Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 168: Cung biến, gió nổi lên (1)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nàng vốn vì nhớ mong phụ hoàng, mới vụng trộm lẻn vào phòng.

Lại không nghĩ, cư nhiên nghe được cuộc nói chuyện kia…

Bọn họ muốn giết chết tiểu ca ca!

Thân ảnh nhỏ xinh sau khi xác định trong điện không có người, mới chui ra khỏi gầm giường. Nàng quay người nhìn thoáng qua trên long sàng. Phụ thân khô gầy, dung mạo già nua. Cắn cắn môi, đi vào mật đạo dưới ngăn tủ, nhanh chóng rời đi.

Bởi vì từ nhỏ thích ‘thám hiểm’ khắp nơi trong cung, cho nên lúc vô ý nàng biết được mật đạo này. Cũng bởi vậy, nàng mới có thể trộm đi nhìn phụ hoàng.

Chỉ sợ Hàn hoàng hậu và Thái tử Tần Cẩn Tu thế nào vẫn không thể tưởng được, cuộc trò chuyện không thể truyền ra ngoài giữa bọn họ đều bị Tần Diệc Liên nghe hết toàn bộ.

Hoảng sợ chạy ra từ mật đạo, Tần Diệc Liên không kịp phủi tro bụi dính trên váy mình, liền chạy tới ngoài cung. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ, muốn đem tất cả chuyện nghe được nói cho người đấy. Ngăn cản hắn tiến cung!

Nhưng vừa chạy vài bước, nàng lại đột nhiên dừng lại. Mắt to thanh thuần xuất hiện một tia lưỡng lự.

Bốn cái cửa cung, nàng chỉ có một mình, không ngăn được hết!

Chủ yếu nhất là, nàng không ra được!

Hoàng hậu không chỉ cấm người tiến vào cung, cũng hạn chế người trong cung ra ngoài.

‘Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?’

Đúng rồi!

Nàng biết, hoàng huynh của mình đều an bài cao thủ bảo hộ bên cạnh mình và mẫu phi. Bản thân không thể rời khỏi cung, nhưng cao thủ này nhất định có thể!

Chỉ cần hắn đi ra, tìm được hoàng huynh. Sau đó tìm người đó nói hết tất cả, ngăn cản hắn tiến cung là được rồi.

Thế nhưng nếu bỏ lỡ, thì làm sao bây giờ?

Không kịp nghĩ nhiều, nàng gọi ám vệ mình, sai hắn ra ngoài cung. Còn mình thì trở lại tẩm điện, tìm ba thái giám tín nhiệm nhất, bốn người chia ra mỗi người núp ở góc khuất cửa cung.

Cho dù không kịp truyền tin ra ngoài, bọn họ cũng có thể lúc mấu chốt lên tiếng cảnh cáo.

Phủ thêm áo choàng hoà làm một màu với màn đêm, nàng lựa chọn cửa cung phía bắc. Trong lòng có thanh âm nói cho nàng biết, thủ ở chỗ này, nàng sẽ không hối hận.



Đêm nay, Lạc Đô hệt như con thú bị vây trong im lặng, lâm vào ngủ say.

Trên đường phố, không có nửa bóng người. Kiến trúc trùng điệp, như nanh vuốt dữ tợn thoả ý phóng thích trong đêm tối.

Ngoài thành, đám dân chúng bình yên chìm vào giấc ngủ. Vẫn chưa nhận ra tối nay có gì khác.

Nội thành, ở một khu dành cho quan viên quý tộc, đều cất giấu các loại tâm tư.

Mộ phủ, gió đêm thổi qua, khiến đèn lồng dưới mái hiên không ngừng chập chờn.

Trong phòng đóng chặt, ánh nến bao phủ. Hiển nhiên người bên trong cũng không nghỉ ngơi.

Mộ Hùng mặc một thân ngân giáp huyền y, uy phong lẫm lẫm. Mộ Liên Dung cũng một thân nhung trang, tư thế hiên ngang.

Thấy phụ thân uống xong nước trà trong chén, nàng tiến lên rót đầy nước vào.

Buông ấm trà, nàng có chút lo lắng nói: “Phụ thân, chúng ta cứ để Khinh Ca một mình mạo hiểm sao?”

Thần sắc Mộ Hùng không thay đổi nói: “Không ngại. Nó không có việc gì, chúng ta chỉ cần dựa theo kế hoạch của nó là được.”

“Đại quân đã tập kết chờ đợi, đến thời cơ thích hợp sẽ vào thành. Nhưng Khinh Ca xông vào cung, nếu kinh động đến đám lão gia hoả kia, vậy làm sao bây giờ?” Mộ Liên Dung vẫn không yên tâm.

Nhắc tới cái này, đuôi lông mày Mộ Hùng mơ hồ nhấc lên.

Cung phụng hộ quốc Tần quốc, ông biết có một tử cảnh, năm tên lam cảnh, còn lại vài người đều là thanh cảnh đỉnh. Lấy sức một mình cháu gái chống lại, đích xác có chút không ổn.

