Uổng Công Tính Kế

Chương 43



Edit: Lam Phượng Hoàng

Tần Tang từ chỗ tối đi ra, Kỷ Tiểu Ly giật mình một tiếng: "Tần Tang tỷ tỷ!"

"Tiểu Ly!" Tần Tang bước mấy bước đi tới, vẫy lui hai thái giám kia, thân thiết đỡ Tiểu Ly lên, nàng cười dịu dàng nói: "Sau này ta và sư phụ muội ở cùng nhau, chúng ta dẫn muội du sơn ngắm cảnh, chế thuốc luyện đan...... Chúng ta đều ở cạnh muội, muội nói xem được không?"

Kỷ Tiểu Ly ngây người, lời này nghe dĩ nhiên là...... cực tốt, hai người nàng thích nhất ở cùng nhau, nàng cũng thật cao hứng.

Nhưng trái tim nàng lại trống trải, một chút cũng không cao hứng nổi.

Nàng lo lắng nhìn về phía sư phụ nhà nàng, lại phát hiện sư phụ đang cau mày nhìn nàng.

Trong lòng Tiểu ly lộp độp một cái, vừa đau vừa hoảng, không rõ nguyên do.

Ánh mắt Thái hậu Đoan Mật vẫn ý vị sâu xa dừng trên mặt Tiểu Ly, trên lưng Tần Tang đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, cắn răng một cái buông tay Tiểu Ly ra, nàng đi tới bên người Quốc sư đại nhân.

Tần Tang nhìn như thân mật kéo kéo tay áo Trần Ngộ Bạch, thấp giọng thân mật nói với hắn: "Chàng nên nói vài lời đi chứ!"

Trần Ngộ Bạch lạnh lùng nhìn nàng một cái.

nói gì?

Giờ phút này hắn chỉ muốn một chưởng đập hai nữ nhân tóc tím phiền toái này cho chết!

Thái hậu Đoan Mật nắm giữ Tộc Thiên Mật nhiều năm, có nhiều đại thần trong triều bị lung lạc, thậm chí chủ tướng Ngô Kiền trên chiến trường Tây Lý hiện nay cũng là tâm phúc của bà ta, bà ta rất lợi hại, không thể khinh thường, nhưng cho tới bây giờ Quốc sư đại nhân chưa hề để bà ta vào mắt.

Ngay cả lần này, hắn cũng tự mình vào Đại Lý Tự, chính vì không muốn làm khó hoàng đế. Về phần Thái hậu Đoan Mật, Quốc sư đại nhân muốn qua loa lấy lệ với bà ta thế nào thì cứ thế đó mà làm.

Nhưng hiện tại Tiểu Ly chợt rơi vào trong tay Thái hậu Đoan Mật...... điểm yếu duy nhất của Quốc sư đại nhân, rơi vào trong tay Thái hậu Đoan Mật.

Trần Ngộ Bạch hắn không bao giờ còn... chỉ một thân một mình, không hề sợ hãi nữa.

Cho nên lúc này hắn chỉ có thể nhịn, chỉ có thể phối hợp diễn với Tần Tang.

"Nơi này không có chuyện của nàng, nàng về trước đi." hắn cau mày lạnh lùng nói với Tiểu Ly.

Cả người Tiểu Ly cũng cảm giác không tốt lắm, so mới vừa rồi vừa ra khỏi cửa liền bị người chụp vào bao bố đưa tới nơi này càng không tốt hơn...... Nàng nhìn sư phụ nhà nàng, lại nhìn Tần Tang bên cạnh hắn.

Hai người kia đứng cùng nhau, mặc dù nơi này là phòng giam cũng xinh đẹp giống như bức họa. Trong lòng Kỷ Tiểu Ly mơ mơ hồ hồ nghĩ: chả trách ban đầu nàng làm y phục cho sư phụ lại đặc biệt muốn thêu hoa văn giống trên y phục Tần Tang tỷ tỷ, hai người bọn họ đứng cùng nhau thật là...... vô cùng thích hợp.

Nhưng nếu thích hợp như vậy, sao trong lòng nàng lại khó chịu đến thế?

Thái hậu Đoan Mật thấy mình đoán không sai, Tần Tang quả thật đã mê hoặc Quốc sư đại nhân, lệnh bài Huyền Vũ sẽ  lấy dễ như trở bàn tay, trong lòng bà vô cùng đắc ý, phất tay một cái có ý bảo thả Tiểu Ly.

