Uông Xưởng Công

Chương 35: Nội tình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Bất luận nàng thể hiện quyết tâm thế nào vào lúc này, dù nói rằng mình có lý do để không thể không tranh vị trí đứng đầu thì cũng sẽ chẳng có ai tin nàng. Huệ tỷ chính bởi quá quen với con người nàng nên lại càng không tin.

Nếu người khác biết thì e rằng sẽ chê cười nàng không biết trời cao đất dày.

Nhưng, thế thì đã sao?

Năm đó, thành tích của Thiệu Chân cũng không tốt, nếu như thật sự chỉ dựa vào thực lực thì còn có nhiều người khác trong Khuê Học ưu tú hơn nàng ta. Nhưng mà... nhưng mà, Thiệu Chân đã giành được vị trí thủ khoa của lần so tài này.

Thành tích Thiệu Chân bình thường, cuối cùng lại đánh bại rất nhiều nhân vật xuất sắc, ví dụ như hai người đứng đầu Khuê Học là Cố Thanh Huy3và Mục Nghị. Như vậy, yếu tố quyết định của cuộc thi tài Khuê Học không dựa vào tài nghệ tốt hay dở, mà là ở... ý của bề trên!

Nói cho cùng, cuộc thi lần này cũng chỉ là một nước cờ trên bàn cờ chính trị. Chân tướng thực sự là có quý nhân nhìn trúng Thiệu Chân. Hay đúng hơn là nhìn trúng vị thượng thư Binh Bộ Thiệu Thế Thiện, nhìn trúng thế lực của Binh Bộ.

Sau cuộc thi tài Khuê Học, Thiệu Chân trở thành Thập hoàng tử phi. Mọi người đều biết Thập hoàng tử lớn lên bên cạnh Hoàng hậu nương nương.

Thiệu Chân trở thành Thập hoàng tử phi, có nghĩa là Hoàng hậu nương nương sẽ nhận được sự ủng hộ của thượng thư Binh Bộ Thiệu Thế Thiện. Như vậy, lý do Hoàng hậu nương nương hết sức ủng hộ cuộc thi2này và còn ban thưởng hậu hĩnh đã rất rõ ràng.

Khi ấy nàng còn trẻ nên vốn không hiểu được mấy chuyện thông đồng móc ngoặc như thế này. Nhưng quan viên triều đình thì khác. Nếu không thì kiếp trước đã chẳng có nhiều cô nương tham gia vào cuộc so tài Khuê Học đến vậy.

Xem ra, quan viên trong triều đều đặt sự thận trọng lên trên hết, đến chuyện ở Khuê Học cũng không muốn làm trái ý Hoàng hậu nương nương.

“Bất kể ý của bề trên là gì, mặc kệ trong triều tranh chấp ra sao, ta nhất định phải giành bằng được cuốn sách ấy!” Diệp Tuy thầm nhủ, quyết tâm phải giành bằng được vị trí thủ khoa lần nữa.

Nếu Hoàng hậu nương nương ban thưởng thứ khác thì nàng cũng chẳng ganh đua nghĩ kế làm gì. Nhưng chỉ cần có một chút1khả năng là cuốn Tứ Nghệ thì nàng sẽ liều hết sức mình giành lấy.

So với những cô nương khác trong Khuê Học, bảy kỹ nghệ của nàng rất bình thường; So với Thiệu Chân, nàng cũng không được bề trên âm thầm nâng đỡ, nhưng... nàng lại sống nhiều một kiếp, đây chính là thế mạnh để nàng dựa vào.

Quan trọng hơn là, vì cuốn sách quý kia, nàng không thể lùi bước!

Bây giờ, nàng muốn được yên tĩnh, muốn suy nghĩ thật kĩ. Thành tích của Thiệu Chân rất bình thường, không biết năm đó nàng ta đã làm thế nào để thắng được trong cuộc thi này nhỉ? Chắc hẳn đã có “bàn tay” của các quý nhân nhúng vào một cách hoàn hảo, tuyệt nhiên không để lại bất cứ sai sót nào.

Đáng tiếc, chuyện xảy ra đã rất nhiều năm, hơn nữa khi ấy nàng1lại không ở Khuê Học, ngoài việc biết được cuối cùng là Thiệu Chân giành vị trí thủ khoa và những thứ mà Hoàng hậu nương nương ban thưởng ra thì chẳng hề có ấn tượng gì khác.

