Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo

Chương 1: 《Ái Ngân Hồ》



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trung tâm đấu giá nghệ thuật Gia Đắc Văn hôm nay tổ chức một buổi đấu giá kín.

Nói là “kín” bởi vì toàn bộ buổi đấu giá hôm nay được bảo mật tuyệt đối, cấm cả phóng viên truyền thông đưa tin. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào dàn siêu xe trong bãi đỗ xe của Trung tâm là đủ biết, nơi này đang tổ chức một buổi giao dịch tiền tài và nghệ thuật xa hoa chưa từng có.

Bên trong hội trường đấu giá, người điều hành hỏi câu cuối cùng xem còn ai tiếp tục ra giá hay không, sau đó hớn hở gõ búa.

Một kỷ lục mới được thiết lập!

Ba trăm bảy mươi triệu!

Trải qua gần nửa tiếng đồng hồ tranh đoạt căng thẳng, vật phẩm quan trọng nhất của buổi đấu giá -《Ái Ngân Hồ》đã được bán với mức giá trên trời, ba trăm bảy mươi triệu nhân dân tệ.

Đêm đấu giá đến đây là kết thúc.

Tan cuộc, không ít người còn chưa thể bình tĩnh từ lần đấu giá kịch liệt vừa xong. Màn đấu giá《Ái Ngân Hồ》còn căng thẳng hơn gấp mấy lần so với những gì ban tổ chức dự tính, không ít người đến đây chỉ vì bức tranh này. Từ khi ra giá khởi điểm đến khi thành giao, từng con số đều khiến ai nấy phải trố mắt, nghẹn họng, càng lúc càng có ít người tranh giành. Người chiến thắng cuối cùng là —

Cố Nhiễm – cô gái vừa rồi không thèm chớp mắt lấy một cái mà hô giá 370 triệu đang xách chiếc túi da Birkin bản limited mới mua, ung dung rời khỏi hội trường dưới sự bảo vệ của mấy anh vệ sĩ áo đen.

……

“Hình ảnh.jpg”

“Tranh em mới mua nè, đẹp không anh?”

Cố Nhiễm cúi đầu nhắn tin WeChat cho Quý Thời Dục.

Từ Huy lại gần người phụ nữ đang cúi đầu nghiêm túc gửi tin nhắn. Cậu là trợ lý tư nhân của Quý Thời Dục, đêm nay có nhiệm vụ hộ tống Cố Nhiễm đi dự đấu giá. Từ Huy báo với Cố Nhiễm, thủ tục đấu giá đang được xử lý, những thứ cô đấu giá được hôm nay vài ngày nữa sẽ đưa đến Dinh thự Nam Thần.

Đêm nay, Cố Nhiễm không chỉ mua được《Ái Ngân Hồ》mà còn mua được hai viên kim cương và một chiếc túi cổ xa xỉ của thế kỷ trước, thu hoạch rất phong phú.

Cố Nhiễm nghe vậy thì gật gật, cũng không định tính xem tối nay mình tiêu bao nhiêu tiền, chuẩn bị về biệt thự, nhưng ngẩng đầu lại gặp vài người quen.

Buổi đấu giá hôm nay rất đặc biệt, chuyên về các tác phẩm nghệ thuật, không chỉ có các bức họa cổ nổi tiếng mà còn có rất nhiều châu báu, kim cương quý hiếm, thu hút sự chú ý của các nhân vật tai to mặt lớn của thành phố A và các thiên kim gia thế.

Mấy người bên kia cũng nhìn thấy Cố Nhiễm, khuôn mặt đang cười nói bỗng cứng sượng lại. Có những biểu cảm khác nhau, có cả khinh thường.

Viên Mộng Huyên được vây quanh nhìn thấy Cố Nhiễm, hơi khó chịu.

