Ứ Làm Bé Nhõng Nhẽo

Chương 45: Vừa đau vừa uất ức…



Trò chơi đấu vật kết thúc, nhóm của nữ streamer giành được thắng lợi, nhóm Bùi Duyệt và Tôn Nguyên Ni sau đó tỉ thí để giành hạng hai và ba.

Sắc trời dần tối, buổi ghi hình ngày hôm nay cũng kết thúc.

Vì cần quay hai ngày, ngày mai có khi còn có nhiệm vụ rời giường bất ngờ nên tối nay các khách mời đều thống nhận ở lại khách sạn mà chương trình sắp xếp.

Đinh Tắc nhắn WeChat hỏi cô xem hôm nay ghi hình thế nào, Cố Nhiễm trả lời, bảo thấy hôm nay quay vẫn ổn, trò nào cũng chơi nghiêm túc, đồng đội cùng nhóm rất là nice.

Đinh Tắc gửi cho cô cái Cố lên.jpg

Cố Nhiễm trả lời WeChat xong, định lên xe buýt nhỏ của chương trình về khách sạn, biên kịch lại bảo cô có người của công ty cô tới.

Người của công ty tới?

Đinh Tắc vừa nhắn tin WeChat với cô cơ mà?

Cố Nhiễm đi theo hướng biên kịch vừa nói, Từ Huy đã đi về phía cô trước: “Cô Cố.”

Cố Nhiễm: “……”

Theo một góc độ nào đó thì đúng là người công ty cô thật, bình thường à?

Cô quay đầu lại nhìn các nhân viên công tác đang bận rộn thu dọn thiết bị cách đó không xa trước, rồi mới trừng mắt lườm Quý Thời Dục: “Anh tới đây làm gì?”

Quý Thời Dục bước lại gần một bước, thở ra một hơi, nhìn như anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại biến thành câu: “Chân còn đau không?”

Cố Nhiễm hơi sửng sốt, sau đó lại bất giác giật giật cẳng chân trái.

Tuy Nghiêm Chuẩn không cố ý, nhưng dù sao cũng là lực của đàn ông trưởng thành, lúc vướng vào rồi đá phải chân cô thật sự rất đau.

Cố Nhiễm gượng gạo nhìn sang chỗ khác: “Ai cần anh quan tâm.”

Quý Thời Dục ngồi xổm xuống, vén ống quần Cố Nhiễm lên, thấy mặt trước phần xương đùi của cô có một mảng hồng lên.

Khả năng cao là ngày mai sẽ tím lên.

Anh khẽ cau mày.

Cố Nhiễm vội lùi lại một bước, thả ống quần xuống: “Anh làm gì đấy?”

“Nhiễm Nhiễm.” Quý Thời Dục đứng lên, gọi cô.

Anh nhận ra mình hơi bất lực, sau đó nhớ đến hình ảnh vừa rồi cô và nam nghệ sĩ kia ngã ập lên nhau, sắc mặt trầm xuống.

Từ Huy đứng cách hai người tầm một, hai mét, nhìn khuôn mặt có vẻ nhẫn nhịn của người đàn ông, lẳng lặng quay mặt đi.

Vừa nãy ghen muốn chết lên rồi, mà bây giờ đứng trước mặt nóc nhà, sợ ẻm không vui nên không dám thể hiện là mình ghen.

Cố Nhiễm phủi phủi ống quần: “Anh tìm tôi có việc gì? Nếu không có gì thì tôi đi trước.”

Cô quay đầu lại, thấy Đỗ Lực đang đi về phía mình.

“Tiểu Nhiễm.”

Đỗ Lực cười với Cố Nhiễm, thấy người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt Cố Nhiễm, hơi khựng lại.

Cố Nhiễm than thầm một tiếng toi rồi trong lòng, định giải thích, nhưng Đỗ Lực lại cười bảo: “Tối nay Tổng đạo diễn mời, anh ra báo với em một tiếng.”

Anh ấy không hỏi Quý Thời Dục là ai, cũng không hỏi quan hệ của Quý Thời Dục và Cố Nhiễm là gì.

