Ương Ngạnh Thiên Tuế

Chương 19: Chương 18



Chương 18
Nhưng làm sao hoàng huynh lại biết được thân phận của Tiểu Mãn?
Là ai đã làm lộ chuyện Tiểu Mãn là Hạ Hâm Nhi cho hoàng huynh biết?
Trong đầu có vô vàn câu hỏi nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải xác nhận Tiểu Mãn bình an vô sự, hắn mới yên tâm mà nghĩ cách giải quyết được.
Dung Tiểu Mãn bị giam trong một phòng riêng, trên tường treo một hàng đuốc, làm cho căn phòng đó trở nên lấp lánh, sáng rõ dưới ánh đèn dầu.
Khi Đông Phương Lạc đến trước cửa phòng giam, Dung Tiểu Mãn đang ngẩn ngơ ngồi trên giường đá trong phòng.
“Tiểu Mãn...”
Nghe thấy giọng nói của hắn, ánh mắt ảm đạm buồn bã của nàng lấp lánh, vội vàng đứng dậy chào đón hắn: “Tam ca, sao huynh lại đến đây?”
Đông Phương Lạc không đáp lời nàng, quay sang nói với Tường Quý: “Mở cửa ra.”
“Vương gia, điều này...”
Hắn không có kiên nhẫn, gầm lên, “Mở cửa lên! Nếu không đừng hòng giữ cái mạng nhỏ của ngươi nữa!”
Tường Quý biết điều rụt người lại, nhưng vẫn muốn khuyên nhủ đôi ba câu. Nhưng hoàng thượng đã giao lệnh bài cho vương gia, hẳn cũng ngầm đồng tình với hành động của vương gia.
Hắn quay sang người canh phòng, nhỏ giọng căn dặn vài câu, người canh phòng không dám kéo dài, mau chóng mở cửa ra.
Bước vào bên trong, Đông Phương Lạc lập tức ôm chầm Dung Tiểu Mãn vào lòng. Tâm trạng mất rồi lấy lại được này, hắn đã trải qua nhiều lần lắm rồi, hắn cảm thấy may mắn thay cho chính mình, bởi vì cô gái mà hắn yêu vẫn còn sống.
Cảm giác được thân thể của hắn đang run nhẹ, Dung Tiểu Mãn vỗ nhẹ lên lưng hắn, nhỏ giọng nói: “Tam ca, muội không sao, họ chỉ nhốt muội lại thôi, không có dụng hình với muội.”
Nghe đến hai chữ “dụng hình”, Đông Phương Lạc nhíu chặt mày, thét lên: “Nếu bọn họ dám đụng đến một cọng tóc của muội, bổn vương nhất định lấy tính mạng của cả nhà bọn họ ra bồi thường.”
Tường Quý và người canh phòng đứng bên ngoài nghe vậy, sợ hãi sờ sờ cổ. Nếu người khác nói câu này, có lẽ không có uy hiếp gì đến bọn họ, nhưng Tam vương gia nói ra, tuyệt đối làm được.
Kiểm tra Dung Tiểu Mãn từ trên xuống dưới thật cẩn thận, thấy nàng đúng là không bị thương gì, Đông Phương Lạc mới không lo lắng nữa.

Hắn lại nhìn quanh phòng giam, trừ một chiếc giường đá ra thì chỉ có một cái bồn cầu.
Hắn không vui nhíu mày, chất vấn người canh phòng: “Sao ngay cả cái chăn cũng không có? Mấy bữa nay tiết trời chuyển lạnh, lại để một cô gái ở nơi này, lỡ như bị cảm lạnh thì sao?”
“Dạ...”
“Lập tức đi lấy vài cái chăn dày lại đây cho bổn vương, đổi cái bồn cầu mới luôn, bẩn như thế, không biết đã có bao nhiêu người dùng rồi, các ngươi còn không biết xấu hổ cho người ta sử dụng thứ này sao?”
Người canh phòng nghe vậy, rất muốn nói rằng, ở đây là phòng gian, không phải là phòng tốt nhất ở khách sạn. Nhưng vương gia đã ra lệnh, hắn không dám không nghe, đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi vội vàng đi chuẩn bị.
Đông Phương Lạc hừ một tiếng, xoay người, gương mặt trở lại vẻ dịu dàng như cũ: “Tiểu Mãn, ăn cơm chưa?”
Nàng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu, “Hồi nãy người canh phòng có đưa thức ăn đến, nhưng mà...” Nàng nghẹn ngào nấc lên: “Muội không muốn ăn.”
