Ương Ngạnh Thiên Tuế

Chương 13: Chương 12



Chương 12
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng đôi tay lau mặt cho nàng lại dịu dàng vô cùng.
Tiểu Mãn đúng là đáng yêu, thân thiện, làm cho người gặp người khác, so với những thiên kim của các đại thần trong triều kia, Tiểu Mãn chẳng hoạt bát hơn nhiều, đôi mắt to tinh nghịch kia như có khả năng nói chuyện vậy, từng giây từng phút đều làm cho hắn phải chú ý.
Lúc này, nha đầu này biết điều ngồi yên để hắn lau mặt, đôi môi đỏ hồng chím lại như có một ma lực, làm cho hắn có khát vọng muốn được hưởng trọn nó.
Tay hắn dần chậm lại, dưới ánh mắt hồn nhiên của Dung Tiểu Mãn, hắn ôm nàng vào ngực. Nàng sợ hết hồn, đôi môi nhỏ nhắn mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn gương mặt hắn càng ngày càng đến gần, nàng xấu hổ yên lặng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dáng vẻ như đang chờ nụ hôn của hắn.
Đáy lòng của Đông Phương Lạc chợt xao động, thấy nàng đồng ý ngầm mà vui mừng khôn xiết, cảm xúc trào dâng không khống chế được nữa, hắn nhanh chóng chiếm đoạt đôi môi ngọt ngào kia.
Đối với tình cảm, hắn luôn cố chấp, luôn chung thủy như thế. Dù cho trên đời này có biết bao cô gái, nhưng từ sau khi thích Tiểu Mãn, trong lòng hắn đã không thể có thêm người nào nữa. Vào lúc này, người trong lòng hắn đang tựa vào ngực hắn, Đông Phương Lạc cảm thấy hạnh phúc vô tận đang tràn đầy trong lòng mình.
Giữ cổ nàng lại, tuy hành vi của hắn bây giờ đang là cướp đoạt nụ hôn, nhưng động tác lại nhẹ nhàng vô cùng.
Dung Tiểu Mãn chợt rên khẽ, lại càng thêm kích thích ham muốn của hắn.
Hai người như hòa mình vào nhau, nặng nề thở dốc, Đông Phương nhỏ nhẹ bên tai nàng: “Có nhớ lời ta từng nói với ngươi không? Ta ghét nhất, hận nhất là người khác trộm đồ của ta. Năm đó, ngươi bỏ đi mà không nói, làm cho ta vô tình mất đi thứ quý giá nhất, Tiểu Mãn, ngươi có biết mình sắp bị trừng phạt như thế nào không.”
Không đợi nàng đáp lời, hắn cầm lấy bàn tay của nàng, đặt lên ngực hắn. “Ngươi đã lấy mất trái tim của ta, hại ta vì đau đớn mà tiều tụy, nhung nhớ suốt ba năm. Tiểu Mãn, bây giờ ta phải tìm ngươi đòi nợ.”
Dung Tiểu Mãn chợt hiểu ra. Thì ra, thứ mà Tam ca luôn miệng bảo rằng nàng trộm của hắn, chính là trái tim.
Lòng nàng nhói đau, đôi mắt rưng rưng, không ngờ trên đời này lại có một chàng trai si tình như thế, mà chàng trai ấy lại là người thích nàng.
Hạnh phúc trào dâng, Dung Tiểu Mãn chủ động đi lên, cam tâm tình nguyện dâng hiến bản thân cho người đàn ông mình yêu.

Nàng không biết bọn họ có thể yêu nhau được bao lâu, nhưng ít nhất, trước khi chia tay, nàng cũng đã có được hắn một cách hoàn chỉnh nhất.
Sáng hôm sau, khi Dung Tiểu Mãn tỉnh giấc thì Đông Phương Lạc đã rời khỏi. Nhớ lại tình cảnh triền miên nồng nhiệt như lửa vào tối hôm qua, hai gò má nàng đỏ ửng lên, thẹn thùng rúc vào chăn.
Tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, “Dung cô nương, ngươi đã tỉnh chưa?”
Ra là Đông Nhi, xem ra chuyện tối qua nàng ở lại phòng của Tam ca, Đông Nhi đã biết cả rồi.
Nghĩ đến đây, hai gò má lại càng ửng hồng thêm. Nàng vội vàng ngồi dậy, thay váy áo vào, nói: “Đợi tí, Đông Nhi ngươi đừng vào, đợi ta mặc xiêm y đã.”
Đông Nhi bật cười, trêu chọc nói: “Sớm muộn gì cũng đã là người của vương gia rồi, Dung cô nương còn xấu hổ gì nữa?”
