Tuyệt Thế Vũ Thần (Tuyệt Thế Võ Thần)

Chương 395: Doạ Cho Sợ Mà Lùi



Hai luồng khí tức kinh khủng khuếch tán, vừa là kiếm, vừa là yêu.

Kiếm khí giết chóc, khát máu, tràn đầy oán khí vô tình vô tận; yêu khí bá đạo, tà dị, mang theo phẫn nộ không gì sánh kịp.

Hai khí tức này xé rách không gian, kiếm chém đứt mười móng vuốt của Miêu Yêu, lại tiếp tục chém xuống. Mười ngón kia của Miêu Yêu lại mọc ra mười cái móng vuốt, đồng thời Miêu Yêu cũng nhanh chóng lùi ra sau.

Xùy, xùy…

Khí tức cắt xé không gian tỏa ra, Miêu Yêu rít lên một tiếng. Ma vân kiếm chém lên người hắn, để lộ ra một mảng màu đỏ máu, nhưng mảng đỏ máu này lại nhanh chóng khôi phục chỉ trong giây lát, tuy nhiên khí tức của Miêu Yêu rõ ràng là đã không còn như nãy nữa, yếu đi rất nhiều. Ý chí của kiếm xâm nhập thân thể hắn, ngấm vào tận xương tủy.

- Thiên yêu thật quá dũng mãnh.

Ma kiếm chém xuống lại chẳng thể giết được Miêu Yêu, Lâm Phong nhìn kẻ đứng đối diện mình, trong ánh mắt lộ ra vẻ đáng tiếc. Thực lực của hắn vẫn quá yếu, ma kiếm có mạnh hơn nữa thì cũng cần cường giả khống chế, Lâm Phong hắn chẳng thể khống chế được. Mà bản thân hắn và Thiên yêu lại chênh lệch vô cùng lớn, bởi vậy một kiếm tất sát này vẫn để cho Thiên yêu tránh thoát mà không giết được hắn.

Cùng Kỳ cũng sửng sốt, con mắt to đùng kia đầy thất vọng, Lâm Phong không giết chết được, đúng là không giết chết được Miêu Yêu.

Con Lôi Viêm Miêu Yêu cởi bỏ giam cầm, trở thành Thiên yêu kia thật quá mạnh. Cùng Kỳ vẫn luôn hâm mộ, nếu có ngày nó trở thành Thiên yêu thì sẽ hùng mạnh cỡ nào, trong yêu thú sơn mạch này còn ai dám ngăn cản nó nữa. Cùng Kỳ nó muốn làm gì thì làm, giẫm đạp lên tất cả chứ đừng nói đến bị người đối đãi như sủng vật, ôm vào trong ngực vuốt ve.

- Rống…

Miêu Yêu gầm lên một tiếng không giống tiếng mèo kêu, ngửa đầu lên trời rít gào.

Buồn cười, hắn hao tổn tâm trí, cẩn thận từng chút một để một ngày có thể biến hóa thành người, trở thành con người hoàn chỉnh, nhưng Lâm Phong chém xuống kiếm kia đã phá tan giấc mộng của hắn, tất cả ảo tưởng của hắn đều đã tan vỡ.

Hắn lại khôi phục cảnh giới Thiên yêu, nhưng hắn chẳng hề cao hứng, đã trở thành Thiên yêu, nghịch chuyển giam cầm thì Miêu Yêu cả đời này coi như xong.

Qua thời gian này, hắn sẽ trở thành một con mèo hoang bình thường nhất, không có thú tính, không có răng nanh, chỉ là một con sủng vật nhỏ yếu đến mức chẳng thể nào nhỏ yếu hơn được nữa, có lẽ còn bị người ta nuôi dưỡng, đương nhiên cũng có khả năng là sẽ chết.

Nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra, gương mặt Miêu Yêu vặn vẹo đến khủng bố, nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong hủy hai đời của hắn, một đời làm yêu, một đời sắp làm người.

- Xem ra giam cầm này không dễ cởi bỏ như vậy.