“Sao lại không chịu ăn hả? Có phải thức ăn ở đây không hợp với khẩu vị của muội không?” Nói, hắn lại nhìn sang người canh phòng đang đứng bên ngoài: “Căn dặn ngự thiện phòng làm vài món ăn nhẹ đem đến, chuẩn bị thêm bát canh xương heo nữa. Còn nữa, phải là cơm mới nấu, chẳng phải lúc trước huyện Hồng An có đưa đến vài bao đậu đỏ quý hiếm sao? Nấu cơm đó đi, Tiểu Mãn rất thích ăn cơm đậu đỏ.”
Người canh phòng rất muốn khóc, cũng rất muốn nói, ở đây là thiên lao, còn cô gái này đang là khâm phạm triều đình.
Thấy người canh phòng vẫn ngơ ngác đứng ở đó, Đông Phương Lạc nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Còn đứng đó làm gì, mau đi đi.”
“Nhưng mà vương gia...”
“Nhưng mà cái gì? Làm vương phi tương lai chết đói, các người chịu trách nhiệm được không?”
“Khụ khụ!”
Tường Quý ho nhẹ vài tiếng, định mở miệng nói chuyện thì bị Đông Phương Lạc tàn bạo lườm nguýt: “Khụ cái gì mà khụ? Nếu thấy không thoải mái thì cút về phòng ngủ đi, đứng ở đó làm gì, chỉ tổ làm chướng mắt bổn vương.
Tường Quý không dám lên tiếng, chỉ biết đứng đó nghe dạy dỗ. Hắn đã chọc giận ai chứ? Hắn chỉ là một nô tài thôi, dù cho Tam vương gia đang tức giận trong lòng nhưng cũng không cần thiết phải giận cá chém thớt chứ?
Dung Tiểu Mãn thấy thế, kéo kéo ống tay áo của Đông Phương Lạc.
“Tam ca, đừng làm phiền người khác, muội thật sự không muốn ăn, hôm nay có thể được gặp huynh là muội đã thấy vui rồi.”

Lòng hắn cảm thấy xót xa, hắn vỗ nhẹ vai nàng. “Tiểu Mãn, muội yên tâm, huynh nhất định nghĩ cách cứu muội khỏi nơi chết tiệt này!”
Dung Tiểu Mãn vùi đầu vào ngực của hắn, gật nhẹ, “Tam ca, muội tin huynh.”
Sau đó, hai người lại hàn huyên thêm nữa.
Không bao lâu sau, người canh phòng đem đủ những thứ mà hắn đã căn dặn vào, dưới cái nhìn soi mói của vương gia, đành phải trải chăn giúp cho Dung Tiểu Mãn.
Cố gắng không mở miệng ngáp, Tường Quý nhỏ giọng nói: “Vương gia, không còn sớm nữa, cô nương này hẳn cũng mệt mỏi rồi, vậy chúng ta...”
Đông Phương Lạc biết, thái giám tổng quản muốn khuyên hắn đi.
Mặc dù có muôn vàn điều không nỡ nhưng lúc này hắn cũng chẳng làm được gì. Hoàng huynh chỉ cho hắn nửa tháng để tìm chiếc chìa khóa Hồng Hoang, hắn phải nhanh chóng điều tra chuyện này cho rõ, sau đó mới có thể mang Tiểu Mãn ra khỏi nơi không thấy ánh mặt trời này.
Trước khi đi, hắn chỉ vào những người canh phòng đứng bên ngoài, nói với Dung Tiểu Mãn: “Nhớ rõ mấy người này cho huynh, nếu bọn họ dám to tiếng với muội, dám đối xử không tệ với muội, dám làm uội rụng một sợi tóc, bổn vương tuyệt đối không cho bọn họ sống tốt.”
Sau khi những người canh phòng thề sẽ không làm gì hại Dung Tiểu Mãn, Đông Phương Lạc mới bỏ đi.
Không bao lâu sau, văn võ bá quan đều biết chuyện Dung Tiểu Mãn mà Tam vương gia nhất mực van xin hoàng thượng tứ hôn chính là con gái út của Hạ Tử Ngang - Hạ Hâm Nhi.
Sau khi chuyện này truyền ra, đã tạo nên một cơn địa chấn không nhỏ.
Đa số mọi người đều không biết đến sự tồn tại của Hạ Hâm Nhi, không ngờ chuyện đã xảy ra nhiều năm, lúc này lại bị hoàng thượng tìm ra được.
Rất nhiều đại thần cùng nhau trình tấu, van xin hoàng thượng tha mạng cho dòng máu cuối cùng của Hạ tướng quân.
Nhưng suy ngẫm lại, chìa khóa Hồng Hoang vẫn không rõ đang ở đâu, chỉ cần có người giải được bí mật trong chiếc chìa khóa đó, nhất định kéo theo sự diệt vong của Bắc Nhạc.