Vừa nói, vừa đẩy cửa vào, bắt quả tang gương mặt đỏ ửng của Dung Tiểu Mãn.
Nàng vội vàng thay xiêm y vào, hờn dỗi trách móc nhìn Đông Nhi: “Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó? Tối hôm qua ta chỉ ngủ quên trong phòng của Tam ca thôi. Còn nữa, chuyện này nhất định không được nói ra ngoài, ta là một cô gái, nếu bị người khác biết chuyện, sau này nhất định không gả đi được.”
Đông Nhi cười cười bưng chậu nước đến gần, “Còn giấu giếm gì chứ? Toàn bộ trên dưới trong vương phủ đều biết đêm qua vương gia vời ngươi thị tẩm rồi, trước khi vương gia ra ngoài còn cố ý dặn dò, phải cẩn thận hầu hạ cho người, nếu không đến khi hồi phủ nhất định sẽ không tha cho ta.”
Dung Tiểu Mãn nghe vậy, gương mặt lại càng nóng lên. Nàng nắm chặt vạt áo, buồn bã nói: “Xong rồi xong rồi, trong sạch của ta, thanh danh của ta đều mất hết trơn rồi, rốt cuộc là ai dám để lộ chuyện này ra ngoài, nếu ta bắt được, nhất định sẽ cho người đó câm luôn.”
Đông Nhi không nhịn cười nổi, “Còn cần người khác nói sao? Đêm qua ngươi la to như vậy, đừng nói là hạ nhân hầu hạ xung quanh đó, ngay cả bên sương phòng cũng nghe thấy.”
“Ta... Ta la lớn đến vậy sao?”
Dung Tiểu Mãn tỏ vẻ vô tội hỏi, tối qua nàng đúng là có la thật, nhưng đó là lần đầu tiên của nàng, khi Tam ca đi vào, nàng thật sự rất đau, cho nên mới vừa khóc, vừa la giống như một đứa bé.
Nhưng dù là vậy thì cũng không khoa trương đến nỗi cả vương phủ đều nghe chứ. Nhìn mặt nàng đỏ ửng, Đông Nhi cũng không đành lòng trêu chọc nàng nữa. Nàng vừa vắt khăn, vừa nói, “Dung cô nương, ngươi đừng xấu hổ nữa, có thể được vương gia yêu thương, đây là phước mà bao nhiêu cô gái trên đời này muốn còn không có. Hơn nữa, mọi người trong phủ đều muốn ngươi làm chủ nhân tương lai của vương phủ này, vậy nên...” Đông Nhi cười hì hì: “Ngươi phải mau chóng sinh một đứa con cho vương gia, nhất định phải có vài ba tiểu quận chúa, tiểu vương gia mới được, như vậy vương phủ mới vui vẻ, náo nhiệt chứ.”

Dung Tiểu Mãn bị nàng trêu chọc, hoàn toàn không nói được gì, nhân lúc rửa mặt vờ như không nghe thấy. Rửa mặt xong, lúc này mới xoay người hỏi Đông Nhi, “Sao hôm nay Tam ca ra ngoài sớm thế? Không phải ba ngày mới lâm triều một lần sao? Hôm nay mới ngày thứ hai thôi mà.”
Đông Nhi đang dọn dẹp phòng cười cười trả lời: “Sao vậy? Mới không gặp vương gia một buổi sáng đã thấy nhớ người rồi sao?”
Dung Tiểu Mãn lườm nguýt nàng, “Đông Nhi, càng ngày ngươi càng hư, để xem sau này ta làm kem dưỡng da có cho ngươi nữa không.”
Đông Nhi vội vàng nở nụ cười nịnh nọt, “Đừng mà đừng mà, vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, hôm nay vương gia đi sớm là vì có công công từ trong cung đến chuyển lời, nói hoàng thượng có chuyện quan trọng cần tìm người bàn bạc.”
Dung Tiểu Mãn đang chải tóc ngẩn ra, “Vậy ngươi có biết hoàng thượng tìm vương gia có chuyện gì không?”
“Ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé trong phủ, làm sao biết được những chuyện trọng đại như thế này. Có điều...” Đông Nhi cẩn thận nói: “Sáng nay ta châm trà cho công công, nghe nói hoàng thượng tìm vương gia để bàn bạc về một vụ án, nghe nói vụ án đó rất chấn động, hình như có liên quan đến một vị tướng quân.”
Nghe đến đó, mặt nàng tái mét. “Là chuyện của tướng quân Hạ Tử Ngang?”
Đông Nhi gật đầu, “Đúng, là chuyện của Hạ tướng quân, trước đó không lâu ta từng nghe quản gia Tiết nói, gần đây vương gia đang bận rộn chuyện tìm kiếm con gái út của Hạ tướng quân, có lẽ do tiến độ hơi chậm nên hoàng thượng cảm thấy nóng nảy. Xem xem, mới sáng sớm đã vời vương gia vào cung rồi.”