Lâm Phong nhìn con Miêu Yêu đang phát cuồng kia, thầm nghĩ. Chỉ sợ khi Miêu Yêu cởi bỏ giam cầm là sẽ có hậu quả đáng sợ đi, nếu không Miêu Yêu sẽ không cẩn thận chú ý đến như thế, chỉ ở trong động phủ, chỉ đi lại trong khu vực khoảng trăm dặm kia.

Chiếc móng vuốt cực kỳ sắc bén lại một lần nữa giương lên, phóng ra toàn bộ khí tức khủng bố. Miêu Yêu muốn mạng của Lâm Phong, Lâm Phong đã phá hủy hết tất cả những gì hắn có, hắn không còn cố kỵ gì nữa.

- Giết!

Lâm Phong quát lên, khi Miêu Yêu còn chưa kịp công kích hắn thì hắn vung kiếm lên, chém ra một kiếm đầy ý chí ma đạo khát máu kia cùng ma vân cuồn cuộn.

- Meo meo…

Miêu Yêu cũng kêu lên, yêu khí cuồn cuộn phụt ra, cuốn lấy ma vân, đồng thời vô số ngọn lửa lôi điện phun ra quanh thân hắn, phóng tới Lâm Phong.

- Ầm… ầm…

Trời đất như muốn nổ tung, khoảng trống giữa Lâm Phong và Miêu Yêu kia, lốc xoáy quay cuồng, mênh mông vô cùng.

- Thiên yêu thật đáng sợ, dù có ma kiếm cũng không thể giết được.

Lâm Phong hiển nhiên là không ngờ rằng Miêu Yêu có thể cởi bỏ giam cầm, khôi phục thực lực Thiên yêu. Nhưng nếu đã ra tay thì không thể quay đầu nữa, giết được là giết, mà giết không được thì cũng phải xông lên. Không giết Thiên yêu, kẻ chết sẽ là Lâm Phong, điểm này là không thể nghi ngờ.

Lâm Phong chỉ thấy Thiên yêu sải bước ra, không gian như bùng nổ lần nữa, sát ý không gì sánh nổi bao phủ lấy thân thể hắn.

Lâm Phong bắt đầu lui, nếu hắn không có ma kiếm trong tay thì đối phương đã chẳng hề cố kỵ, chỉ sợ đã sớm giết chết được hắn rồi.

Giờ dù hắn có ma kiếm nhưng cũng khó đối phó được với con Miêu Yêu ở cảnh giới Thiên yêu này.

Thiên yêu, tương đương với cường giả Thiên Vũ cảnh, toàn bộ Tuyết Nguyệt không biết là có người như vậy hay không. Lâm Phong cầm ma kiếm, có thể đánh bị thương đối phương đã đáng để tự hào, với ý chí cứng cỏi cùng ma kiếm trong tay, mà uy lực của ma kiếm lại khủng bố nên Lâm Phong mới có thể làm được như lúc này.

Nếu Miêu Yêu không cởi bỏ giam cầm để khôi phục tu vi Thiên yêu, một kiếm ban nay Lâm Phong đã giết chết hắn rồi.

Con mắt Lâm Phong lạnh như băng, lúc này hắn chỉ biết Miêu Yêu hùng mạnh nhưng không hiểu Miêu Yêu phẫn nộ và tuyệt vọng, vì một kiếm vừa rồi của hắn mà Miêu Yêu đã bước lên con đường không có lối về.

- Kéo dài thời gian, hắn cởi giam cầm chỉ có được sự hùng mạnh trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần hết thời gian là hắn sẽ mất hết tu vi, tha hồ chém giết.

Một giọng nói vang lên trong đầu Lâm Phong, hắn ngẩn ra, đó là Cùng Kỳ. Khống chế được Cùng Kỳ, Lâm Phong và Cùng Kỳ đã có thể giao lưu thông qua linh hồn, Cùng Kỳ không cần nói chuyện cũng có thể truyền suy nghĩ của mình cho hắn.

- Thời gian mà hết, hắn sẽ mất hết tu vi, ra là như vậy!

Lâm Phong hiểu, hắn lại tiếp tục lui ra sau.

- Chết đi!

Miêu Yêu rít ra một chữ với khuôn mặt dữ tợn vô cùng, chết, Lâm Phong nhất định phải chết.

