"Nàng chính là con gái tộc trưởng! Phạm vào chuyện gì?"
"Hừ, con gái tộc trưởng cái gì. Năm đó do nàng ta liên lụy Tang tộc chúng ta phải cúi đầu trước mặt Doanh tộc. Mấy năm nay nếu không phải gia chủ bảo vệ, còn ai sẽ coi nàng ta là đại tiểu thư Tang tộc?"
"Đúng vậy. Lần này không biết xông ra họa gì, ngay cả tộc trưởng cũng không giữ nổi, mới bị đưa tới đây."
"Có lẽ liên quan đến trượng phu ma quỷ của nàng ta."
"Đúng rồi. Nhớ năm đó, Tang Lam Nhược cũng là viên minh châu của Tang tộc chúng ta. Dáng vẻ hoàn mỹ, thiên phú lại cao, huyết mạch nồng đậm. Gia tộc có kỳ vọng cực cao với nàng ta, tất cả tộc nhân đều coi nàng ta như công chúa. Còn hôm nay thì sao? Vì một tên nam nhân không biết từ đâu ra mà sa đọa như thế. Năm đó ta không bằng nàng ta, nhưng bây giờ ta tùy tiện luyện binh khí đều có thể khiến nàng ta mở miệng nhận thua."
Bởi vì có sự xuất hiện của Tang Lam Nhược, dẫn tới tiếng bàn tán càng kịch liệt.
Gần mười vạn người nghị luận truyền tới tai Tang Lam Nhược trên hình đài giống như ngàn vạn con ruồi vo ve, căn bản không nghe rõ lắm. Nhưng bà có thể thấy từ biểu cảm tộc nhân, suy đoán ra bọn họ nghị luận cái gì.
Thầm cười khổ, Tang Lam Nhược không biện giải cho mình.
Sự thật chính là thế, bà đúng là khiến tộc nhân thất vọng.
Cột chắc Tang Lam Nhược, hai tên thị vệ Tang tộc chia ra trái phải, biểu tình nghiêm túc lạnh nhạt.
Tang Thuấn Vương phức tạp nhìn Tang Lam Nhược. Trong đôi mắt kia của bà, ông thấy tuyệt vọng và chờ mong. Chờ mong... không cần ông đoán, ông biết chờ mong cái gì.
Chờ mong Mộ Khinh Ca đừng xuất hiện, chờ mong mọi chuyện mau kết thúc.
Thu hồi tầm mắt, Tang Thuấn Vương đứng dậy. Ông đứng trên gò đất cao, bên cạnh là Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão. Sau lưng cách không xa là hình đài trôi nổi.
"Hôm nay triệu tập chư vị đến đây là muốn xử trí tội nhân trong tộc. Tang Lam Nhược!" Tang Thuấn Vương rót linh lực vào thanh âm, khiến tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.
Mọi người dần an tĩnh lại.
Bọn họ không biết Tang Lam Nhược phạm phải tội gì, chỉ chờ đợi câu nói kế tiếp của Tang Thuấn Vương.
Tang Thuấn Vương hít một hơi thật sâu, mới nói: "Hôm nay, nàng muốn truyền thụ thuật luyện khí Tang gia cho người ngoài. Bị ta phát hiện kịp thời ngăn cản. Nhưng dù chưa thành công, nàng cũng đã phạm vào tộc quy. Cho nên dưới sự chứng kiến của tộc nhân hôm nay, ta lấy thân phận tộc trưởng Tang tộc, dựa theo tộc quy tổ huấn trừng trị nàng!"
"Cái gì! Cư nhiên muốn truyền thụ khí pháp cho người ngoài? Tang Lam Nhược điên rồi sao!"
"Nàng ta sớm đã điên rồi!"
"Thuật luyện khí là bí mật bất truyền của Tang tộc chúng ta, mỗi người chúng ta đều coi khí pháp còn quan trọng hơn tính mạng mình. Đừng nói là người ngoài, ngay cả tộc nhân, hài tử của mình, nếu chưa trải qua nghiệm chứng huyết mạch, chúng ta ai dám truyền thụ thuật luyện khí?"