"Chỉ cần Quốc sư đại nhân thật lòng giải độc cho Đại hoàng tử, chuyện lần này ai gia có thể không truy cứu." Thái hậu Đoan Mật khẽ mỉm cười, ngân nga nói, "Mong rằng Quốc sư đại nhân tự giải quyết cho tốt, không nên khi dễ Tộc Thiên Mật ta không có chỗ dựa." Bà ý vị sâu xa nhìn Tần Tang kéo tay áo Quốc sư đại nhân một cái.

**

trên đường về cung, Thái hậu Đoan Mật cười nói với Thiên Mật sứ: "Nha đầu con đó! Muốn loại trừ cái đuôi nhỏ của phủ Trấn Nam Vương kia, sao cần phải giá họa cho Đại hoàng tử?" Bà tự cho là hiểu rõ Tần Tang, thấy vừa rồi Tần Tang diễn xuất như vậy, cho là diễn cho Quốc sư đại nhân xem.

Quả nhiên, Tần Tang nâng tay áo cười đáng thương: "Ai bảo nàng ta luôn đi theo khoe mẽ ra vẻ ngơ ngốc bên cạnh Quốc sư đại nhân chứ? Nếu không vì nàng ta, thần sớm đã đoạt được lệnh bài Huyền Vũ, trình vào tay Thái hậu nương nương!"

Lúc này Thái hậu Đoan Mật cười thư thái tự đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Vậy con cũng không nên khiến Quốc sư đại nhân hiểu lầm Đại hoàng tử! Tuy nói bây giờ trong tay chúng ta có hài tử kia, nhưng dù sao danh không chánh ngôn không thuận, Đại hoàng tử cũng không dễ nắm giữ, dù gì hắn cũng là con trai lớn của hoàng đế!"

"Là Tang Tang lỡ tay, phụ lòng Thái hậu nương nương dạy bảo." Tần Tang cúi đầu, thở dài.

Thái hậu Đoan Mật thân mật nắm tay nàng an ủi, chợt cũng thở dài theo, đầu ngón tay lạnh như băng mơn trớn gương mặt Tần Tang, bà nhẹ giọng nói: "Nữ tử Thiên Mật chúng ta, cõi đời này các binh sĩ tốt nhất đều mê muội......"

Tần Tang rũ mày nghe, không nói gì.

"Tang Tang, nha đầu đần của phủ Trấn Nam Vương hôm nay......" Thái hậu Đoan Mật hơi chần chờ nói, "Con không cảm thấy nàng có chút quen mắt sao?"

"Quen mắt?" Tần Tang làm như không biết, "Nương nương có ý gì?"

Thái hậu Đoan Mật kinh ngạc suy nghĩ chốc lát, cười thật thấp một tiếng: "không có gì...... Chắc là mộng ảo nhiều năm trước thôi, cho nên không duyên không cớ lại nảy sinh cảm giác phiền muộn. Con còn không giống, sao có thể có tiểu nha đầu giống người đó chứ......"

Dù sao cũng đã lớn tuổi, mới vừa đối chọi với Quốc sư đại nhân, thật hao tổn tinh thần, Thái hậu Đoan Mật buông nàng ra, lấy tay đỡ trán, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong kiệu xinh đẹp xa hoa đốt hương liệu đặc chế, mùi thơm ngửi được có mấy phần tương tự hoa Thiên Mật, Tần Tang lẳng lặng ngồi bên cạnh Thái hậu Đoan Mật, đồ trang sức đắt tiền màu tím bên trong xe dần dần mơ hồ, mờ ảo biến thành hoa Thiên Mật trải dài không bờ bến...... Mẫu thân mới vừa sinh không lâu, thân thể yếu ớt tái nhợt, ngồi nơi đó, trong ngực ôm Tiểu Ly còn quấn tả, phụ thân chơi đùa với nàng, nâng nàng lên thật cao, cười nói: "Tiểu Tang Tang nhà chúng ta lại cao thêm rồi, sang năm là có thể đứng ngang ngực phụ thân rồi!"

"Đứng ngang ngực phụ thân thì sẽ thành người lớn sao?" Nàng khi còn bé hưng phấn lớn tiếng hỏi.

Phụ thân có gương mặt tuấn tú không nam tử nào trên đời bì kịp, cười vô cùng dịu dàng, hỏi nàng: "Con vội lớn lên làm gì?"