Cô đến buổi đấu giá hôm nay chỉ vì viên kim cương xanh Winston 12,7 cara, quyết tâm phải lấy bằng được nó. Vậy mà, cả buổi đấu giá cô bị Cố Nhiễm đè bẹp, cứ ra giá là Cố Nhiễm cũng nâng giá lên, như thể muốn so kè với cô, không thèm để ý đến giới hạn. Cuối cùng, cô biết nếu phải tốn nhiều tiền như thế để mua được viên kim cương này thì về nhà thế nào cũng bị mắng cho to đầu, đành phải bỏ cuộc, trơ mắt nhìn viên kim cương mình mê mẩn rơi vào tay Cố Nhiễm.

Nhưng tức hơn là, cô đường đường là tiểu thư nhà họ Viên, bây giờ lại không chịu chi bằng con chim hoàng yến Quý Thời Dục nhốt trong lồng. Xem ra không những không bằng, mà còn kém cả số lẻ của cô ta.

Viên kim cương mấy triệu thì thôi, Cố Nhiễm còn dám vung 370 triệu để mua bức《Ái Ngân Hồ》 quý nhất của buổi đấu giá? Không khí hai bên hơi ngượng ngùng, cuối cùng mấy thiên kim đối diện lên tiếng trước, cười giả lả chào hỏi: “Cố Nhiễm, lâu không gặp đấy nhé.”

“Chuẩn đấy, dạo này bận rộn gì mà không thấy đi chơi cùng bọn này thế?”

Cố Nhiễm nhìn mấy chị em cây khế giả trân trước mặt, cũng cười lại, đưa túi Birkin cho trợ lý: “Haiz, lâu không gặp mấy bà, dạo này tôi phải đi xem nhà tân hôn nên hơi bận, không có thời gian để tụ tập với mọi người.”

Ba chữ “nhà tân hôn” vừa được thốt ra, Cố Nhiễm đã thấy biểu cảm trên mạng mấy cô tiểu thư sượng cứng thêm một chút.

Viên Mộng Huyên hỏi: “Nhà tân hôn á?”

Cố Nhiễm giương cằm lên, không hề che giấu sự kiêu ngạo của mình: “Ừ, chuẩn bị kết hôn, nên đêm nay đi mua bức tranh treo trong phòng ngủ ấy mà.”

Cố Nhiễm vừa bảo “chuẩn bị kết hôn”, mấy cô tiểu thư suýt nữa thì không khống chế được biểu cảm, nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của Cố Nhiễm, cố gắng nuốt câu “vcl” xuống, nghiến răng: “Chúc mừng bà nha.”

Cố Nhiễm: “Cảm ơn.”

“Gặp sau nhé.”

Cố Nhiễm diễn xong với mấy chị em cây khế, dẫn theo trợ lý và vệ sĩ lắc lư rời đi.



Bãi đỗ xe, trong Rolls-Royce rộng rãi xa hoa.

Tài xế cung kính mở cửa xe, Cố Nhiễm nhẹ nhàng ngồi vào, sau đó đá đôi giày cao gót 7cm ra, dựa vào gối êm ái trên xe.

Nhớ lại vẻ mặt khó ở như bị táo bón, chỉ muốn xông lên choảng nhau với cô, nhưng vẫn phải cắn răng chúc mừng cô của mấy em gái vừa nãy, tự nhiên cảm thấy phê chữ ê kéo dài.

Mấy cô thiên kim kia bây giờ chắc đang chửi đổng sau lưng cô, mà câu chửi nhiều nhất hẳn là, nhìn cái kiểu vênh váo của mày kìa, chẳng qua là Tần Văn Y không còn sống thôi, nếu không thì đến lượt mày hưởng thụ chắc.

Quý Thời Dục chiều mày như thế chẳng qua là vì Tần Văn Y không còn nữa thôi, Tần Văn Y mà còn sống, xem mày có còn vênh mặt được không.

Có kết hôn thì mày cũng chẳng chiếm được trái tim của người ta đâu, cùng lắm là đồ thế thân, Tần Văn Y mới là người Quý Thời Dục yêu chân thành.

