Mộ Khinh Ca gật đầu đã hiểu. Tuy hơi thất vọng không phải như mình hiểu, nhưng không tệ. Ít nhất có thể tiết kiệm được khối tiền.
"Ta mang nàng vào xem?" Tư Mạch đề nghị.
Mộ Khinh Ca gật đầu.
Sau đó Tư Mạch mang Mộ Khinh Ca nhảy lên không trung, quan sát toàn bộ thành trì.
Góc nhìn này giúp Mộ Khinh Ca thấy được toàn bộ Lạc Tinh Thành. Tòa thành tung hoành trăm dặm, quy mô khổng lồ, dưới đất bị rừng rậm bao trùm, ngăn cản người ngoài dòm ngó.
Lạc Tinh Thành có tổng cộng năm cổng thành chia năm hướng. Mộ Khinh Ca không hiểu về ngũ hành, nhưng mơ hồ cảm thấy cách bố trí này căn cứ theo ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Dù sao bây giờ qua vạn năm, ngoài thành sớm đã thương hải tang điền, không nhìn ra được bố trí ban đầu.
Trong thành trì có kiến trúc đan xen, đường phố chằng chịt tương thông lẫn nhau. Cơ hồ phía cuối mỗi con đường đều thông đến kiến trúc trung tâm tối cao.
Lâu đài cao như núi tầng tầng lớp lớp bị dây đằng bao phủ, hoa cỏ sum xuê như một hoa viên. Nóc nhà cao nhất của kiến trúc trung tâm có một thanh kiếm cao vút chỉ lên bầu trời. Mũi kiếm được khảm một ngôi sao, chỉ là bây giờ ảm đạm không ánh sáng.
"Nơi này ít nhất phải có hơn trăm vạn người ở!" Từ không trung đáp xuống, Mộ Khinh Ca kinh ngạc cảm thán nói với Tư Mạch.
Nàng nửa đùa: "Nếu ta chiếm cứ ở đây, vậy có bị con cháu của nàng ấy tới gây phiền toái không?"
"Sẽ không." Tư Mạch trả lời dứt khoát.
Câu trả lời này khiến Mộ Khinh Ca nhìn hắn, trong đôi mắt biết cười ẩn chứa mấy phần nghiên cứu.
Tư Mạch bình tĩnh như thường: "Vạn năm qua đi, nếu hậu nhân của nàng ấy còn để ý nơi này, sao lại để nó tiếp tục bỏ hoang?"
Mộ Khinh Ca không hỏi nữa, chỉ là gật đầu sâu xa.
Tòa thành không người, đi dạo một vòng. Mộ Khinh Ca cười nói: "Ta rất thích nơi này."
Tư Mạch nhìn nàng mỉm cười: "Nàng thích là được. Chọn nơi này thì chỉ cần sửa sang con đường núi, chỉnh trang nơi này một lần là có thể tuyên cáo ra bên ngoài. Nàng muốn tòa thành này tên là gì?"
"Vẫn gọi là Lạc Tinh Thành đi." Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn hắn, không chút do dự.
Tư Mạch sửng sốt.
Mộ Khinh Ca giải thích: "Tên này không tệ, lại có chuyện xưa như vậy, để nó tiếp tục kéo dài khá tốt. Nếu ta đã tiếp nhận nơi ở của người khác, tổng phải làm chút gì đó, nếu không thật sự như cướp đoạt vậy."
Tư Mạch nhìn nàng hồi lâu, hắn nở nụ cười ôn nhu: "Được, đều theo nàng."
"Xem xong nơi ở rồi, chúng ta trở về?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Tư Mạch cười không nói, kéo tay nàng đi vào lâu đài cao nhất trong thành.
Mộ Khinh Ca hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn không nói nên không hỏi nhiều.
Đồ vật trong lâu đài đã sớm mục nát, xem ra trận pháp chỉ có thể bảo vệ tòa thành chứ không thể bảo vệ đồ vật bên trong tòa thành.