"Con trưởng thành để bảo vệ cha mẹ cùng muội muội!" Tần Tang nhớ lúc ấy mình đã trả lời như vậy.

Xe kiệu lắc lư, cuộc đời như mộng, ánh sáng trong mắt Tần Tang tắt hẳn, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

**

Đại hoàng tử tìm được đường sống trong chỗ chết, nể sự cầu xin tha thứ của Thái hậu Đoan Mật, hoàng đế miễn cưỡng bỏ qua cho Quốc sư đại nhân, chỉ răn đe, phạt ba năm bổng lộc.

Mà cùng lúc đó, đồn thổi về chuyện tình yêu của Thiên Mật sứ lại thêm một khoản: Đại hoàng tử điện hạ nhớ thương Thiên Mật sứ, Quốc sư đại nhân tranh giành tình nhân, một đao chém gãy bốn xương sườn!

Dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành vốn đã chướng mắt, huống chi thủ đoạn của Tần Tang luôn luôn tàn nhẫn, hôm nay trong danh sách những người theo đuổi cùng lúc có cả minh chủ võ lâm anh tuấn ôn nhã, Đại hoàng tử điện hạ tài năng ngạo mạn và Quốc sư đại nhân lạnh như thiên tiên!

một nữ nhân đa tình đến vậy, các thiếu nữ trong kinh thành rối rít chảy nước mắt ở nhà ghim kim lên hình nhân kẻ tiểu nhân.

Mà nhóm quan to quý nhân mơ mộng Thiên Mật sứ nhưng không đạt được trong kinh thành, nhuộm hết tóc tiểu thiếp tỳ nữ trong nhà thành màu tím mà tán tỉnh, lại rối rít nhuộm về màu cũ —— con trai lớn của hoàng đế cũng dám chém gãy bốn xương sườn, đổi thành bọn họ, khẳng định sẽ bị Quốc sư đại nhân trực tiếp bổ thành hai nửa!

Cháu trai nhà Tể tướng biên soạn bản tiểu thuyết: cô nương tóc tím tài hoa hơn người lưỡng lự giữa ‘thiên chi kiêu tử’ cùng ‘thế ngoại trích tiên’, yêu hận triền miên, tiến thoái lưỡng nan...... con trai độc nhất của Sở Thượng Thư từng trồng cây si ‘thiên chi kiêu tử’ cùng ‘thế ngoại trích tiên’, vỡ diễn này phổ biến một thời, mỗi buổi diễn đều có khách xem tràn rạp, quảng cáo của rạp hát dán đầy vách tường cả kinh thành.

Lý Vi Nhiên cầm chúng trong tay mà tới.

hắn cười ném tờ quảng cáo viết "Tình lang như hoa, si mê cuồng dại khó có được" qua, giấy mỏng như đao, hai ngón tay Quốc sư đại nhân bắt lấy, liếc mắt nhìn, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần.

"Lệnh bài Huyền Vũ của Quốc sư đại nhân vẫn còn chứ?" Lý Vi Nhiên hỏi.

Trần Ngộ Bạch gật đầu một cái, "Còn."

"Vậy...... trinh tiết của Quốc sư đại nhân vẫn còn chứ?" Lý Vi Nhiên cười hỏi.

Trần Ngộ Bạch chỉ ném cho hắn một chữ: "Cút!"

"Đùa thôi, đùa thôi!" Lý Vi Nhiên cười, ôm quyền thở dài, lấy từ trong tay áo ra một vật, "thật ra hôm nay tại hạ đến vì vật này."

Lệnh bài huyền thiết lạnh lẽo, vuông vuông, bên trên khắc một con chim lớn màu đen giương cánh muốn bay —— hẳn là Lệnh bài Chu Tước!

Trần Ngộ Bạch cau mày, sắc mặt lập tức nghiêm túc hơn mấy phần.

"Quốc sư đại nhân có biết vì sao Tộc Thiên Mật trăm phương ngàn kế bày mưu cướp đoạt lệnh bài Ám Dạ?" Ngón tay Lý Vi Nhiên vuốt đôi cánh chim khắc trên lệnh bài, cất giọng thật thấp hỏi.

"không biết." Trần Ngộ Bạch nhìn hắn một cái, "Nhưng nói vậy tức là Tần Tang đã báo cho Minh Chủ."