Đức Trinh đế Đông Phương Diệu làm sao lên ngôi hoàng đế, ai ai cũng hiểu rõ.
Hắn giết cha đoạt vị, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác, những đại thần làm quan hai đời trong triều đều tận mắt chứng kiến.

Dù Đông Phương Diệu là huyết mạch chính thống của hoàng thất, nhưng mẹ của hắn từ khi gả vào hoàng cung thì Bắc Nhạc liên tiếp gặp xui xẻo.
Hóa thân của xui xẻo, ma quỷ chuyển thế, những tên gọi này vô hình chung bị gán vào Đông Phương Diệu, dù bây giờ hắn đã yên vị ngồi trên ghế rồng, bá chủ một nước, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, ngôi vị này dễ lên nhưng không dễ ngồi.
Một khi chìa khóa Hồng Hoang bị người khác chiếm mất, cũng như giải được bí mật trong đó, người đó nhất định sẽ quyền khuynh thiên hạ, lật đổ sự thống trị của Đức Trinh đế.
Cho nên, việc hoàng thượng nóng lòng muốn tìm chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế, các đại thần đều hiểu rõ trong lòng, nếu như lúc này mà khuyên hoàng thượng, sợ rằng sẽ phản tác dụng, lại càng hại Hạ Hâm Nhi.
Cho nên những quan võ quan tâm đến chuyện của Hạ Hâm Nhi mới tụ họp lại một lần, quyết định tạm thời án binh bất động, chờ đợi thời cơ. Nhưng bọn họ lại quên mất, nếu như Dung Tiểu Mãn thật sự là con gái của Hạ tướng quân, đang chờ đợi ngày xử trảm đến, có một người còn lo lắng hơn bọn họ nhiều.
Người đó là ai? Dĩ nhiên là Tam vương gia Đông Phương Lạc.
Từ sau khi Dung Tiểu Mãn bị giam vào thiên lao, gương mặt hắn chưa bao giờ có một nụ cười xuất hiện.
Vì muốn nhanh chóng tìm được chiếc chìa khóa của Hồng Hoang đế, hắn không ngừng sai người điều tra những dấu vết quanh vụ thảm án năm đó.
Đồng thời, hắn cũng tìm lại những việc xảy ra xung quanh Hạ gia năm đó, nhưng chứng cứ lại không đầy đủ.
Ngụy Thế Sơn từng nói với tiên hoàng, Hạ Tử Ngang rất có thể là bất mãn chuyện bị tiên hoàng giao nhiệm vụ trông coi thái miếu nên mới có ý mưu phản. Chỉ với điểm đó thôi, tiên hoàng đã luận cho Hạ Tử Ngang có tội, sau đó thì một mình Ngụy Thế Sơn giám trảm, giết chết toàn bộ bảy mươi mạng người của Hạ gia.
Nói vậy, nguyên nhân chính gây nên vụ thảm án năm đó, đích thật là quốc sư đương triều Ngụy Thế Sơn.
Nhưng sao ông ta phải làm như thế?
Vào lúc mà có hàng trăm câu hỏi không có đáp án xoay quanh trong đầu Đông Phương Lạc thì một vị khách không mời mà đến đã giải đáp giùm hắn.
Vị khách không mời này không phải ai khác, chính là con gái của của Ngụy Thế Sơn - Ngụy Kim Chi.
Sau khi tin Dung Tiểu Mãn bị bắt truyền ra, người vui vẻ nhất đương nhiên là ả ta.
Trừ mối hận ngày trước ra, quan trọng hơn là, ả nghe cha nói rằng, nếu trong vòng nửa tháng mà Đông Phương Lạc không tìm được chìa khóa Hồng Hoang, Dung Tiểu Mãn sẽ bị chém đầu, nói cách khác, hắn muốn cưới nàng ta làm vương phi là điều không thể.
Hôm ấy, Đông Phương Lạc đến một tửu lâu dùng cơm, Ngụy Kim Chi ngầm sai người theo dõi tung tích của hắn biết vậy, sau khi trang điểm thật xinh đẹp thì chạy đến tửu lâu, vờ như vô tình gặp được.
Đông Phương Lạc vốn ghét Ngụy Kim Chi, hôm nay thấy ả chủ động tìm đến, hận không thể tát ả một cái bán sống bán chết. Nhưng da mặt của ả cũng không mỏng, rõ ràng thấy sắc mặt hắn không tốt mà vẫn mặt dày ngồi xuống trước mặt hắn.
“Vương gia, thật là trùng hợp, chàng cũng đến đây dùng bữa sao?”
Hắn tức giận không nói gì.