"Không sai! Tang Lam Nhược ỷ vào mình là con gái duy nhất của tộc trưởng, mới dám cả gan làm loạn, không màng đến ích lợi tộc nhân!"
"Ài, đáng tiếc tộc trưởng. Tang Lam Nhược là huyết mạch duy nhất, sau hôm nay, sợ rằng tinh thần ngài ấy sẽ sa sút một thời gian dài."
"Tộc trưởng chúng ta vẫn rất tốt. Hôm nay trừng phạt Tang Lam Nhược chính là công tư phân minh!"
Tiếng nghị luận xôn xao cả lên.
Có vài chữ chui vào tai Tang Thuấn Vương, vào tai Tang Lam Nhược. Vô luận ai nghe được đều thấy tâm như đao cắt. Cho dù không phải lời lẽ nhục mạ, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Bởi vì, đó là sự thất vọng đến từ toàn bộ tộc nhân.
Tang Lam Nhược cười thê thảm, không biện minh cho mình, cực kỳ an tĩnh. Trong lòng bà bây giờ chỉ có một ý niệm, chính là hy vọng Mộ Khinh Ca đừng xuất hiện.
Không riêng gì Mộ Khinh Ca, tốt nhất là Tuyết Vũ và Dực Trần cũng đừng xuất hiện.
Bà nợ phụ thân, nợ tộc nhân quá nhiều, hiện giờ phải trả lại hết.
"Gia chủ, nàng là nữ nhi ruột thịt của ngài. Ngài định xử trí thế nào?" Trong đám đông không biết có ai gào to lên.
Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đồng thời quát: "Làm càn!"
Tang Thuấn Vương bình tĩnh nâng tay, ngăn họ truy cứu.
Cặp mắt sâu thẳm nhàn nhạt đảo qua mấy vạn tộc nhân đông đúc. Ông mở miệng: "Dựa theo tộc quy, phàm là người lén truyền thụ thuật luyện khí, sẽ bị quất một trăm roi, cắm một trăm đao rìu vào người, sau đó ném vào lò luyện."
Tộc nhân trầm mặc.
Bọn họ không cho rằng tộc quy tàn nhẫn, nhưng không tin Tang Thuấn Vương sẽ làm vậy với nữ nhi mình.
Quất một trăm roi còn nói được, chứ cắm đao rìu vào người... Đó là cắm đầy một trăm món binh khí đó! Bị treo lên cột, bị liệt hỏa đốt nướng, thẳng đến khi máu toàn thân chảy ra và bị nướng khô, cuối cùng hơi thở thoi thóp bị ném vào lò luyện.
Hình phạt tàn khốc như vậy, đại nam nhân còn không chắc thừa nhận được. Nói chi đến Tang Lam Nhược là nữ tử mong manh yếu đuối? Dù có chịu đựng được, gia chủ nỡ sao?
Thậm chí họ hoài nghi có phải đang làm bộ không, khiến toàn tộc phải mở miệng khuyên can rồi thuận lý thành chương bỏ qua cho Tang Lam Nhược.
Mấy vạn người im lặng, so với thanh âm sôi nổi khi nãy càng thêm đáng sợ.
Tầm mắt Tang Thuấn Vương không ngừng đảo qua họ, nhưng không có một ai đứng ra nói chuyện xin bỏ qua cho Tang Lam Nhược.
Điều này làm cho nội tâm Tang Thuấn Vương đau đớn.
Ông biết mười mấy năm qua Tang Lam Nhược không chỉ làm tổn thương ông, mà còn làm tổn thương tộc nhân.
Có thể nói, trước kia Tang Lam Nhược được tộc nhân ký thác bao nhiêu kỳ vọng, thì hiện giờ có bấy nhiêu thất vọng. Thậm chí sự thất vọng còn tăng trưởng gấp bội.