Nhắc tới cái tên đó, Lý Vi Nhiên cười dịu dàng một tiếng, dừng một chút, mới nói tiếp: "Gom đủ bốn mươi chín lệnh bài Ám Dạ, các mảnh ghép ở cùng một nơi, sẽ tạo thành bản đồ đến Thánh địa Thiên Mật."

Ánh mắt lạnh của Trần Ngộ Bạch lay động, "Cho nên, Tần Tang mới có thể dứt khoát trả Lệnh bài Kỳ Lân lại như vậy."

Cái Tộc Thiên Mật muốn không phải là lệnh bài Ám Dạ, mà là bản đồ trên lệnh bài Ám Dạ.

Trước đây hắn cũng đã từng đoán như vậy —— nếu không, cho dù Tần Tang tính toán vì Kỷ Tiểu Ly, Thái hậu Đoan Mật cũng dứt khoát không cho phép Lệnh bài Kỳ Lân quay về chủ cũ.

nói chuyện với người thông minh, nhắc đến trọng điểm là được, Lý Vi Nhiên khẽ gật đầu, kể lại truyền thuyết mấy trăm năm trước ——

Thời thượng cổ, Tộc Thiên Mật hầu hạ thiên thần, thiên thần khen ngợi, ban cho bọn họ một Thánh Địa tràn đầy hoa Thiên Mật, người trong tộc chỉ cần sinh sống ở Thánh Địa, người người đều sẽ xinh đẹp, trí thông minh cũng vượt người thường gấp trăm lần.

Tộc Thiên Mật sinh trưởng đông đúc trong Thánh Địa, ngày càng lớn mạnh, sau đó bọn họ không còn thỏa mãn với cuộc sống hầu hạ thiên thần cùng an cư lạc nghiệp ở Thánh Địa nữa, bắt đầu xâm chiến chinh phạt ngoại tộc. Thiên thần không thích, trục xuất bọn họ khỏi Thánh Địa.

Từ đó Tộc Thiên Mật trôi giạt khấp nơi, ngay lúc đó, nhờ sự giúp đỡ của tộc trưởng với tộc Mộ Dung, tộc Mộ Dung thu nhận người tộc Thiên Mật, vì biểu đạt cảm kích và thần phục, tộc Thiên Mật hiến tặng bản đồ đến Thánh Địa cho tộc Mộ Dung.

Sau cuộc đại chiến với Thần Ma thượng cổ, thiên thần thất bại, Tộc Thiên Mật liền bắt đầu ngóc đầu dậy, muốn trở lại Thánh địa Thiên Mật. Khi đó tộc Mộ Dung đã sáng lập ra vương triều Đại Dạ, hoàng đế đã nhận ra hành động khác thường của Tộc Thiên Mật, liền giao bản đồ cho một danh thần khai quốc. Vị danh thần kia chính người đảm nhận cốc chủ Ám Dạ đệ nhất, hắn dùng huyền thiết đúc ra bốn mươi chín mảnh ghép của bản đồ, chia ra cho những người tài năng đáng tin, ước định với bọn họ: người nắm giữ lệnh bài này, phải bảo vệ Đại Dạ.

Từ đó, Tộc Thiên Mật liền bắt đầu thu thập lệnh bài Ám Dạ, mấy trăm năm nay chưa bao giờ từ bỏ, đến thời của Thái hậu Đoan Mật, tấm bản đồ trong tay chỉ còn thiếu bốn mảnh bản đồ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.

một khi bốn mảnh lệnh bài này rơi vào tay Thái hậu Đoan Mật, một lần nữa Thánh địa Thiên Mật sẽ xuất hiện. Mặc dù Thánh Địa kia không có sức mạnh thần bí như trong truyền thuyết, Thái hậu Đoan Mật cũng có thể mượn điều này lung lạc những kẻ cuồng si trong tộc, làm ra chuyện điên cuồng hủy thiên diệt địa, lật đổ thiên hạ.

"Ngươi nghĩ nên làm thế nào." Trần Ngộ Bạch trực tiếp hỏi.

"Ta sẽ đưa lệnh bài này cho Tần Tang, " Lý Vi Nhiên nhẹ giọng nói, "Xin Quốc sư đại nhân nghĩ cách cứu đứa bé kia ra." Cho dù là minh chủ võ lâm, cao thủ trong cung cũng nhiều như mây, điện của Thái hậu Đoan Mật lại càng sâu.