Cố Nhiễm thấy Đỗ Lực không hỏi Quý Thời Dục là ai thì hơi ngạc nhiên, gật gật đầu: “Vâng ạ.”

“Đi thôi ạ.” Cô nói.

Cố Nhiễm quay đầu lại liếc Quý Thời Dục một cái, sau đó rời đi cùng Đỗ Lực.

Quý Thời Dục nhìn bóng lưng hai người, thở ra một hơi khó nhọc.

“Từ Huy.” Anh vừa nhìn chăm chú vào bóng lưng Cố Nhiễm vừa nói.

Từ Huy lập tức tiến lên: “Vâng.”

Quý Thời Dục: “Đừng để cô ấy uống rượu.”

Từ Huy gật đầu: “Vâng ạ.”

……

Tối nay, Tổng đạo diễn mời cơm tại nhà hàng bên dưới khách sạn, ngoài Tôn Nguyên Ni vừa quay xong được quản lý đón đi thì mọi người đều có mặt.

Trừ Cố Nhiễm ra thì mọi người đều đã quen biết từ lâu, nhanh chóng nhập cuộc tán dóc, thỉnh thoảng Cố Nhiễm cũng góp chuyện một hai câu.

Tổng đạo diễn gọi hai bình rượu Tây có độ cồn thấp, Cố Nhiễm nhìn chai rượu được nhân viên phục vụ mang lên hơi lo.

Tửu lượng của cô tàm tạm, tuy không phải một ly là lục nhưng cũng không tốt lắm.

Với lại hình như chỉ cần cô uống rượu là lại dễ xảy ra chuyện.

Lần đầu tiên là không say, nhưng lại lừa Quý Thời Dục là say, rúc vào vai anh khóc loạn lên. Lần gần nhất là ở Dinh thự Nam Thần, cứ tưởng sắp kết hôn nên vui đến mức tự chuốc say bản thân mình. Cả đêm đó, bị Quý Thời Dục tự nhiên xuất hiện vần cho đủ các loại tư thế, thế mà hôm sau “kéo quần lên là trở mặt ngay”, sướng xong chẳng nói chẳng rằng gì với cô mà đi làm luôn. Sau đó cô nhận được tin tức Tần Văn Y chưa chết, trải qua trận Waterloo lớn nhất đời mình.

(Waterloo: Theo Wellington, trận chiến Waterloo là “điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời”.)

Cố Nhiễm bối rối, định tìm lý do không uống được rượu, Tổng đạo diễn đã ngẩng đầu nói với phục vụ rót rượu: “Rượu này nồng, hôm nay mấy cô gái không cần uống, đổi nước chanh cho mấy cô ấy.”

Nhân viên phục vụ đáp: “Vâng.”

Cố Nhiễm nghe vậy ngước lên, thấy Tổng đạo diễn đang nhìn cô cười cười, nói: “Nhưng nếu cô muốn uống thì tôi cũng không phản đối.”

Cố Nhiễm vội lắc đầu: “Cảm ơn đạo diễn ạ.”

Mấy nam thành viên cố định trên bàn hình như hơi ngạc nhiên. Trước nay bọn họ cũng thường xuyên đi ăn uống cùng khách mời nữ đến tham gia chương trình, nhưng chưa từng thấy còn chưa bắt đầu mà đạo diễn đã nói con gái không cần uống rượu.

Nhưng nếu đạo diễn đã nói như thế, mọi người cũng tự nhiên mà đồng ý, vốn là bữa cơm đàng hoàng, uống hay không cũng chẳng sao.

Bữa cơm này kéo dài rất lâu, lúc kết thúc đã là 9 giờ tối.

Ngày mai còn phải tiếp tục ghi hình nên mọi người lục tục về phòng nghỉ ngơi.

Cố Nhiễm đi dọc theo hành lang về phòng mình, nhận được một cuộc điện thoại từ một số điện thoại lạ.

Cô nghe máy, nghe Quý Thời Dục ở đầu bên kia hỏi: “Bên em xong chưa?”

Bây giờ Cố Nhiễm mới biết Quý Thời Dục lại ‘lì’ như âm hồn không tan thế này, nhưng vẫn trả lời: “Rồi.”

