Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 160: Bạch Tịch Nguyệt chết, kẻ tìm chết tới (3)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt: “Những việc này, Duệ vương cần gì hỏi ta? Đây chính là chuyện của đám mưu sĩ đấy.”

“Bổn vương cũng muốn nghe xem ý kiến của ngươi.” Tần Cẩn Hạo căng da đầu nói.

Mộ Khinh Ca cười, đi lên trước hai bước nhìn Tần Cẩn Hạo nói: “Duệ vương không phải đã khiến Thái tử và bệ hạ sinh hiềm khích sao? Sao không thêm một mồi lửa, để Thái tử cho rằng bệ hạ muốn phế thái tử, buộc hắn chó cùng rứt giậu? Đến lúc đó, Duệ vương mang theo Mộ gia quân tiến cung cần vương, cứu bệ hạ khỏi nước sôi lửa bỏng. Thiên hạ này, còn ai có thể tranh đoạt cùng ngươi?”

Ánh mắt Tần Cẩn Hạo sáng ngời, Mộ Khinh Ca nói làm cho dã tâm hắn rục rịch.

Hắn vốn chỉ tùy ý tìm cái cớ khiến Mộ Khinh Ca lưu lại, không nghĩ nàng cư nhiên có thể nói ra kế sách. Lập tức, hắn lộ ra nụ cười thật lòng: “Khinh Ca quả nhiên tài trí nhanh nhẹn, có đại tài bày mưu lập kế. Trước kia quả là giấu dốt.”

Vốn tưởng rằng còn phải cùng Thái tử quần nhau một đoạn thời gian, đợi khi phụ hoàng hết kiên nhẫn liền thay vị trí Thái tử. Lại không nghĩ, phương pháp xử lý của Mộ Khinh Ca càng đơn giản hiệu quả hơn.

Nếu thao tác thích đáng, nói không chừng hắn có thể bỏ qua vị trí Thái tử, trở thành tân hoàng Tần quốc.

Tưởng tượng như vậy, Tần Cẩn Hạo càng hưng phấn lên.

Không còn ý nghĩ tiếp tục giữ Mộ Khinh Ca lưu lại, hắn cần nhanh đi tìm mưu sĩ của hắn. Hoàn thiện kế sách Mộ Khinh Ca, sau đó thực thi.

Nhìn bóng dáng Tần Cẩn Hạo vội vàng rời đi, trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên lãnh mang. Khoé miệng chợt loé qua tia cười lạnh.

Đến khi nhìn không thấy thân ảnh Tần Cẩn Hạo, nàng cũng đi ra khỏi Duệ vương phủ.



Sau khi rời khỏi Duệ Vương phủ, Mộ Khinh Ca liền cưỡi hắc diễm đi tới Hoàng cung.

Phía sau nàng chính là Mặc Dương dẫn theo một tổ Long Nha Vệ.

Hai mươi mấy người cưỡi linh thú diễm mã, thong thả đi trên đường cái Lạc Đô. Không nhiễu loạn dân, lại vẫn làm bá tánh nhường đường để bọn họ đi.

Sắp đến cửa cung, một chiếc xe ngựa hoa lệ chặn đường đi.

Cỗ xe ngựa kia, Mộ Khinh Ca ngược lại không xa lạ gì.

Ánh mắt loé loé, nàng nhấc dây cương kéo hắc diễm dừng lại. Nhưng cũng không xuống ngựa.

Nàng dừng lại, đám người Mặc Dương cũng ngừng lại.

Trên đường phố to rộng, song phương cứ như vậy giằng co. Ai cũng không mở miệng trước.

Cung nữ đứng cạnh xe ngựa nhích tới gần cửa xe một chút, sau đó liền hướng phía Mộ Khinh Ca đi tới.

Tới trước hắc diễm, nàng có chút e ngại nhìn thoáng qua. Mới đối với Mộ Khinh Ca cúi người nói: “Tiểu tước gia, công chúa chúng ta hy vọng có thể một mình cùng ngài nói vài câu. Sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của ngài.”

Mộ Khinh Ca rũ mắt nhìn về phía nàng. Nghĩ nghĩ, mới gật đầu nói: “Được.”

Cung nữ tuân lệnh trở về, chẳng mấy chốc xe ngựa liền chậm rãi lái tới phía trước.

Mộ Khinh Ca giục ngựa, đi tới gần xe ngựa.

Chờ hai bên đều tiến cùng một chỗ, cung nữ và thị vệ bên xe ngựa đều tự động tản đi bốn phía. Mộ Khinh Ca giơ tay, Mặc Dương cũng mang theo Long Nha Vệ thối lui đến nơi xa. Hai bên nhân mã đều cảnh giác động tĩnh bốn phía, phòng ngừa có kẻ xâm nhập.

Rất nhanh xung quanh Mộ Khinh Ca và xe ngựa, liền không có bóng người.

Nhưng nàng vẫn không có xuống ngựa, mà cưỡi hắc diễm đi tới bên ngoài xe ngựa.

Trong xe ngựa, thương cảm nhàn nhạt loé qua mắt Tần Diệc Dao. Thùng xe bao vây lấy nàng, cách trở tầm mắt bọn họ lẫn nhau. Cũng triệt để ngăn cách bọn họ.

“Ngươi chán ghét ta?” Nàng nhẹ giọng mở miệng.