Nhưng mà…

Buông chén trà, Mộ Hùng nói: “Những người đó, chỉ khi mất nước hoặc kẻ phản lại thiên hạ Tần gia, thì mới xuất hiện. Còn tranh giành đoạt vị thế này, bọn họ sẽ không đi ra. Theo như lời Ca nhi, Mộ gia chúng ta là thanh quân trắc, hoàng đế Tần quốc vẫn là họ Tần. Lão Mộ gia đối với ngôi vị hoàng đế không có hứng thú.”

Thời điểm cha con Mộ gia thảo luận, Mộ Khinh Ca đã xuất phát dựa theo thời gian Tần Cẩn Hạo nói.

Nàng phải dẫn năm trăm thân vệ xung phong, công hãm một cửa cung. Nghênh đón Tần Cẩn Hạo vào cung cứu vua.

Cũng chính là sau khi xác định kế hoạch, nàng mới biết thì ra Tần Cẩn Hạo đã âm thầm nuôi sáu vạn tư quân. Những tư quân này là lực lượng mà Khương thị nhất tộc bồi dưỡng. Nhưng theo Mộ Khinh Ca thấy, cũng chỉ thường thôi.

Nhớ tới Mộ Hùng âm thầm nuôi dưỡng mười vạn Vạn Liệt quân trở thành át chủ bài trong tay Mộ gia, lại không làm động đến gân cốt Mộ gia.

Thậm chí đồng thời, ông còn phải dưỡng Mộ gia quân ở Duệ thành.

Không phải Mộ gia nhiều tiền hơn Khương thị nhất tộc, mà vì Mộ Hùng có tài mang binh. Trên cơ bản, Vạn Liệt quân không tăng gánh nặng cho Mộ gia, ngược lại lấy chiến nuôi chiến. Đem một ít chiến lợi phẩm thu được đưa đến Duệ thành, tiếp tế Mộ gia quân.

Vì vậy bất kể là Mộ gia quân hay Vạn Liệt quân, cũng không phải là quân đội có thể mang đi so sánh với đám người được bồi dưỡng của Tần Cẩn Hạo.

Mộ Khinh Ca cưỡi hắc diễm, nghĩ đến bộ dáng Tần Cẩn Hạo tự đắc trước khi xuất phát, trong lòng nhịn không được cười lạnh. ‘Tiếp tục đắc ý đi, đợi đến lúc mộng tưởng tới gần nhất bị tan vỡ, mới khiến người khắc cốt khó quên.’

Năm trăm thân vệ được Mặc Dương dẫn dắt, cùng theo Mộ Khinh Ca chậm rãi tới trước cửa cung.

Cửa cung đóng chặt, thành cung nguy nga. Yên lặng đến đáng sợ.

Mộ Khinh Ca thong thả cưỡi hắc diễm có chút xao động, tiếng vó ngựa ở mặt đường không ngừng vang vọng. Linh thú, so với dã thú bình thường càng có ý thức nguy cơ. Có lẽ nhận ra nguy hiểm tới gần, đang nhắc nhở chủ nhân chú ý.

Mặc Dương tiến lên vài bước tới bên người Mộ Khinh Ca, thấp giọng nói: “Tiểu tước gia, hình như có trá. Muốn đổi chỗ khác hay không?”

Mộ Khinh Ca hơi nâng cằm lên, nhìn về phía thành cung. Nheo lại hai mắt chậm rãi lắc đầu: “Cửa cung khác cũng giống vậy thôi, cần gì phải đổi?”

Đột nhiên nàng cong lên nụ cười tà tứ, thấp giọng nói: “Vậy mới thú vị.” Nếu Tần Cẩn Tu không tiếp chiêu, nàng mới cảm thấy đau đầu.

Ý tứ trong lời nói Mộ Khinh Ca, Mặc Dương đã hiểu.

Hắn vẫy tay một cái, lập tức có một tổ Long Nha Vệ tiến lên, chuẩn bị cưỡng ép mở cửa cung.

Thủ vệ canh cửa cung đều bỏ chạy đóng chặt cửa, không phải chờ bọn họ đánh bại thì là gì?

Duệ vương và Thái tử đều cần thanh danh tốt, đều phải mang danh nghĩa xuất binh. Nhưng nàng không cần.

Bang bang! Phanh!

Cửa cung nặng nề, bị Long Nha Vệ bạo lực phá vỡ.

Nghiền nát đại môn ngã đổ xuống đất, lộ ra tình cảnh phía sau cửa.

Trong yên lặng, dường như lộ ra tử khí.

Không khí xen lẫn chút lạnh lẽo.

Mộ Khinh Ca hít sâu một chút, khoé miệng cong lên hình cung sắc bén. Nàng ngửi được sát khí che giấu trong không khí. Tuy che giấu rất tốt, nhưng bất đắc dĩ, nàng lại quá quen thuộc với sát khí.

Sau cửa cung, liên tiếp quảng trường to như vậy. Bốn phía quảng trường, bị tường vây vây quanh. Ngoại trừ hai cánh cửa bên ngoài, thì chỉ có thang lầu bước lên tường thành.

Lúc này một cánh cửa bị hư hao, mà một cửa hành lang khác nối liền với hoàng cung lại được mở ra.

Tựa như miệng khổng lồ của quái thú, hấp dẫn người xông vào.