- Meo meo…

Miêu Yêu hơi phục thấp người xuống, lập tức biến mất, rồi ngay sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Phong, lúc này đã hoàn toàn là một con yêu thú, một con Miêu Yêu với bộ lông như ngọn lửa đang rực cháy. Nhưng cơ thể con Miêu Yêu này còn to hơn cả hổ báo, trông khá quỷ dị.

Thú ý khôn cùng tỏa ra từ người Miêu Yêu, nó giương vuốt trảo qua hư không, lại vồ tới Lâm Phong, chỉ chớp mắt đã nhảy tới trước người Lâm Phong.

Lâm Phong chém ra một kiếm, ma vân ùng ùng chém rách không gian. Lúc này đây Miêu Yêu lại không né tránh, vung đôi móng vuốt kia lên trực tiếp bắt lấy ma kiếm. Trên đôi móng vuốt sắc nhọn kia, bạch quang chói lóa, móng vuốt này còn cứng hơn sắt thép vô số lần, cũng sắc bén hơn kiếm bình thường nhiều lần.

Ma kiếm tuy bị nắm chặt lấy nhưng ma vân vẫn cuồn cuộn như trước, ý chí của kiếm vô tận xâm nhập vào cơ thể Miêu Yêu, khiến đôi mắt Miêu Yêu càng thêm khát máu.

- Keng…

Một tiếng vang nhỏ vang lên từ sau lưng Lâm Phong, một bóng dáng thanh ma kiếm lại nhô ra từ người Lâm Phong, trông thật ghê người, kiếm ý càng thêm kinh khủng.

- Vẫn còn, trong thân thể Lâm Phong vẫn còn kiếm!

Miêu Yêu hoảng sợ, một thanh kiếm đã mạnh như thế, nhưng Lâm Phong lại không chỉ có một thanh kiếm. Tên quái vật này, sao nó lại gặp phải tên quái vật như thế này.

Cùng Kỳ cũng ngây dại, kinh ngạc nhìn thanh kiếm đang trồi ra từ sau lưng Lâm Phong kia, nó đã quá chấn kinh rồi. Lâm Phong không hề lừa nó, hắn thực sự có thủ đoạn để đối phó Miêu Yêu, loại thủ đoạn này lại chấn động lòng người như thế, đối phó được với cả Miêu Yêu đã cởi bỏ giam cầm thành Thiên yêu kia.

- Lên!

Lâm Phong quát lên, thanh kiếm vụt lên giữa hư không, ma vân khủng bố quay cuồng trong trời đất, mạnh đến không thể tin nổi.

- Đã hai thanh ma kiếm!

Miêu Yêu nhìn chằm chằm hai thanh kiếm này, nó có thể đối phó được sao?

Nhưng ngay khi Miêu Yêu đang suy nghĩ, một cỗ oán khí ngập trời lại truyền ra, lưng Lâm Phong lại dần dần xuất hiện một thanh kiếm.

Thanh thứ ba, thanh kiếm nổi lên từ lưng Lâm Phong đã là thanh kiếm thứ ba…

Lúc này Miêu Yêu và Cùng Kỳ đã hoàn toàn chấn động, một thanh ma kiếm đã mạnh đến mức này, ba thanh ma kiếm sẽ mạnh tới mức nào?

Khi thanh ma kiếm thứ ba bay lên không, trời đất chỉ có ma khí tràn ngập.

Miêu Yêu chợt thấy tuyệt vọng, thực tế thì trong tuyệt vọng còn có tuyệt vọng hơn. Thanh kiếm thứ tư xuất hiện trên lưng Lâm Phong, dần dần trồi lên.

- Meo meo…

Miêu Yêu ngửa đầu lên trời meo dài một tiếng buồn bã, rồi đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang vọt đi, chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng tăm hơi nữa.

Nó không dám ở lại nữa mà bỏ chạy, tuy qua thời gian này nó sẽ mất đi tu vi, nhưng ít ra như vậy sẽ còn đường sống, ở lại đây, nó không biết uy lực của bốn thanh ma kiếm sẽ khủng bố tới mức nào.