Nhưng mà Cố Nhiễm chẳng giận gì cả, tổng kết nguyên nhân người ta chửi cô lại thành bốn chữ: Ghen ăn tức ở.

Tần Văn Y Tần Văn Y, mặc kệ người ta bàn tán sau lưng cô thế nào, thì Tần Văn Y cũng đã mất, có ghen tức thì vẫn hiểu, một người đã chết, chẳng có tí tẹo uy hiếp nào với Cố Nhiễm.

Ai mà rảnh so kè với người đã khuất.

Cố Nhiễm híp mắt, thoải mái duỗi người, sau đó lấy điện thoại đăng status.

“《Ái Ngân Hồ》, tên lãng mạn mà bức vẽ cũng lãng mạn, mua về treo trong phòng ngủ ở nhà mới hợp ghê ấy.”

Cô còn bổ sung dưới bình luận: “Nhà mới mua để kết hôn nè.”

Cố Nhiễm vừa đăng bài lên đã có rất nhiều “like”, và cả những câu “Chúc mừng” chẳng biết có thật lòng hay không.

Cô chọn vài cái để “Cảm ơn” sau đó vào WeChat.

Quý Thời Dục vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Cố Nhiễm bĩu môi, mặc kệ rồi mở game ra chơi, chơi xong một màn, nhìn ra ngoài cửa xe thì đúng lúc đang đi vào cổng Dinh thự Nam Thần.

Biệt thự đơn lập gần hồ nơi trung tâm thành phố, mấy năm nay Cố Nhiễm sống ở đây, còn Quý Thời Dục sống ở biệt thự gần trung tâm tài chính để tiện đi làm, lâu lâu mới sang chỗ cô.

Có người đùa, nếu nói Cố Nhiễm là con chim hoàng yến Quý Thời Dục nuôi, thì Dinh thự Nam Thần chính là cái lồng anh dùng để nuôi con chim hoàng yến ấy.

Cố Nhiễm đi lại giầy, trở về chiếc “lồng chim” xa hoa thuộc về cô.

Có chú chim khao khát được bay nhảy tự do trên trời mây bao la, vậy tại sao không thể có chú chim thích được bao bọc trong lồng?

Được nuôi dưỡng trong chiếc lồng đẹp đẽ, vỗ đôi cánh xinh đẹp trong đó, líu lo ríu rít, chờ đợi chủ nhân dịu dàng vuốt ve bộ lông quý giá.

Cố Nhiễm lên tầng hai, phòng ngủ chính rộng rãi, sáng sủa. Không khí phảng phất mùi hương ngọt ngào, người giúp việc đã đốt nến thơm mà cô thích nhất lên.

Cố Nhiễm giẫm chân trần lên thảm lông trắng ngà trong phòng, quan sát toàn bộ căn phòng.

Cô thật sự muốn kết hôn với Quý Thời Dục, phòng tân hôn không ở đây, sau khi kết hôn, cô sẽ có thể bay ra khỏi chiếc “lồng chim” vàng ròng được chế tác dành riêng cho cô.

Cô sẽ không còn là con chim hoàng yến ương ngạnh, kiêu căng trong miệng người đời nữa, mà là người vợ hợp pháp của Quý Thời Dục.

Hôm nay Cố Nhiễm rất vui, tắm rửa rồi ra quầy bar lấy một chai rượu vang, bật một bài nhạc nhẹ.

Chất lỏng màu đỏ sẫm được rót vào chiếc ly tinh xảo, Cố Nhiễm tự rót, tự uống. Cô còn vui thích nâng ly trên tay, kiễng chân xoay vài vòng theo điệu nhạc.

……

Đêm, mặt hồ nhân tạo nhẹ nhàng gợn sóng.

Chiếc xe hơi màu đen xuyên qua màn đêm, đi vào cổng Dinh thự Nam Thần.