Dung Tiểu Mãn cảm thấy căng thẳng vô cùng. Gần đây được Tam ca yêu thương cưng chiều quen rồi, làm nàng gần như quên mất mục đích đến kinh thành của mình.
Ba năm trước, vì thảm án đó mà cuộc đời của nàng như rơi vào vực đen của bóng tối, phải sống mai danh ẩn tích, mang tiếng là tham sống sợ chết, chỉ vì muốn có một ngày có thể tự tay đòi lại công đạo cho người nhà đã chết oan của nàng.
Nhưng vừa đặt chân vào kinh thành đã bị Tam ca bắt tại trận, chuỗi hạnh phúc và vui vẻ kéo đến, làm cho nàng suýt nữa quên mất thân phận và nhiệm vụ của mình.
Một vị quan, một tên phản tặc, bọn họ đã định là không có kết quả.
“Dung cô nương, Dung cô nương...”

“Hả?” Tỉnh táo lại mới phát hiện, Đông Nhi đang lo lắng hỏi nàng: “Ngươi làm sao vậy? Tự nhiên trở nên buồn bã như có tâm sự như thế, gọi một lúc lâu cũng không đáp lại. Tí nữa ngươi muốn ăn gì? Vương gia nói ngươi muốn ăn gì thứ cứ nói với ta, ta sẽ căn dặn đầu bếp làm cho ngươi.”
Dung Tiểu Mãn vội vàng dọn dẹp lại dòng tâm sự của mình, cười nói: “Ta muốn ăn đùi gà.”
Những ngày sau đó, Đông Phương Lạc vẫn thường xuyên đi sớm về trễ, từ sáng đến tối đều không thấy tăm hơi đâu.
Tối hôm đó, hắn vừa trở về vương phủ đã nghe quản gia nói, Dung Tiểu Mãn tự tay chuẩn bị bữa tối cho hắn, đợi hắn trở về dùng bữa Đông Phương Lạc nghe vậy, không khỏi cảm thấy hứng thú. Dạo gần đây hắn thật đúng là bận rộn đến độ sứt đầu mẻ trán, có lúc, trở về đã thấy Tiểu Mãn ngủ rồi, hắn không đành lòng đánh thức nàng, đành phải ngồi ngắm giai nhân ngủ, lại không làm được gì, làm hắn táy máy tay chân vô cùng.
Cho nên hôm nay mới hồi phủ sớm, chỉ vì muốn cùng Tiểu Mãn ăn một bữa cơm vui vẻ, không ngờ nha đầu kia cũng có thần giao cách cảm với hắn, ngay cả bữa tối cũng tự tay chuẩn bị.
Vừa bước vào phòng ăn, một mùi hương thơm phức đã xộc vào mũi, những món ăn ngon miệng đã được đặt trên bàn, làm cho người ta cảm thấy đói bụng, còn A Bảo thì đang nằm trong một góc, cúi đầu dùng hết sức chiến đấu với miếng thịt.
Vừa đẩy cửa vào, Dung Tiểu Mãn đang dọn đồ ăn lên với Đông Nhi nở nụ cười ngọt ngào đón hắn về: “Tam ca, hôm nay huynh trở về sớm thật, muội còn đang suy nghĩ xem có nên nhờ người ta nhắn với huynh hôm nay trở về sớm không.”
Đông Phương Lạc vẫy tay với Đông Nhi, ý bảo nàng lui xuống trước, nét vui mừng khó nén trên mặt, đôi mắt hắn chăm chăm vào những món ăn đặt trên bàn, cười nhìn Dung Tiểu Mãn: “Những món này đều do muội làm?”
“Sao? Tam ca nghĩ muội biết nấu ăn sao?”
“Huynh chỉ nhớ muội có một bản lĩnh phá hoại vô cùng mạnh mẽ, nhớ ba năm trước, huynh muốn uống canh bí đao, nhờ muội nấu giúp, kết quả, muội lại làm cho nhà bếp cháy sạch chẳng còn gì.”
Vì chuyện này, hắn đã trách cứ Tiểu Mãn một trận, còn nhéo tai nàng nói, con gái lớn rồi mà canh cũng không biết nấu, sau này nhất định không gả đi được Dung Tiểu Mãn còn đang sợ hãi do trận hỏa hoạn đó, có một gia đinh còn bị bỏng ở tay, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng, nghe hắn trách móc như vậy, nàng khóc thét lớn lên, chỉ biết nói: “Xin lỗi.”