Thanh âm thanh lãnh trong trí nhớ truyền đến, Mộ Khinh Ca lạnh nhạt đáp: “Không phải.”

“Nếu như thế, vì sao phải hủy bỏ hôn ước?” Tần Diệc Dao lần đầu tiên hỏi nàng.

Mộ Khinh Ca từng nghĩ, lấy tính tình cao ngạo của Tần Diệc Dao, có lẽ cả đời sẽ không hỏi tới vấn đề này. Thậm chí cả hai sẽ trở thành người dưng.

Mà bây giờ so với dự đoán của nàng có chút lệch hướng.

“Ta không phải lương xứng của ngươi.” Giây lát, Mộ Khinh Ca mới mở miệng nói.

‘Ngươi không phải ta, sao biết lòng ta?’ Tần Diệc Dao rất muốn lớn tiếng hô lên. Nhưng cuối cùng vẫn bị nàng nuốt xuống.

Trầm mặc, bao vây hai người.

Lúc sau, Tần Diệc Dao bình phục tâm tình, mới nói: “Cũng tốt. Khi trước cuộc hôn nhân này cũng là Hoàng tổ mẫu dốc hết sức thúc đẩy.”

“Vậy, chúc ngươi hạnh phúc.” Một lúc lâu, Mộ Khinh Ca cũng chỉ nghẹn ra được câu này.

Ánh mắt Tần Diệc Dao nhanh chóng bị hơi nước bao bọc, nàng cắn chặt răng mới nhịn xuống xúc động rơi lệ.

Nàng nắm chặt sam y mình, hỏi: “Ngươi có biết mục đích sứ đoàn Đồ quốc tới đây?”

Mộ Khinh Ca rũ mắt: “Nghe gia gia nói qua.”

‘Quả nhiên hắn biết. Lại chưa từng nghĩ đến tới tìm nàng.’

Tần Diệc Dao nói không rõ cảm giác trong lòng là thế nào, chỉ có chút buồn bã mất mát nói: “Bọn họ vì Thái tử bọn họ cầu hôn công chúa Tần quốc. Cũng hứa hẹn, một khi hôn nhân kết thành, Đồ quốc và Tần quốc ngừng chiến năm mươi năm. Dùng một công chúa đổi lấy dân chúng thái bình năm mươi năm. Khoản giao dịch này có hời, đúng không.”

Giống như hỏi thăm, làm Mộ Khinh Ca trầm mặc không phản bác được.

Nàng khinh thường dùng nữ nhân đổi lấy hoà bình, nhưng có thể nói cái gì? Khiến cho Tần Diệc Dao lớn mật cự tuyệt? Sau đó thì sao? Nàng phải chịu trách nhiệm cùng Tần Diệc Dao tình cảm bên nhau sao?

“Tần quốc, công chúa thích hợp chỉ có một mình ta. So với Vĩnh Hoan, có lẽ ta đi sẽ càng thích hợp.” Tần Diệc Dao lại nói.

Trong lòng Mộ Khinh Ca âm thầm gật đầu, thừa nhận Tần Diệc Dao nói đúng.

Nếu nhất định phải liên hôn, nàng là người thích hợp nhất được chọn. Tướng mạo tài tình, tính tình, đều rất xuất sắc.

Mộ Khinh Ca trầm mặc, làm tâm Tần Diệc Dao như rơi xuống đáy cốc. Nàng nói: “Yến hội tối nay, phụ hoàng sẽ xác định chuyện này.”

Mộ Khinh Ca nâng mắt, hỏi: “Ngươi tìm ta, là vì cái gì?” Nếu Tần Diệc Dao không muốn gả. Tốt lắm, nàng (Mộ Khinh Ca) sẽ giúp nàng (Tần Diệc Dao) rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoàng thành tràn ngập lợi dụng này.

Những lời này làm Tần Diệc Dao trầm mặc xuống.

Tại lúc Mộ Khinh Ca chờ đợi, nàng rốt cuộc mở miệng: “Ta chỉ muốn hỏi, ngươi có nguyện dẫn ta đi? Vô luận đi đâu, chỉ có hai người chúng ta.”

Những lời này dường như đã dùng hết dũng khí cả đời nàng.

Nàng thấp thỏm chờ đợi Mộ Khinh Ca trả lời.

Mộ Khinh Ca trầm mặc như trước. Nàng nghe hiểu rồi. Đối với Tần Diệc Dao, thứ nàng ấy muốn không phải là tự do, mà là nàng. Nhưng cố tình, nàng không cho được.

Sự trầm mặc của nàng, làm hy vọng trong mắt Tần Diệc Dao dần dần dập tắt: “Ta đã biết, ngươi đi đi.” Vội vàng ra lệnh trục khách, nàng không muốn để Mộ Khinh Ca thấy một mặt chật vật của mình.

Mộ Khinh Ca há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng chỉ có thể phun ra hai chữ ‘Bảo trọng’, giục ngựa rời đi.

Sau khi Mộ Khinh Ca rời khỏi, Tần Diệc Dao cắn chặt môi dưới đã chảy máu.

Nàng đem máu nuốt xuống, lau nhẹ vệt nước mắt trên gương mặt. Gọi về thị vệ và cung nữ của mình, cùng Mộ Khinh Ca đi phương hướng khác tiến vào Hoàng cung.