Quý Thời Dục: “Trong phòng em có thuốc mỡ, bôi lên đùi rồi hẵng ngủ.”

Cố Nhiễm đang lấy thẻ phòng mở cửa, đi vào, đúng là có thấy trên bàn trà một hộp thuốc mỡ hoạt huyết chống tụ máu.

Cô phồng phồng má: “Cảm ơn.”

……

Nội dung ghi hình của《Star Rush Forward》ngày thứ hai đặc sắc hơn nhiều so với ngày đầu tiên. Sáng, Cố Nhiễm đang ngủ đã bị một đám người vọt vào phòng, cô bê nguyên cái đầu tổ quạ ngồi trên giường, xoa xoa đôi mắt ngái ngủ, nhìn máy quay tối om trước mặt.

Bảo sao tối qua lúc chuẩn bị ngủ, biên kịch lại nhắn WeChat bảo cô mặc đồ ngủ cho tử tế.

Cố Nhiễm mới tỉnh dậy vẫn còn hơi ngáo ngơ, ngồi trên giường hoàn thành nhiệm vụ của thành viên đội đối phương làm tóc và trang điểm. Nhìn mình trong gương hoàn toàn thay đổi, rốt cục cô mới tỉnh táo lại.

Chương trình này đúng hệt như phần miêu tả nội dung: Chương trình truyền hình thực tế thể thao quy mô lớn hội tụ các minh tinh. Cả hôm nay, Cố Nhiễm cùng với hai người đồng đội tạo nhóm ‘Ca sĩ nhỏ trầm tính hơi mập mạp x Thành viên show tạp kỹ hề hước hay làm trò xấu xí x Nữ streamer ý tưởng táo bạo’; té ngã rồi dẫm bùn, bị ghế bay bắn vào bể bơi n lần. Nhóm cô hoàn thành nhiệm vụ tuy không có ưu thế về thể lực nhưng độ tấu hài thì thấu trời, khiến kịch bản trong tay biên kịch phải sửa lại liên hồi.

Đến phân đoạn quyết định thắng bại, nhóm thứ ba của nữ streamer ban đầu không được đánh giá cao lại giành được chiến thắng chung cuộc.

Mọi người cùng nhau chụp một bức ảnh, cuối cùng cũng hoàn thanh hai ngày ghi hình chương trình.

Các nghệ sĩ khác đều có ekip chuyên nghiệp và trợ lý riêng, ghi hình xong đi xe bảo mẫu của mình để về.

Cố Nhiễm được Đinh Tắc đến đón, cô vừa lên xe đã nằm liệt vào lưng ghế, than một câu thật dài: “Mệt quá.”

Đi ra khỏi vòng an toàn Cat Paw quá chi là mệt T^T.

Đinh Tắc: “Chương trình kiểu này dĩ nhiên không có chuyện nhẹ nhàng như live stream rồi.”

Trong xe có mở điều hòa, Cố Nhiễm sụt sịt vài cái rồi hắt xì.

Đinh Tắc liếc qua Cố Nhiễm: “Sao đấy?”

“Em không biết.” Cố Nhiễm xoa xoa mũi: “Hôm nay em bị bắn xuống bể bơi bảy lần.” 

“Nước bể bơi lạnh ghê luôn ấy, chắc là em bị cảm.”

Đinh Tắc nghe Cố Nhiễm bảo bị bắn xuống bể bơi bảy lần thì ngạc nhiên, anh biết phân đoạn này: “Sao em lại bị bắn xuống bể bơi, hai thành viên nam nhóm em đâu?”

Cố Nhiễm: “Hai anh ấy không biết bơi.”

Đinh Tắc: “……

Không kiềm được thở dài thương xót trong lòng cho Cố Nhiễm.

“Sao em lại biết bơi?” Đinh Tắc hỏi lại: “Em bảo thiên phú về thể thao của em chỉ nhỉnh hơn thiên phú chơi game có tẹo thôi cơ mà?”

Cố Nhiễm biểu cảm: “Ngày xưa trường em quy định là không biết bơi không được tốt nghiệp.”