Chuyện cũ như tái hiện lại mồn một trước mắt Dung Tiểu Mãn dĩ nhiên chưa từng quên chuyện đó. Nàng cười hì hì cởi áo khoác giúp Đông Phương Lạc, hầu hạ hắn ngồi xuống trước bàn: “Tam ca, hồi đó do muội còn nhỏ, tay chân vụng về, chuyện quá khứ qua nhiều năm rồi, sao muội có thể ngốc nghếch như hồi ấy được?” Vừa nói, nàng vừa múc một bát canh còn bốc khói ra.”Muội biết Tam ca thích uống canh bí đao nhất, muội còn cố tình luộc chín thịt bò bên trong, nhai là thấy mềm ngay, Tam ca thử xem có hài lòng không?”
A Bảo nằm trong góc vừa chiến đấu xong với miếng thịt bò, ngửi thấy mùi vị của thịt bò, thút thít mũi vào cái, sau đó lúc lắc cái mông đi đến chỗ Dung Tiểu Mãn, lấy cái chân mập mạp chà chà vào người nàng, dáng vẻ nịnh nọt rõ ràng, ý muốn ăn nữa.
Nàng sờ đầu A Bảo, vờ nghiêm khắc nói: “A Bảo, ngươi đã ăn hai bát thịt lớn rồi, dù mập lên không phải không tốt, nhưng mập như ngươi thật sự rất khoa trương. Nếu ngươi còn muốn lấy vợ thì bước tiếp theo phải nghĩ đến chuyện giảm cân.”
A Bảo lúc lắc đầu, dường như vô cùng nhạy cảm với hai chữ “giảm cân” này.
Nó lại dụi dụi đầu vào nàng, thấy Dung Tiểu Mãn không hề có ý nhượng bộ, nó biết điều trở về cái gối của mình, nằm yên trên nệm liếm chân.

Đông Phương Lạc lấy chén canh bí đao, thử một ngụm, cảm thấy mùi vị không tệ, đôi chân mày dãn ra, một hơi húp cả bát canh.
Dung Tiểu Mãn thấy hắn hài lòng như vậy, cũng cảm thấy vui vẻ không thôi, nàng tinh nghịch ngồi bên cạnh hắn, hỏi như đang muốn đòi phần thưởng: “Tam ca, huynh xem, tài nấu nướng của muội có phải sau này sẽ gả đi được không?”
Bị lời của nàng chọc cười, hắn ngắt yêu má của nàng, trêu chọc nói: “Chẳng lẽ muội dùng mọi tâm tư của mình vào bàn ăn thịnh soạn này chỉ vì sợ sau này không ai muốn lấy sao?”
Nàng hất hàm, hờn dỗi nhìn hắn, “Mỹ nhân bẩm sinh từ trong khí chất như muội, sao lại có chuyện không ai muốn lấy chứ?”
“Hừm, muội đúng là tự kỷ.”
“Muội không phải tự kỷ, đó là tự tin.”
Đông Phương Lạc cười ha ha, ôm nàng vào ngực, hôn lên đôi môi như trái táo huyên thuyên không ngừng của nàng.
“Được được, huynh rất thích dáng vẻ tự tin này của muội.”
Dung Tiểu Mãn ngồi lên đùi hắn, cho hắn hôn đủ nàng rồi, đột nhiên hỏi: “Tam ca, muội nghe quản gia Tiết nói, hoàng thượng đang tạo áp lực với huynh, muốn huynh nhanh chóng tìm tung tích con gái út của Hạ tướng quân, đã có manh mối gì chưa?”
Đông Phương Lạc cười nhìn nàng, thừa lúc nàng đang huyên thuyên không ngừng, gắp một viên thịt nhét vào miệng nàng.
Dung Tiểu Mãn vừa ăn, vừa nghe hắn nói: “Vụ án đã điều tra từ lâu, tìm ra không ít manh mối.”
Vất vả lắm mới nuốt được miếng thịt xuống, nàng vội hỏi hắn: “Đầu mối gì? Đã tìm ra được cô gái đó rồi ư? Tìm được cô ta rồi, Tam ca định xử lý thế nào?”
“Muội gấp gáp như vậy làm gì?”
“Muội... lúc đầu muội cũng nói với Tam ca rồi, Hạ tướng quân từng có ân với muội, muội không muốn thấy dòng máu cuối cùng của Hạ gia cũng không còn.”
“Chuyện này huynh sẽ suy nghĩ cẩn thận, có điều...” Hắn nhìn nàng, nghi ngại, “Theo luật lệ của Bắc Nhạc, một khi bắt được con gái của ông ta, phải đưa và đại lao của Hình bộ để thẩm vấn, có tội hay không phải thẩm tra mới biết được.”