Nàng không biết cuộc so tài lần này diễn biến thế nào, thi những nội dung gì. Có lẽ nàng đã từng nghe nói qua, nhưng đã sống nhiều năm như vậy, lại trải qua bao nhiêu thăng trầm, chuyện ở Khuê Học vốn đã sớm bị lãng quên.

Không sao không sao, cuộc so tài phải đến cuối năm mới diễn ra, nàng còn nhiều thời gian để suy nghĩ tỉ mỉ, có thể tìm ra cách đối phó.

Mặc dù tự trấn an mình như vậy, nhưng hàng lông mày Diệp Tuy vẫn nhíu chặt. Muốn giành được vị trí đứng đầu, đánh bại các cô nương ở Khuê Học nói dễ hơn1làm.

***

Cùng lúc ấy, trong phủ Trưởng công chúa, trưởng sử* Triệu Phụng đang bẩm báo với Trưởng công chúa Trịnh Vi về cuộc so tài Khuê Học, sau đó đứng qua một bên, đợi ý chỉ của bà.

(*) Trưởng sử: chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.

Trịnh Vi dựa người vào chiếc gối mềm thêu hoa, ánh mắt dừng trên cuốn sách trong tay, bâng quơ hỏi: “So tài Khuê Học... Thật sự là ý của cung Khôn Ninh?”

Triệu Phụng hơi khom người, cung kính trả lời: “Bẩm điện hạ, đây đúng là ý của Hoàng hậu nương nương. Trước đó, Bích Sơn Quân và Tạ Phượng Trì được triệu kiến vào cung Khôn Ninh, sau đó thì định ra cuộc thi này, nhằm lựa chọn người đứng đầu Khuê Học. Nghe nói, Hoàng hậu nương nương sẽ có trọng thưởng.”

Dĩ nhiên, Trưởng công chúa đã sắp xếp rất nhiều tai mắt trong cung, Triệu Phụng lại là kẻ tinh khôn, nên dễ dàng nghe ngóng được tin tức này.

Nghe Triệu Phụng nói vậy, Trịnh Vi buông sách xuống, nhếch môi: “So tài, trọng thưởng... Hoàng tẩu tốt của bổn cung đúng là rất quan tâm đến Khuê Học Kinh Triệu.”

Triệu Phụng khom lưng, trong ánh mắt hiện lên ý cười, tuy nhiên giọng điệu vẫn cung kính như trước: “Điện hạ nói phải ạ. Các cô nương Khuê Học Kinh Triệu đều cực kỳ ưu tú, Hoàng hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ, những cô nương này được nhận ơn đức của hoàng hậu, âu cũng là may mắn của họ.”

Trịnh Vi khoát tay, nửa cười nửa không, nói: “Được rồi, bổn cung biết rồi. Ngươi mang danh sách các cô nương bậc tam đẳng của Khuê học đến đây. Bổn cung muốn xem xem, là vị cô nương nào có phúc được hoàng tẩu coi trọng.”

Triệu Phụng cung kính nhận lệnh, mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Nghe ý của điện hạ, hẳn sẽ nhúng tay vào việc này. Trước đây, điện hạ vốn ít quan tâm đến sự tình của Khuê Học Kinh Triệu, không ngờ sau khi tiếp nhận tu sửa Trạc Tú Viên thì lại thay đổi.

Mà thôi, hiếm khi thấy có chuyện khiến điện hạ để tâm, y chỉ cần tuân theo sai bảo của điện hạ mà làm là được. Tất nhiên phải nhanh chóng trình danh sách các cô nương Khuê Học Kinh Triệu lên cho điện hạ rồi.

Cuộc thi tài của Khuê Học Kinh Triệu, dù sao cũng chỉ trong phạm vi nhỏ giữa các cô nương, hơn nữa còn chưa tiến hành nên cũng không khiến nhiều người chú ý. Nhưng ngay lúc các cô nương đang cố gắng chuẩn bị cho kỳ thi thì một tin tức lớn được truyền ra, làm cho cả Kinh Triệu chấn động mạnh.

Diệp Tuy vốn biết trước chuyện này. Nhưng khi nó đến thật, nàng mới nhận ra mình vẫn đánh giá thấp sự hỗn loạn do nó gây nên.