Ngụy Kim Chi cười run rẩy cả người, làm như không thấy gương mặt lạnh lẽo của Đông Phương Lạc, ra vẻ thở dài: “Thiếp nghe nói vương phi tương lai Dung Tiểu Mãn chính là con gái của tội thần Hạ Tử Ngang. Thật đáng tiếc, vương gia vất vả lắm mới tìm được ý trung nhân, nhưng ông trời lại giáng một tai họa xuống, dù chuyện này không liên quan gì đến thiếp nhưng thấy vương gia gầy yếu, xuống sắc như thế, thiếp thật sự không đành lòng.”
Dứt lời, còn lấy cái khăn màu vàng để trên tay lau nước mắt vài cái.
Đông Phương Lạc cảm thấy bực bội chịu không nổi. Có ai vô sỉ hơn cô ả này không?
Có lẽ thấy mình diễn cũng đủ rồi, Ngụy Kim Chi đột nhiên đặt khăn xuống bàn, nịnh nọt: “Thiếp xin nói thẳng, hai người mà muốn sống bên nhau thì phải tính đến hạnh phúc cả cuộc đời.”
“Dung cô nương tốt bụng, hiền lành thì sao? Nàng ta mang trên mình tội danh là con gái của tội thần, xin nói thẳng, làm người thì phải nhìn xa trông rộng, phải suy nghĩ cho tương lai của mình, nên tìm ình một đối tượng có cùng thân phận với mình mới đúng.”
Không để ý đến sắc mặt ngày càng khó coi của hắn, ả đắc ý, vênh váo nói: “Nếu như vương gia có đôi mắt biết nhìn thì hôm nay cũng không cần vì một cô gái mà phải đi tìm một cái răng không đáng bao nhiêu tiền đến độ sứt đầu mẻ trán như thế.”
Đông Phương Lạc đang định rời khỏi, nghe thấy “cái răng”, chân mày chau lại, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Sao ngươi biết bổn vương đang tìm cái gì?”
Ngụy Kim Chi chớp mắt, vui vẻ nói: “Bây giờ cả kinh thành cũng biết rồi, vương gia vì muốn cứu Dung Tiểu Mãn mà tất tả tìm cái chìa khóa đó, trong vòng nửa tháng mà không giao cho hoàng thượng thì Dung cô nương sẽ bị xử trảm.”
“Nhưng...” Đông Phương Lạc lạnh lùng cười, “Sao ngươi biết được chiếc chìa khóa đó thực chất là một cái răng?”
Nghe đến bốn chữ “chìa khóa Hồng Hoang”, mọi người đều liên tưởng nó như những món báu vật khác trong thiên hạ. Trên thực tế, cái gọi là chìa khóa Hồng Hoang, chỉ là một cái răng cũ mà thôi.
Sở dĩ, chiếc chìa khóa này được coi là báu vật vì khi hoàng đế lập Bắc Nhạc quốc - Đông Phương Minh Thuận nhặt được nó, đã gặp được một giấc mơ kỳ lạ, trong giấc mơ đó có một vị thần nói với Đông Phương Minh Thuận rằng, đây là vật thể được khai sinh cùng lúc với Bàn Cổ - người đã tạo nên trời đất.
Bàn Cổ tỉnh dậy sau giấc ngủ một vạn tám ngàn năm thì phát hiện trước mắt là mảng tối đen như mực, cảm thấy rất bất mãn nên nhổ một chiếc răng ra, chiếc răng đó hóa thành một cái rìu, khai thiên lập địa, tạo nên thế giới hiện nay.
Sau đó, chiếc răng đó cũng biến mất.
Năm đó, sau khi Đông Phương Minh Thuận nhặt được chiếc răng này, đã thuận lợi lật đổ được ách thống trị tàn bạo của Đại Uyên, lập nên Bắc Nhạc quốc.
Chiếc răng đó cũng được Đông Phương Minh Thuận trân trọng đặt trong một chiếc hợp, gọi là chìa khóa Hồng Hoang, được gìn giữ bảo vệ quanh năm trong thái miếu, dùng để bảo vệ cho giang sơn Bắc Nhạc được trường trường cửu cửu.
Hình dạng của chìa khóa Hồng Hoang chỉ có người trong hoàng thất mới có may mắn thấy được, những đại thần nhỏ bé căn bản không được nhìn thấy.
Ngụy Kim Chi là một cô gái, lại không ra ngoài làm quan, làm sao biết được chìa khóa Hồng Hoang chỉ là một cái răng tầm thường?
Bị hắn hỏi một câu, Ngụy Kim Chi giật mình, gương mặt vốn bị dặm phấn trắng toát nay lại càng trắng thêm vài phần.
Ả nuốt nước miếng một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Điều này... Thiếp chỉ vô tình nghe người ta nói mới biết thôi, thật ra thiếp chưa từng thấy cái gì gọi là chìa khóa Hồng Hoang...”