Khóe miệng Tang Thuấn Vương run rẩy. Nói với thị vệ trên hình đài: "Một trăm roi, quất!"
Hai người trái phải đứng ra, quang mang trong tay vừa hiện. Mỗi người cầm một cây roi chi chít gai ngược, trát đầy nước muối.
"Đại tiểu thư, thực xin lỗi."
Một người trong đó nói, hai người đối diện gật đầu.
Họ đồng thời giơ cao cây roi, luân phiên quất vào Tang Lam Nhược.
Chát chát chát!
Tiếng roi vang dội thanh thúy. Mỗi một roi đều cắt qua váy áo Tang Lam Nhược, kéo theo máu thịt. Nhưng bà vẫn cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu đau đớn.
Có lúc không nhịn được rên thống khổ, nhưng rất nhỏ giọng. Chỉ có hai người trên hình đài, và ba người Tang Thuấn Vương mới nghe thấy.
Thanh âm roi quất vào người Tang Lam Nhược, lại như quất vào lòng Tang Thuấn Vương.
Đôi mắt ông đỏ sậm.
Dưới từng trận roi, ánh mắt người trong Tang tộc đều dần phức tạp.
Đột nhiên, tiếng roi ngừng lại.
Thanh âm thị vệ truyền đến: "Gia chủ, người đã hôn mê."
"Hắt nước lạnh, tiếp tục quất!" Tang Thuấn Vương cắn răng nghiến ra từng chữ, vô cùng đau lòng.
"Dạ!"
Rào!
Tiếng nước hất xuống cộng với thanh âm ho sặc tỉnh của Tang Lam Nhược.
Nhưng Tang Thuấn Vương nghe thấy tiếng ho kia, nội tâm lại buông lỏng. Ông sợ hãi nhất là không nghe được tiếng nữ nhi.
"Đại ca! Lam Nhược không chịu được đâu!" Tam trưởng lão không gọi là gia chủ nữa, mà gọi Tang Thuấn Vương là đại ca. Tang Lam Nhược toàn thân máu me, khiến hắn luôn nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, thật sự không thể chịu được.
Nhưng Tang Thuấn Vương lại không màng đến hắn khuyên bảo, hô lớn: "Tiếp tục!"
Một trăm món binh khí, bị dọn lên hình đài.
Tang Lam Nhược cực kỳ suy yếu, tố y mặc trên người đã sớm biến thành huyết y rách nát. Tầm mắt bà có chút mơ hồ nhìn đến binh khí, hình ảnh hơi chồng lên nhau.
Nhưng bà lại cười.
Hy vọng hình phạt qua nhanh một chút, chỉ cần Mộ Khinh Ca đừng xuất hiện, bà sẽ không tiếc nuối rời đi.
Phập!
Tiếng binh khí cắm v4o thịt, khiến tộc nhân Tang gia đều rùng mình.
Một thanh chủy thủ đã cắm v4o vai phải Tang Lam Nhược.
Thân thể mảnh khảnh không biết làm thế nào có thể cắm đầy một trăm món binh khí.
Lúc này lại có một gia nhân khác cầm lấy rìu nhỏ, dùng sức vung lên trực tiếp chém vào cẳng chân Tang Lam Nhược.
Cảnh tượng này khiến đám đông Tang tộc đều run rẩy. Đao rìu cắm thân, chỉ khi tận mắt nhìn thấy mới cảm nhận được tàn khốc. Bây giờ mới cắm hai thanh, còn dư lại chín mươi tám thanh. Nếu cắm hết, này... còn là người sao?
Lòng bàn tay giấu dưới ống tay áo bị nắm đến huyết nhục mơ hồ. Tang Thuấn Vương không dám nhìn hình ảnh phía sau, tiếng r3n rỉ chịu đựng của nữ nhi giống như đang lăng trì ông vậy.
"Mộ Khinh Ca, ngươi thật sự không tới sao!" Ông thầm hô trong lòng.