Lúc Quý Thời Dục xuống xe mới nhìn thấy tin nhắn mà Cố Nhiễm gửi, đêm nay cô tiêu 370 triệu để mua được bức tranh ấy, kèm một câu “Đẹp không anh”.

Vừa nãy Cố Minh Cảnh gọi cho anh, cười bảo chim hoàng yến nhà mày dạo này đi thông báo khắp nơi là chuẩn bị kết hôn với mày, đăng hẳn mấy bài lên tường nhà, có thật không đấy.

Hay là chim hoàng yến nhà mày dùng cách này để ép kết hôn?

Quý Thời Dục không phủ nhận, nhưng cũng không ngờ Cố Nhiễm lại đi công khai chuyện hai người kết hôn.

Quý Thời Dục lướt vào tài khoản của Cố Nhiễm, y như rằng, mấy bài đăng gần đây đều nói đến kết hôn, từng dòng từng chữ đều cho thấy sự kiêu ngạo của cô.

Anh hơi đen mặt lại.

Chuyện kết hôn là do cụ nhà nói, ba anh rất thích Cố Nhiễm, thèm được bế cháu.

Sức khỏe của ông không tốt lắm, nên anh không dám nói thẳng ra rằng dạo này bận việc, chưa có kế hoạch kết hôn, anh nghĩ Cố Nhiễm sẽ hiểu ý. Nhưng hình như cô tưởng là thật, còn bắt tay vào chuẩn bị nhà tân hôn.

Quý Thời Dục thoát WeChat, cất điện thoại, lên tầng.

Chuyện kết hôn, anh cảm thấy phải nói chuyện nghiêm túc với Cố Nhiễm.

Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, ánh đèn ấm áp từ đó hắt ra ngoài.

Quý Thời Dục đẩy cửa vào.

Cố Nhiễm đang nâng ly rượu, đi chân trần dẫm lên thảm, khiêu vũ một mình, hưởng thụ âm nhạc.

Cố Nhiễm xoay một vòng, nhìn thấy dáng người cao lớn đứng ngoài cửa thì hơi ngơ ngác, dừng lại.

Quý Thời Dục nhìn khuôn mặt ứng đỏ vì men say của cô thì nhíu mày.

Ly rượu trượt ra khỏi tay Cố Nhiễm, rơi xuống thảm trải sàn, không phát ra tiếng động gì.

Cô nhìn người đàn ông ngoài cửa, lảo đảo bước lại gần.

Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, những lời nói của mọi người cứ quanh quẩn trong tâm trí —

Chẳng qua là do Tần Văn Y không còn thôi.

Chẳng qua là do Tần Văn Y không còn thôi.

Ngứa tai thật, tối nay cô đang vui cơ mà, chẳng biết từ bao giờ những lời ấy lại xuất hiện rồi vang vọng trong đầu, như thể có vô số kẻ đang thì thầm bên tai, đuổi thế nào cũng không đi.

Cố Nhiễm bực bội lắc lắc đầu, nghiêng người sang ôm lấy cổ Quý Thời Dục.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nhấn từng chữ: “Anh nhìn này, em là Cố Nhiễm mà.”


“Ái Ngân Hồ” là một bức tranh khổng lồ do Trương Đại Thiên thực hiện vào năm 1968, rộng 76,2 cm và dài 264,2 cm. Bức tranh mô tả cảnh hồ Aachen, Đức khi nhìn từ xa. Vào lúc 11 giờ 30 phút ngày 17 tháng 5 năm 2010, sau gần 60 vòng đấu giá khốc liệt, “Hồ Ái Ngân” đã được bán với giá cao ngất ngưởng là 100,8 triệu NDT. Mức giá này cũng thiết lập một kỷ lục mới cho tác phẩm cá nhân của Trương Đại Thiên, và trở thành một cột mốc mới về giá cả trên thị trường thư pháp và tranh hiện đại của Trung Quốc.

“Ngân” ở đây nghĩa là “vết sẹo” nên “Ái ngân” nghĩa là “vết sẹo tình yêu”.