Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 174: Nợ ta đều phải trả (2)



Edit: Diệp Lưu Nhiên
Vì ngày hôm nay, hắn đã chờ quá lâu!

Hắn gần như có thể chạm tay với tới vị trí kia, làm hắn cảm thấy như trong mộng.

Mộ Khinh Ca đứng phía sau nhìn bóng dáng hắn, trong mắt lơ đãng hiện lên một tia lưu quang: “Duệ vương, vẫn nên nắm chặt thời gian tìm ngọc tỷ quan trọng hơn.”

“Đúng! Tìm ngọc tỷ!” Tần Cẩn Hạo như tỉnh mộng, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi trong ngự thư phòng.

Ngọc tỷ là quốc bảo một nước, bình thường đều là Tần hoàng đế tự mình cất kỹ.

Nhưng, vẫn có thể cất ở ngự thư phòng.

Không lâu lắm, Tần Cẩn Hạo liền tìm ra một cái hộp từ trong hốc tối. Ngọc tỷ bình yên nằm bên trong.

“Ha ha ha… Tìm được rồi! Từ nay về sau, bổn vương… Không, trẫm chính là hoàng đế Tần quốc! Ai dám không phục?” Hay tay Tần Cẩn Hạo bưng lấy ngọc tỷ, trong ánh mắt toát ra điên cuồng.

Mộ Khinh Ca đứng tại chỗ, thưởng thức biểu tình si mê của hắn. Trong lòng oán thầm: Vui sao? Vui thêm đi. Ngươi càng cao hứng, mới có thể ngã càng đau.

Tần Cẩn Hạo bưng ngọc tỷ, ngừng thở. Từng bước một đi tới vị trí chí tôn giữa ngự thư phòng, chậm rãi ngồi xuống.

Khi hắn ngồi xuống, lập tức cảm thấy thắt lưng mình thẳng thêm vài phần. Toàn bộ thiên hạ đều thần phục dưới chân hắn.

Loại cảm giác này làm hắn mê luyến, làm hắn si mê. Có thể cho hắn mọi thứ!

“Mộ khanh, đám loạn thần tặc tử kia bây giờ thế nào?” Tần Cẩn Hạo đột nhiên nhìn về phía Mộ Khinh Ca hỏi.

Còn chưa đăng cơ, vậy mà đã đem mình trở thành hoàng đế rồi. Mộ Khinh Ca trong lòng cười lạnh, lại cung kính trả lời: “Duệ vương điện hạ yên tâm. Gia gia thần tự mình đi xử lý, tuyệt sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn.”

“Mộ khanh nên sửa miệng.” Tần Cẩn Hạo nhíu mày, đối với Mộ Khinh Ca xưng hô có chút bất mãn. Sau đó lại nói: “Yên tâm, lần này Mộ gia là đại công thần của trẫm. Chờ dẹp loạn xong, trẫm tuyệt sẽ không bạc đãi Mộ gia. Mộ khanh muốn cái gì, có thể trước tiên nói cho trẫm.”

Nghe được câu này, khoé môi Mộ Khinh Ca cong lên. Chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Tần Cẩn Hạo nói: “Ta muốn… Mạng của ngươi!”

“Ngươi nói cái gì!” Hai tròng mắt Tần Cẩn Hạo co rụt lại, đề phòng nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.

Dáng vẻ hắn khẩn trương, rơi vào đáy mắt Mộ Khinh Ca. Nàng lại không thèm quan tâm nói: “Lúc trước ta đến Lạc Nhật hoang nguyên, là ngươi âm thầm sai khiến Hà Thành làm như vậy?”

Hàng lông mày Tần Cẩn Hạo nhíu chặt, trong mắt hiện lên lãnh ý nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca. Trầm mặc một hồi mới nói: “Chuyện kia do Hà Thành tự gây nên, không liên quan đến trẫm. Mộ khanh nếu bởi vì chuyện này mà tức giận… Hà gia đã diệt, trẫm có thể dùng cái khác bồi thường cho ngươi.”

Mộ Khinh Ca lại nhẹ nhàng lắc đầu, nghiền ngẫm cười nói: “Duệ vương nếu dám làm, vì sao không dám nhận? Không chỉ có lần ở hoang nguyên Lạc Nhật kia. Sau lần ta quay về Duệ thành, trong những sát thủ đó cũng có người của ngươi. Không chỉ có ngươi, còn có Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái tử,… Thậm chí Thái hậu. Các ngươi, hình như đều rất muốn ta chết.” Nàng nhìn qua, con mắt trong suốt hiện lên lạnh lẽo. Tia sáng trong mắt, ẩn chứa vô tận sắc bén.

Tần Cẩn Hạo trầm mặc chống đỡ.

Mộ Khinh Ca tiếp tục nói: “Hiện giờ những người muốn ta chết, ngoại trừ ngươi và Thái hậu, đều đã chết. Chắc hẳn cả đám các ngươi sau khi chết, Thái hậu lão nhân gia cũng sống không được bao lâu. Thanh đăng cổ phật hẳn là kết cục tốt cho bà ta.”

“Ngươi dám giết trẫm?! Mộ Khinh Ca ngươi có biết ngươi đang nói cái gì? Chẳng lẽ ngươi đã quên đây là nơi nào? Quanh nơi này đều là người của trẫm. Chỉ cần trẫm hô to một tiếng, sẽ có vô số người tiến vào lấy mạng ngươi.” Tần Cẩn Hạo uy hiếp nói.