Thanh thứ ba là mũi tên sắc bén cắm v4o vai trái Tang Lam Nhược. Máu loãng chảy xuống từ miệng vết thương, nhỏ giọt xuống mặt đất khiến sắc mặt bà tái nhợt.
"Đại ca! Đủ rồi, đừng tiếp tục nữa!" Tam trưởng lão không nhịn được hô.
Tang Thuấn Vương mím môi không nói, Nhị trưởng lão khó khăn lên tiếng: "Tộc quy thế rồi, nếu bây giờ từ bỏ, sau này gia chủ phục chúng thế nào? Chưa bắt đầu thì còn đỡ. Bây giờ bắt đầu hình phạt rồi, nào có đạo lý gián đoạn!"
"Nhị ca! Huynh nhìn Lam Nhược từ nhỏ tới lớn, chẳng lẽ huynh nhẫn tâm để nàng chịu tra tấn thế sao?" Tam trưởng lão kích động.
Nhị trưởng lão chậm rãi lắc đầu: "Ta đương nhiên không đành lòng, nhưng chuyện tới bây giờ, còn có cách nào?"
"A!!!" Một cây thương cắm v4o lòng bàn tay Tang Lam Nhược, đau đớn khiến bà không nhịn được kêu lên.
Chỉ chốc lát, trên người bà đã cắm đến hai mươi mấy loại binh khí.
Tang Lam Nhược hơi thở thoi thóp, khi trên người bà lại có thêm động máu, bà lại kêu lên.
"Khè ---!" Theo tiếng kêu này, trên bầu trời chợt cuốn lên cuồng phong, cùng với tiếng thú rống đinh tai nhức óc.
Phong vân biến ảo đột ngột dẫn tới toàn thể Tang gia đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên. Ngay cả ba người Tang Thuấn Vương cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy một bóng ma cực lớn xuất hiện trên không trung, một con cự mãng không nhìn hết được hình thể xuất hiện.
Cự mãng toàn thân ngân bạch, khí thế kinh người.
"Đây là cái gì!"
"Là linh thú sao? Lớn quá!"
Dưới mặt đất, tộc nhân Tang gia bắt đầu hỗn loạn.
Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng xuất hiện thậm chí dẫn động đến Thái Thượng trưởng lão tiềm tu trong tộc địa.
Bọn họ đồng loạt ra khỏi nơi bế quan, đứng trên không trung nhìn cự mãng bên kia.
Một người trong đó co rụt tròng mắt nhận ra thân phận cự mãng: "Là Cửu Tuyệt Thôn Thiên Mãng! Thánh thú viễn cổ sao lại xuất hiện ở đây?"
"Toàn bộ tộc nhân đang ở phía trước, chúng ta mau qua đó xem." Một Thái Thượng trưởng lão khác lên tiếng.
Thân ảnh sáu người chợt lóe, biến mất tại chỗ.
Mà lúc này, có năm người nhảy xuống từ lưng Bạch Li, đứng trên hình đài.
"Nương!!!"
"Nương!"
Mộ Tuyết Vũ và Mộ Dực Trần nhìn Tang Lam Nhược cả người là máu, đều nhào tới chỗ bà.
Mộ Khinh Ca tay cầm Linh Lung Thương đứng trên hình đài. Khuôn mặt lạnh lẽo như chiến thần. Mộ Thần nhanh chóng ra tay chế trụ hai người trên hình đài, vẻ mặt ngưng trọng canh giữ bên cạnh Mộ Khinh Ca.
Bạch Li tức thì quấn thân rắn thành từng tầng quanh hình đài, bảo hộ mọi người bên trong.
Tình trạng của Tang Lam Nhược khiến toàn thân Mộ Khinh Ca tỏa ra hàn khí. Nàng nhìn về phía Tang Thuấn Vương, sát ý nổi lên: "Ai dám động vào bà ấy, ta gi3t kẻ đó!"