Trần Ngộ Bạch trầm ngâm, chợt nở nụ cười: "Cố Minh Châu...... năm đó vẫn mạnh mẽ như thế."

Lý Vi Nhiên cũng cười, tròng mắt đen như nước hồ thu mở to lại thủy chung chưa từng mang theo vui vẻ, "Nữ nhân Tộc Thiên Mật, đều như thế."

Trái tim Trần Ngộ Bạch hiện lên một đôi con ngươi trong suốt sáng rỡ.

"Được, ta sẽ cứu đứa bé kia ra." hắn đáp ứng.

**

Còn hai canh giờ nữa mới đến giờ đổi gác trong cung, Trần Ngộ Bạch "thuận tiện" đi ngang qua phủ Trấn Nam Vương.

hắn chưa được gặp nàng kể từ ngày ra khỏi Đại Lý Tự. hắn cũng không nói được là vì sao, ngay cả khi nhìn thấy nàng trong mộng cũng cảm thấy cho dù trăm lời vạn chữ cũng không thốt được một từ.

hắn nhẹ nhàng phi thân vào trong viện Lang Hoàn hiên, trong nhà đèn sáng, có tỳ nữ đang dỗ nàng uống thuốc: "Tiểu thư ngoan, mấy ngày nay người ho khan không dứt, Vương Phi nương nương rất đau lòng!"

Trần Ngộ Bạch nhướng mày, ngay sau đó nghe được âm thanh thiếu nữ nhỏ của hắn hữu khí vô lực nói: "Ngươi để đó đi, một lát nữa ta sẽ uống."

Tỳ nữ kia dường như nóng nảy, hù dọa nàng: "Nếu tiểu thư còn không chịu uống, nô tỳ sẽ báo với Vương Phi nương nương!"

Trần Ngộ Bạch không thấy được cảnh trong nhà, chỉ nghe được âm thanh lạch cạnh, giọng nàng sau khi uống thuốc cũng khó chịu mấy phần: "Ta uống xong rồi, ngươi đừng nói với mẫu thân!"

một tỳ nữ cũng có thể hù dọa nàng, trong lòng Trần Ngộ Bạch cực kỳ không vui, ngón tay búng khí điểm huyệt ngủ của tỳ nữ bưng chén không chịu đi kia, tỳ nữ ngã xuống đất, Tiểu Ly giật mình, hắn lại co ngón tay bắn mở cửa sổ phía nam, cau mày nói với người trong nhà: "Là ta."

Tiểu Ly ngẩn người, đứng dậy đỡ tỳ nữ kia dựa vào tường trước, rồi mới đi đến bên cửa sổ: "...... Sư phụ."

"Đưa tay ra." hắn bước hai bước, đứng trước cửa sổ, cất giọng lạnh lùng.

Tim Tiểu Ly thình thịch, đưa tay ra ngoài.

Còn tưởng hắn muốn làm gì, ai ngờ chẳng qua chỉ là bắt mạch cho nàng.

Ánh mắt vốn lộ ra mong đợi lập tức tối xuống.

Trần Ngộ Bạch chẩn mạch tỉ mỉ, xác nhận không có gì đáng ngại, chậm rãi buông ngón tay ra.

"Sư phụ......" Nhìn hắn gần như vậy, nhịp đập trong tim Tiểu Ly càng thêm mạnh mẽ, "Dần dần nảy sinh tình cảm...... là thích nhau sao? Người thích Tần Tang tỷ tỷ sao?"

"không thích." Sư phụ nhà nàng không hề nghĩ ngợi, lạnh lùng đáp.

Đôi con ngươi rõ ràng trong suốt lập tức sáng lên, bên trong giống như được đốt hai chùm pháo hoa.

Nàng vô cùng vui mừng, nhưng sâu bên trong lại thấy không nên, dù sao chính nàng cũng thích Tần Tang tỷ tỷ.

"Vậy......" Nàng suy nghĩ hỏi: "Sư phụ từng lập thề ước cùng Tần Tang tỷ tỷ sao?"

hắn từng dặn dò nàng, không cho lập thề ước cùng người khác, vậy hắn thì sao?

Trần Ngộ Bạch vốn đang tận tâm suy nghĩ nên dùng mấy vị thuốc nào mới có thể không đắng lại hết ho, nghe lời này ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

Tiểu Ly trơ mắt nhìn hắn, chờ đáp án.