“Thật là ngây thơ!” Mộ Khinh Ca cười nhạo. Nàng nhìn về phía Tần Cẩn Hạo, hài hước nói: “Không bằng Duệ vương điện hạ hô to một câu, xem có người nào vọt vào hay không?”

“Ngươi! Người tới! Người tới!!!” Tần Cẩn Hạo gào to một tiếng.

Cửa ngự thư phòng lập tức bị người đẩy ra, nhưng tiến vào lại là Mộ Liên Dung một thân nhung trang.

Nàng lạnh nhạt nhìn Tần Cẩn Hạo, đi tới bên người Mộ Khinh Ca nói với nàng: “Khinh Ca, bên ngoài đều đã thanh lí sạch sẽ rồi.”

“Mộ Liên Dung! Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Tần Cẩn Hạo khiếp sợ nói. Nàng nói câu kia, đã khiến trấn định lúc trước của hắn tan vỡ, ánh mắt nhiều thêm một tia hoảng loạn.

Khoé miệng Mộ Khinh Ca giương nhẹ, sâu kín nói: “Hàn hậu và Thái tử muốn mưu hại Hoàng thượng. Duệ vương muốn mang binh vào cung cứu giá. Trong hỗn chiến, Hàn hậu và Thái tử bị loạn đao chém chết. Duệ vương điện hạ thành công cứu Hoàng thượng đang hấp hối. Nhưng vì đế vị, lại nhẫn tâm giết cha. Mà Mộ gia cứu giá chậm trễ, đánh nhau với binh mã Duệ vương, lấy thủ cấp của Duệ vương an ủi tiên hoàng… Duệ vương, ngươi cảm thấy lí do thoái thác này thế nào?”

Tần Cẩn Hạo nghe Mộ Khinh Ca nói, cảm thấy hàn ý đánh úp vào người. Những lí do thoái thác hắn sớm đã nghĩ tốt để đối phó quần thần kia, bây giờ bị hắn (Mộ Khinh Ca) lấy ra thêm thắt biến thành đối phó hắn (Tần Cẩn Hạo).

“Không! Ngươi không thể làm vậy! Nếu ta chết, Mộ gia các ngươi chính là loạn thần tặc tử, âm mưu nghịch phản!” Tần Cẩn Hạo hoảng loạn nói.

Mộ Khinh Ca cười càng thêm vui vẻ: “Ngươi sai rồi. Dùng câu nói của một người, cái vị trí vô tình vô nghĩa này Mộ gia ta không hiếm lạ.”

“Ngươi!” Sắc mặt Tần Cẩn Hạo đột biến. Ngũ quan lạnh lùng che kín mây đen, dữ tợn hệt như lệ quỷ.

“Tiên hoàng không chỉ có mỗi một nhi tử là ngươi. Thứ ngươi tâm tâm niệm niệm muốn có, Mộ gia ta có thể tuỳ tiện lấy ra đưa cho người khác.” Chính là tùy hứng như vậy, ngươi làm khó dễ được ta?

Mộ Khinh Ca nói, hầu như muốn đem Tần Cẩn Hạo tức giận đến hộc máu.

“Vì sao? Vì sao?” Tần Cẩn Hạo cắn răng hỏi.

Mộ Khinh Ca không phải đã đáp ứng hợp tác với hắn, không phải đứng bên hắn sao? Tại sao đột nhiên phản bội?

“Vì sao?” Mộ Khinh Ca thấp giọng lầm bầm. Con mắt trong suốt như băng nâng lên, không mang theo một tia cảm tình nhìn hắn: “Mộ gia ta một nhà trung thần, chưa bao giờ có nửa điểm không thần phục. Lại bị hoàng thất các ngươi hãm hại, nghi kỵ. Ta cũng muốn hỏi vì sao? Cục diện ngươi sống ta chết đã không thay đổi được, Mộ gia ta đây cần gì phải sợ hãi rụt rè, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Hoàng thất thiếu nợ Mộ gia ta, hôm nay đều phải trả sạch!”

Chuyện Lạc Nhật hoang nguyên, Mộ Khinh Ca không hề cần Tần Cẩn Hạo cho đáp án.

Chỉ bằng tâm tư âm hiểm của hắn đối với Mộ gia, cũng đủ hắn phải chết ở chỗ này. Huống chi chuyện Lạc Nhật hoang nguyên ngoài hắn ra, kẻ đứng sau màn còn ai vào đây?

Hà Thành, Hà gia sao? Cho bọn chúng một trăm lá gan, nếu không có người chống lưng, bọn chúng cũng không dám đi khiêu khích Mộ gia!

“Mộ Khinh Ca ngươi đáng chết! Ngày đó ở Lạc Nhật hoang nguyên ngươi nên chết! Đều tại đồ vô dụng Hà Thành, chút việc nhỏ cũng làm không xong, sắp chết còn muốn cắn ngược lại trẫm một ngụm! Ngươi, chỉ là vận khí tốt. Ngươi chờ, vận may chung quy có ngày hết. Kết cục của ngươi cũng không tốt đến đâu!” Tần Cẩn Hạo điên cuồng nói.

“Câm miệng!” Mộ Liên Dung hất tay lên, một đường thanh mang bay ra từ tay nàng. Hung hăng đánh trên gương mặt hắn, đánh cho miệng hắn phun máu.