"Xem ra phải tiêu phí thêm rồi." Mộ Khinh Ca đau lòng thầm tính.
Nàng luôn đặt mình vào vị trí người nghèo. Cho dù trong không gian nàng có rất nhiều linh thạch, thậm chí còn có linh thú biết phun linh thạch, nhưng nàng vẫn thấy mình rất nghèo.
Bởi vì, nàng toàn nuôi thứ dạ dày vương!
Nàng hoặc là không làm, hoặc là phải làm đến tốt nhất. Nhìn những trang bị của Long Nha Vệ đó đi, cái nào mà không phải tiêu hao?
Tư Mạch dẫn nàng lên tháp, đứng trước cửa sổ.
Trên đầu bọn họ là mũi kiếm có khảm nạm viên ngọc như sao trời.
"Nàng có biết vì sao ở đây được gọi là Lạc Tinh Thành không?" Tư Mạch chợt hỏi.
Mộ Khinh Ca lắc đầu.
Hôm nay là lần đầu nàng nghe đến Lạc Tinh Thành, sao biết được lai lịch của nó?
Nhưng Tư Mạch lại không giải thích, chỉ cười không nói, ôm Mộ Khinh Ca vào lòng, cùng nàng thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Độ cao ở đây có thể nhìn đến mặt trên khu rừng.
Cành lá xanh lục sum xuê kéo dài liên miên như biển, không nhìn tới cuối. Tựa hồ nối với đường chân trời. Hoàng hôn lặn xuống, ánh tà dương tựa máu chiếu lên cành lá, cảnh đẹp mỹ lệ trải dài gợn sóng.
"Thật đẹp!" Mộ Khinh Ca ở trong lòng Tư Mạch, đắm chìm dưới ánh hoàng hôn, ca thán tự đáy lòng.
Nàng đi qua không ít địa phương, nhưng lần đầu tiên thấy cảnh sắc như vậy.
Ngay cả rừng cây lê trên núi Cô Tật, những cảnh đẹp đó đều không thể so bì được một góc nơi đây.
Nàng an tĩnh thưởng thức cảnh đẹp, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Tư Mạch muốn cùng nàng ngắm cảnh mặt trời lặn? Bọn họ sẽ không ở đây chờ mặt trời mọc ngày mai luôn chứ?"
Cảm xúc của người nam nhân này có chút không đúng, nhân vật trong câu chuyện xưa hình như có quan hệ với hắn.
Mộ Khinh Ca mím môi, quyết định không đi quấy rầy người nam nhân này, an tĩnh ở bên hắn là được.
"Qua đêm thì qua đêm đi, coi như tu luyện." Mộ Khinh Ca thầm cắn răng.
Ai bảo nam nhân nhà nàng có tâm sự đây?
Tư Mạch không nói gì, Mộ Khinh Ca cũng không nói gì. Hai người cứ vậy lẳng lặng đứng bên nhau.
Dưới bóng đêm, Mộ Khinh Ca nhìn cảnh sắc biến hóa trước mắt, ngơ ngác há mồm. Bước ra khỏi lòng Tư Mạch, chống tay lên cửa sổ.
Đôi mắt thanh thấu nhìn thấy ánh sao rơi xuống như mưa, đẹp như ảo cảnh đồng thoại!
Tựa hồ toàn bộ sao trời đều rơi xuống ngay tại khắc này.
Cảnh tượng kỳ ảo khiến nàng không nhịn được vươn tay ra ngoài cửa sổ, muốn đón lấy ánh sao rơi xuống. Nhưng ánh sao lại như mưa rơi xuống lòng bàn tay nàng rồi biến mất.
Nàng khép lại năm ngón muốn bắt lấy không cho ánh sao biến mất, lại phát hiện chỉ phí công.
