Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

Chương 232: Trưởng thôn đừng sợ!



“Thả trưởng thôn ra!"

“Liều mạng với bọn chúng

“Trưởng thôn đừng sợ!”

Nhìn thấy Trương Phàm bắt trưởng thôn, các thôn dân phẫn nộ, ai cũng kích động la hét.

Thậm chí, có một số thanh niên trai tráng liều mạng xông lên.

“Lên! Khống chế thôi là được!” Bành Giang Hoa nghiến răng, mặc dù biết những thôn dân này không thể gây thương tích cho Trương Phàm nhưng cũng không thể để những người này quấy rối Trương Phàm.

Trong thôn này có vấn đề!

Chắc chắn có vấn đề!

Đã vậy thì dùng bạo lực khống chế bạo lực!

Bất cứ pháp luật nào muốn giữ vững được cũng cần sức mạnh, mà cục vũ quản chính là con dao sắc bén của nguồn sức mạnh ấy.

Bành Giang Hoa di chuyển, ông dẫn ba người cùng hành động.

Nếu nói Bành Giang Hoa còn cần phải lo lắng đôi điều thì ba cấp dưới của ông lại chẳng cần nghĩ gì hết, nghe theo lệnh của chỉ huy là được.

Có không ít thôn dân.

Nhưng Bành Giang Hoa và ba người đi cùng ông đều là Cổ Võ Giả, hơn nữa còn là Cổ Võ Giả Huyền cấp, xử lý những thôn dân này là không thể dễ dàng hơn.

Cho dù bọn họ đông nhưng cũng không đánh lại được!

Vậy nên chưa tới mấy phút, người đã ngã đầy đất!

Dưới sức mạnh như vậy, cuối cùng các thôn dân cũng bình tĩnh lại... Nhiều khi, con người ta ỷ lại phe mình đông mà thôi.

Cảm giác nhiều người thì sẽ mạnh, vốn dĩ không bạo gan, nhưng có thể hùa theo đám đông mà lá gan cũng lớn hơn.

Nhưng khi ý thức được nhiều người cũng vô dụng, cảm xúc sợ hãi sẽ vô thức chi phối bản thân bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không dám có hành động quá kích gì.

“Đánh người! Đánh người! Còn vương pháp nữa không!” Trưởng thôn Phú Thái gào lên, người cũng bắt đầu run rẩy.

Trương Phàm nhíu mày, tát thẳng vào mặt trưởng thôn Phú Thái, không vì lão đã già mà nhẹ tay.

Một cái tát này khiến trưởng thôn Phú Thái đang la lối om sòm im bặt.

“Mở ga ra! Tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai!” Trương Phàm biết làm vậy là trái pháp luật, mang tội vô cớ gây thương tích cho người khác.

Nhưng hắn không định làm theo lế thường...

Hơn nữa, vấn đề của thôn này đã rõ ràng như vậy, còn dùng giáo điều cổ hủ trói buộc mình, vậy mới là cực kỳ ngu xuẩn.

“Trong ga ra không có gì hết!” Trưởng thôn Phú Thái run rẩy nói.

Đến lúc này, tất cả thôn dân và cả trưởng thôn mới có thái độ của một người bình thường nên có.

Không biết lúc trước bọn họ dựa vào đâu.

“Nếu trong ga ra không có gì thì tại sao không mở ra?” Trương Phàm trầm giọng: “Mở ga ra ngay, tôi không muốn nhắc lại lần nữa!”

Trưởng thôn Phú Thái nhìn thái độ nghiêm túc của Trương Phàm, nhìn Bành Giang Hoa như hung thần ác sát, cuối cùng cũng chậm rì rì đi tới cửa ga ra.

Sau đó mở cửa ga ra rồi lắp bắp nói: “Tôi phải kiện các cậu, kiện các cậu... Cậu xem đi, trong ga ra không có gì, không có gì hết!”