"Thề ước gì?" hắn chợt nghiêng người đến gần, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi nàng, "Cái này sao?"

Kỷ Tiểu Ly thấy hoa mắt, hơi thở mát lạnh của nam tử thoáng qua, chỉ chừa một chút ấm áp trên môi.

Lành lạnh, lại nóng nóng.

Ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà nàng đã đứng cách xa hơn một bước, thần sắc còn lạnh tanh như vậy, nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy dịu dàng thân thiết.

"Sư phụ, tới đây!" Dũng khí trong lòng nàng tăng lên gấp bội, tay ngoắc ngoắc hắn, nhỏ giọng nói.

Trần Ngộ Bạch đi về trước một bước, hai tay nàng chống cửa sổ dùng sức nâng thân thể ra ngoài, răng môi dùng sức đụng vào hắn.

Nàng quả thực là cả người nhào tới, hai tay Trần Ngộ Bạch vịn bả vai nàng tránh để nàng té xuống, trên môi tất nhiên không thể tránh để nàng đụng vào.

Nha đầu ngu ngốc! Trần Ngộ Bạch bị đụng trúng môi, trong miệng tràn đầy tanh ngọt, lại dính vào mùi thuốc nàng vừa mới uống, cả người lâng lâng, trong lòng lại mắng thầm.

Nửa người nha đầu xuẩn ngốc treo ngoài cửa sổ, được hắn đỡ, cười híp mắt nghiêng đầu nhìn hắn.

Trong lòng Trần Ngộ Bạch lập tức trở nên đặc biệt thỏa mãn, tỉ mỉ thưởng thức mùi thuốc trong mùi máu tươi, cũng đã nghĩ ra phương thuốc hết ho lại không đắng.

Thả nàng vào lại bên trong cửa sổ, hắn vịn bả vai nàng, nhẹ giọng nghiêm nghị nói với nàng: "đã đần như vậy, lại còn suy nghĩ lung tung. Tần Tang quá thông minh, ta đây...... không thích thông minh."

Trai tài gái sắc hôm đó, cảnh tượng ‘quần anh tụ hội’ rơi vào trong lòng Kỷ Tiểu Ly, khiến mấy ngày nay ngày ngày nàng sống khó an. Lúc này nghe hắn nói như vậy, nhất thời lo lắng trong lòng nàng tan biến hết.

Đúng vậy! Mặc dù nàng không thông minh, xinh đẹp bằng Tần Tang tỷ tỷ, nhưng nếu so về độ ngốc, nàng nhất định sẽ không thua! (LPH: ngốc cũng tự hào ()? bó tay!)

"Sư phụ, người thật tốt!" Nàng cảm động nhòa lệ, cả người tràn đầy tự tin!

Trần Ngộ Bạch hài lòng gật đầu một cái, buông nàng ra, "Ta đi. Mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm nàng." nói xong còn chưa yên lòng, ngón tay hơi lạnh dừng một chút trên môi nàng, "Ngoan ngoãn."

Kỷ Tiểu Ly hài lòng gật đầu, nằm trên cửa sổ nhìn hắn rời đi, áo lụa màu đen lướt qua dưới ánh trăng trên bầu trời tiểu viện, ánh trăng cũng không đẹp mắt bằng sư phụ của nàng.

Nàng rất nghe lời, thật ngoan ngoãn, mấy ngày cũng không gây họa, ngay cả Vương Phi nương nương cũng hiếm khi khen nàng như thế.

Nhưng còn chưa tới ngày sư phụ đến, tiền tuyến Tây Lý truyền đến chiến báo: Kỷ Nam dẫn quân Kỷ gia đại chiến với đại quân Tây Lý, một trận toàn thắng!

Tin tức phấn chấn lòng người như thế, phủ Trấn Nam Vương lại không có chút vui mừng.

Chỉ vì một hàng chữ cuối cùng trên chiến báo, chỉ một câu ít ỏi: phó tướng Kỷ Đông của kỵ binh dũng mãnh, chết trận.

**

Tác giả có lời muốn nói: Đại hoàng tử điện hạ cùng Thiên Mật sứ tiền nhiệm sẽ không viết tỉ mỉ trong quyển này, nếu thích, có thể xem lời hai bọn họ nói khi gặp nhau ——Nếu không vì còn muốn trở lại bên cạnh chàng, thiếp đã sớm đầu hàng số mạng ——
— QUẢNG CÁO —