Tư Mạch đứng sau lưng nàng, đôi mắt hổ phách bao trùm bởi ánh sao: "Cảnh đẹp ở Lạc Tinh Thành là thế gian hiếm có giữa ba nghìn thế giới. Tiểu Ca nhi, bây giờ nàng biết ngọn nguồn tên gọi của Lạc Tinh Thành rồi chứ?"
Mộ Khinh Ca mạnh gật đầu, nàng đắm chìm trong cảnh đẹp: "Tại sao lại vậy?"
Nàng phát ra câu hỏi từ tâm.
"Không ai biết tại sao, cũng không biết có phải ánh sao thật sự rơi xuống không. Sau khi chúng rơi xuống thì đi đâu." Tư Mạch trả lời.
"Là kỳ tích thiên nhiên sao?" Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Đột nhiên, nàng xoay người nhìn về phía Tư Mạch, như thiếu nữ vui vẻ: "Mỗi tối đều sẽ như vậy sao?"
Tư Mạch gật đầu: "Chỉ cần không mưa, đều sẽ như thế. Kỳ cảnh sẽ liên tục đến nửa đêm mới biến mất."
"A Mạch, chúng ta ra ngoài đi." Mộ Khinh Ca cười tuyệt mỹ.
Đôi mắt hổ phách dấy lên nghi hoặc.
"Bởi vì không ai biết ánh sao từ đâu mà đến, cũng không biết chúng sẽ đi đâu, cho nên bây giờ thường người ta sẽ trốn trong nhà thưởng thức. Nhưng nếu Tiểu Ca nhi muốn đi ra, vậy chúng ta ra ngoài?" Ánh mắt Tư Mạch đầy cưng chiều.
Mộ Khinh Ca vội vàng kéo Tư Mạch nhảy qua cửa sổ, đáp xuống đất.
Váy đỏ lay động, đường cong quyến rũ dưới bóng đêm.
Từ lúc ra khỏi Nhật Mộ thảo nguyên, nàng đã khôi phục thân nữ trang.
Nàng đứng đối diện Tư Mạch, đôi tay đáp lên vai hắn, cười xinh đẹp: "Còn nhớ chàng học múa cùng ta không?"
Đôi mắt Tư Mạch sáng ngời, lập tức đoán được ý nàng.
Hắn gật đầu.
Sao hắn có thể quên điệu múa ấy? Vĩnh sinh vĩnh thế đều sẽ khắc vào tâm khảm!
Mộ Khinh Ca kéo tay hắn đặt lên hông mình, nói: "Nhảy một lần nhé?"
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Tư Mạch cười nói. Gương mặt tuấn mỹ khuynh thành ẩn chứa nhu hòa.
Mộ Khinh Ca khởi bước, dưới ánh sao cùng nhảy với Tư Mạch. Bọn họ nhảy động tác đơn giản nhất, so với lần đầu thì càng ăn ý hơn.
Huyền y hồng bào bay múa, lay động như cánh bướm, ánh sao tùy ý rơi vào người họ, tựa hồ như tiên tử trong rừng, tinh linh trong núi.
"A Mạch, ta không phải nàng ấy, mà chàng cũng không phải nam nhân phụ tình kia." Trong lúc múa, Mộ Khinh Ca nhìn Tư Mạch, chợt nói.
Thân thể Tư Mạch rõ ràng cứng đờ, ngưng mắt nhìn Mộ Khinh Ca. thay đổi thất thường. Ngay cả điệu múa cũng dừng lại, hai người giữ nguyên động tác vũ đạo cuối cùng, nhìn vào nhau giống như đôi pho tượng.
Hồi lâu, hắn mới ngửa đầu cười ha hả.
Cánh tay dài ôm Mộ Khinh Ca vào lòng. Dưới động tác của hắn, hồng y Mộ Khinh Ca uyển chuyển như cánh bướm.
Ngã vào cái ôm nam nhân, Mộ Khinh Ca ôm lấy cổ hắn, khóe miệng mỉm cười. Đôi mắt thanh thấu là kiên định và tín nhiệm.
