôn thượng!
Hiện tại, dù thực lực của nàng cách tôn thượng một khoảng không xa, nhưng khoảng cách này cũng không phải dễ dàng vượt qua được…
Phanh!
Trong lúc Mộ Như Nguyệt tâm tư bách chuyển, ngọc kiếm trong tay hắc y nhân nhanh chóng biến lớn, từ trên không trung chém xuống, nàng vội vàng tránh thoát, kiếm chém xuống bụi đất mù mịt, che khuất dung nhan tuyệt sắc của nữ tử…
Tiểu đằng phẫn nộ, rống to một tiếng rồi phóng về phía hắc y nhân.
Nhưng lúc này, hắc y nhân lại mất tung mất tích…
“Tiểu đằng cẩn thận!”
Giờ khắc này, tim Mộ Như Nguyệt đập lỡ một nhịp, vội vàng hô lên…