“Lúc đi học tí nữa thì em chết đuối đấy.”

Đinh Tắc nghe Cố Nhiễm miêu tả “Quốc tế Anh – Đức” danh tiếng, cả đóng nhà giàu mới nổi chen vỡ đầu không vào được, như cái trường của nợ nào đấy thì xuýt xoa một tiếng: “Về uống vài viên thuốc cảm.”

Cố Nhiễm về đến nhà nằm liệt trên sofa nghỉ ngơi một lát, xoa xoa cái eo và bả vai đau nhức vì phải chơi trò chơi vận động cả ngày.

Hôm nay cô không live stream. Chắc là vì ghi hình cả ngày quá mệt nên Cố Nhiễm thấy càng nằm trên sofa càng buồn ngủ, thế nên kéo luôn chăn trên sofa ngủ.

Ngủ một giấc mụ mị cả đầu óc.

Lúc tỉnh dậy trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ có cả nghìn ngọn đèn chiếu sáng.

Cố Nhiễm mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, cả người mềm nhũn, cả vành mắt và trán đau nhức.

Cô thử hắng giọng mấy cái, thấy cổ họng nóng như bốc hỏa.

Cố Nhiễm đưa tay sờ trán.

Quá rõ ràng, cô tự sờ trán mình mà còn cảm nhận được mình bị sốt.

Cố Nhiễm vén chăn lên, từ từ ngồi dậy khỏi sofa, từ tốn chấp nhận sự thật là mình bị sốt.

Chắc là do hôm nay bị bắn xuống bể bơi nhiều lần, với lại hai ngày nay mệt mỏi quá.

Cố Nhiễm chật vật đứng dậy, vào bếp đun một ít nước ấm, rồi bê nước về lại sofa.

Căn nhà nhỏ của cô bây giờ cái gì cũng có, chỉ trừ thuốc.

Bây giờ ứng dụng giao đồ ăn không chỉ giao được đồ ăn, mà giao được cả thuốc, Cố Nhiễm chịu đựng cơn đau đầu, lấy điện thoại đặt một ít thuốc hạ sốt và một cái nhiệt kế.

Sau đó cô thấy Đinh Tắc nhắn tin WeChat cho mình.

Hỏi cô đã uống thuốc cảm chưa, có sốt không.

Cố Nhiễm trả lời Đinh Tắc “Hình như em bị sốt rồi”.

Người bị ốm cả thể lực và tinh thần đều suy giảm, không muốn làm gì, không muốn động đậy. Cố Nhiễm uống thuốc xong thì ngồi trên sofa, không còn cả sức để nghịch điện thoại, chờ anh shipper gõ cửa.

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

Anh shipper giao hàng.

Cố Nhiễm nhận được đồ bên ngoài, dùng nhiệt kế để đo nhiệt độ cơ thể.

38 độ 7.

Mí mắt cô nóng đến mức chẳng thể mở to ra nổi.

Cố Nhiễm bóc hai viên thuốc hạ sốt, uống nước cho trôi xuống lại thấy chuông cửa vang lên.

Lần này là ai?

Cô lảo đảo đi ra mở cửa, nhìn qua mắt mèo xem người bên ngoài là ai.

Rồi Cố Nhiễm mở cửa, yếu ớt hỏi: “Muộn thế này rồi anh còn đến đây làm gì?”

Quý Thời Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng như thiêu của Cố Nhiễm.

……

“Không đi bệnh viện.”

Trong phòng, Cố Nhiễm chùm chăn nằm trên giường, cố sức kháng cự với Quý Thời Dục đang định đưa cô đi bệnh viện.

Bây giờ cô cảm thấy mình cho anh vào nhà là một sai lầm, tiếc là cô chẳng còn hơi sức đâu mà đấu trí đọ sức với anh.

Quý Thời Dục bó tay với Cố Nhiễm đang bọc mình lại như tằm, lại không muốn kiên quyết ép cô đi viện, đành phải ra ban công gọi một cú điện thoại.

Chốc sau, Cố Nhiễm mơ màng nhìn thấy một người nữa đúng trước giường cô nằm.