Tư Mạch thu liễm tiếng cười, cúi đầu, cặp mắt hổ phách như vũ trụ mênh mô.ng đạt được chí bảo nhìn chăm chú vào nàng.
"Tiểu Ca nhi của ta, Tiểu Ca nhi của ta..." Hắn si ngốc nỉ non, bắt được đôi môi hé mở của nàng, thâm tình ôm hôn dưới ánh sao trời...
...
Nhật Mộ thảo nguyên, đại vây săn gần kết thúc.
Lôi đài Long Nha được Hống tung hoành, không còn ai dám xem thường con thỏ chỉ biết lười biếng ngủ lì trên lôi đài.
Không ít gia tộc và Lưu Khách dần rời khỏi Nhật Mộ thảo nguyên, rẽ đi các nơi khác nhau tiếp tục quỹ đạo sinh mệnh của mình.
Năm năm sau lại gặp nhau ở đây, có lẽ rất nhiều người không thể xuất hiện, rồi lại có thêm nhiều gương mặt mới.
Trước khi chia tay, ba tên thống lĩnh của Huyền Nguyệt, Bách Luyện, Cự Linh lại chạm mặt.
Thống lĩnh Cự Linh phẫn hận bất bình: "Hừ, Long Nha thật giảo hoạt, cư nhiên cho linh thú lợi hại thủ lôi!"
"Linh thú? Ta thấy không đơn giản? Chúng ta lang bạt nhiều năm như vậy, ngươi có từng thấy qua linh thú nào lợi hại như thế không? Theo ta thấy, sợ rằng là Thần thú, thậm chí là Thánh thú." Thống lĩnh Huyền Nguyệt nói.
"Thần thú, Thánh thú? Sao có thể? Bọn họ không phải người Kinh gia Trung châu, sao có thể khiến Thú tộc cúi đầu xưng thần?" Thống lĩnh Cự Linh không muốn tin tưởng.
Thống lĩnh Huyền Nguyệt lại nói: "Ai biết được? Lai lịch của họ thần bí, nhiều lần phá vỡ nhận thức của chúng ta, hiện giờ lại xuất ra chiêu như vậy khiến chúng ta càng khó thăm dò át chủ bài của họ. Lần này chúng ta cử hành đại vây săn là muốn thấy rõ ràng Long Nha, không nghĩ tới còn chưa hiểu rõ, trái lại càng thêm thâm sâu khó lường."
"Tóm lại Long Nha không đơn giản, Mộ công tử kia cũng không đơn giản. Lúc trước người của ta từng có chút cọ xát với họ trên Thương Lan sơn mạch, còn liên lụy đến Cung gia. Vốn tưởng Cung gia sẽ đả kích Long Nha một phen, ai ngờ chuyện này cư nhiên không giải quyết được gì." Thống lĩnh Bách Luyện nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Cứ thế thừa nhận thân phận Long Nha?" Thống lĩnh Cự Linh không cam lòng.
"Không thừa nhận thì có thể làm gì? Thành tích bày ra đấy, thực lực bày ra đấy." Thống lĩnh Huyền Nguyệt cũng hơi khó chịu.
Thống lĩnh Bách Luyện nghĩ nghĩ, nói: "Dù sao cách lần phân chia quyền lợi còn bốn năm nữa, chúng ta cứ mặc kệ trước, xem trong bốn năm bọn hắn có thể phát triển thành bộ dáng gì. Nếu đến lúc đó họ còn không có thành trì cố định, không có đủ nhân mã và thế lực, vậy không tranh giành được với chúng ta. Cho dù chúng ta nguyện ý nhường quặng linh thạch ra, bọn họ cũng không bảo vệ được."
Hắn nói, được thống lĩnh Huyền Nguyệt và Cự Linh tán đồng.
Vốn là ba đại thế lực đề phòng lẫn nhau, bởi vì Long Nha ngang trời xuất thế mà cư nhiên liên hợp lại.