Người đó mặc áo trắng.

Cố Nhiễm nhìn người mặc áo blouse trắng lập tức tỉnh táo lên.

Đó là bác sĩ tư nhân của nhà họ Quý.

Bác sĩ nói chuyện vài câu với Quý Thời Dục, sau đó móc ống nghe ra bắt đầu kiểm tra cho Cố Nhiễm.

Cố Nhiễm vừa nãy còn điên cuồng kháng cự không muốn đi viện với Quý Thời Dục, bây giờ đối diện với bác sĩ áo blouse trắng, lập tức trở nên nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương, bất lực.

Có những người trời sinh đã có tâm lý sợ hãi với người mặc áo blouse trắng. Từ nhỏ, Cố Nhiễm đã sợ phải gặp những người mặc áo blouse trắng, bởi vì nhìn thấy họ là tám, chín mươi phần trăm phải tiêm. Hồi bé, mỗi lần bị tiêm là Cố Nhiễm lại khóc loạn cả lên, ba ôm ấp hôn hít, bồng bế lên trời, mua kẹo mút để dỗ mà cũng chẳng được.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Cố Nhiễm xong, làm kiểm tra, vừa đặt ống nghe vừa nói với Quý Thời Dục đang đứng ở đầu giường: “Tiêm một mũi, ngày mai tiếp tục quan sát xem có hạ sốt không.”

Quý Thời Dục thấy Cố Nhiễm vừa gặp bác sĩ là ngoan ngay, gật gật đầu: “Ừm.”

Cố Nhiễm:?

Tiêm một mũi???

“Tôi không tiêm…” Cố Nhiễm nhìn bác sĩ lấy ống tiêm và thuốc từ hộp thuốc ra, định gào lên phản đối nhưng chạm vào ánh mắt của bác sĩ thì sợ co rúm lại.

Quý Thời Dục ngồi xuống đầu giường Cố Nhiễm.

Bác sĩ chuẩn bị thuốc xong, xốc chăn trên người Cố Nhiễm lên.

Quý Thời Dục nhấc thân trên của Cố Nhiễm lên đùi anh.

Cố Nhiễm còn chưa phản ứng lại, mông đã cảm nhận được cái lạnh, sau đó là cảm giác đau nhói.

“A!” Cô níu chặt quần áo Quý Thời Dục.

Nước thuốc từ từ được đẩy mạnh ra.

Cố Nhiễm đau đớn đến nỗi tỉnh táo hẳn lại, khóe mắt rưng rưng, muốn vùng dậy chạy mà không dám, sợ chạy là kim tiêm sẽ đâm vào thịt mình.

Cứ như đã trôi qua cả thế kỷ.

Bác sĩ tiêm xong, rút kim tiêm ra: “Xong rồi.”

Bác sĩ dính một miếng băng dính nhỏ lên kim tiêm, nhắc nhở vài điều cần chú ý, sau đó ra hiệu với Quý Thời Dục mình về trước.

Quý Thời Dục gật đầu: “Ừm.”

Mông Cố Nhiễm vẫn đau nhói như vừa nãy, nghe thấy tiếng đóng cửa rời đi của bác sĩ, mới thoát khỏi cái sợ hãi áo blouse trắng.

Cô nhận ra mình vẫn đang nằm trên đùi Quý Thời Dục.

Rồi cảm nhận được Quý Thời Dục vén quần ngủ của mình lên, mông hết phải chịu đựng cảm giác lạnh căm.

“Hức” một tiếng.

Quý Thời Dục vén quần lên thì nghe thấy tiếng khóc của Cố Nhiễm.

“Không sao, bác sĩ về rồi.” Quý Thời Dục tưởng Cố Nhiễm vẫn đang sợ bác sĩ nên dỗ dành.

Cố Nhiễm vẫn lẳng lặng nức nở.

Quý Thời Dục nhíu mày, hỏi: “Em sao đấy?”

Nước mắt của Cố Nhiễm như chực trào, chưa bao giờ cảm thấy vừa đau đớn vừa uất ức như bây giờ: “Anh nhìn thấy mông tôi.”

Quý Thời Dục: “……”