Hốc mắt cậu vẫn còn vương nước mắt. Giây phút này, cậu chỉ muốn tìm một nơi chẳng có ai để có thể bình tĩnh lại một lúc.
Nhưng giây tiếp theo, Lận Minh Húc lên tiếng.
Đôi mắt người đàn ông vẫn chất chứa sự nặng nề khôn xiết, dường như anh chỉ thuận miệng hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Đây là lần thứ ba anh hỏi Thư Vưu về vấn đề này.
Hai lần hỏi trước trong giọng anh chứa đầy sự tức giận, nhưng lần này lại bình thản hơn rất nhiều. Nhưng nếu Thư Vưu chịu quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện được lúc này nội tâm của Lận Minh Húc cũng chẳng bình tĩnh gì mấy.
Các đốt ngón tay của anh siết chặt đến mức trắng bệch, như đang cố hết sức để kiềm chế điều gì đó. Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm và u ám, lặp lại câu hỏi kia một lần nữa.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Tôi…”
Thư Vưu vốn chưa nghĩ ra mình phải đi đâu.
Đã ghi hình xong, Lận Minh Húc cũng đồng ý để cậu đi rồi, cậu có thể muốn đi đâu thì đi.
Nhưng, hệt như con diều đứt dây, bỗng nhiên Thư Vưu nhận ra mình chẳng còn chỗ nào để đi.
Người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi trở thành “Thư Vưu” là Lận Minh Húc.
Chốn quen thuộc nhất cũng là căn hộ ở cùng với Lận Minh Húc.
Căn phòng mà cậu từng trang trí, từng sửa bóng đèn, từng thanh toán hóa đơn điện nước, thậm chí còn cẩn thận sơn lại góc tường bị tróc sơn để trông qua tổng thể căn hộ sạch sẽ hơn.
Cậu biết dưới tiểu khu có mấy tuyến xe buýt, lên tuyến nào thì có thể tới công ty của Lận Minh Húc nhanh nhất, ngồi xe bus nào thì có thể đến chỗ cậu biểu diễn bán thời gian.
Ở trong lòng Thư Vưu, nơi đó đã là nhà của cậu.
Rời khỏi nhà, cậu có thể đi đâu chứ?
Thư Vưu gục đầu, nhất thời câm nín không trả lời được.
Thân hình cao lớn của người đàn ông đứng trước mặt Thư Vưu, chặn đường cậu. Anh hơi cúi xuống nhìn Thư Vưu, nhìn mái tóc mềm mại, vừa bù xù vừa rối tung của cậu, như tâm trạng của hai người ngay lúc này.
Chết tiệt.
… Lận Minh Húc mềm lòng rồi.
Khoảnh khắc Thư Vưu vấp ngã, anh đã mềm lòng rồi.
Người mà Lận Minh Húc vẫn chưa kịp nuông chiều, chưa kịp yêu thương, nhưng giờ lại vì anh mà khóc đến xé lòng trước mặt anh.
Thư Vưu khóc hệt như một chú cún lang thang không nơi nương tựa ở đầu đường, mỗi tiếng nức nở của cậu đều ra sức chạm tới sâu thẳm trái tim anh. Đập nát sự tự chủ mà anh luôn lấy làm tự hào thành từng mảnh, lộ ra những suy nghĩ chân thật nhất của anh.
Anh muốn Thư Vưu.
Dẫu cho cậu có lừa dối anh, cho dù cậu lại vì cái lý do nực cười đó mà quyết định rời đi.
Nhưng anh vẫn… Muốn cậu.
Lận Minh Húc từng cho rằng việc sống lại với anh mà nói chẳng có ý nghĩa gì, nhưng sự xuất hiện của Thư Vưu khiến anh dần thay đổi suy nghĩ của mình.
Chẳng biết từ khi nào mà toàn bộ tâm trí anh đã bị chàng trai thu hút, bản thân có nhiều tình cảm với cậu như vậy mà chẳng hề hay biết… Khi Thư Vưu nói ra chân tướng, trái tim Lận Minh Húc như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy.
Anh tưởng rằng Thư Vưu vướng phải lý do nào đó nên mới cố gắng giấu giếm, nhưng anh chẳng thể nào ngờ tới chân tướng sẽ là như vậy.
Giây phút đó, cơn tức giận của anh chẳng thể kìm chế được nữa.
Phẫn nộ vì bản thân chỉ là một giấc mộng của Thư Vưu, là sự tồn tại mà cậu nói từ bỏ thì có thể từ bỏ ngay.
Căm phẫn vì ở trong lòng Thư Vưu, anh chỉ là một đối tượng sẽ tàn nhẫn trả thù “cậu”, là nỗi sợ hãi đến mức muốn tránh còn không kịp.
Vì thế nên những lời nói anh thốt ra trong cơn tức giận, những lời tàn nhẫn đó, là muốn ép Thư Vưu một phen, cũng là ép bản thân một lần.
Kết quả chắc chắn đã xuất hiện rồi.
Thư Vưu khóc đến khàn giọng, sao anh không cảm thấy nhói lòng như bị đâm vào tim được?
Nhưng khi lý trí quay trở lại, nếu trước đây anh suy nghĩ cẩn thận một chút thì sao mọi chuyện lại thành ra như ngày hôm nay?
Lận Minh Húc đã từng làm ra chuyện gì, là người như thế nào, chính anh là người rõ ràng nhất.
… Thư Vưu có sai khi sợ hãi sao?
Cậu chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, cũng vì sợ hãi và lo lắng thôi.
Nếu đứng dưới góc nhìn của Thư Vưu, rất nhiều chuyện sẽ có lời giải thích hợp lý.
Anh nên sớm nhận ra.
Khi Lận Minh Húc đinh ninh việc sống lại chỉ là một chuyện vô nghĩa, cũng chẳng thể cứu được bố mẹ, anh đã bỏ qua sự thay đổi lớn nhất trong lần sống lại này, chẳng quan tâm đầy đủ đến Thư Vưu.
Lẽ ra anh phải hiểu rõ bản thân sớm hơn, sớm hơn một chút.
“… Thư Vưu.”
Lận Minh Húc hít một hơi sâu, cuối cùng cũng nói ra: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“…”
Thư Vưu gục đầu, không dám nhìn anh, chỉ nhỏ giọng nói: “Anh nói đi.”
Tóm lại do cậu có lỗi trước, Lận Minh Húc muốn đánh muốn chửi muốn phạt, cậu đều sẵn sàng chịu đựng.
Dáng vẻ này của cậu khiến trái tim Lận Minh Húc lại nhói đau.
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc đỡ cậu dậy, ngồi xuống mép giường.
Anh xoay người đi vào phòng tắm, thấm ướt khăn bằng nước ấm rồi quay lại, cúi người ngồi xổm xuống, lau từng giọt nước mắt trên mặt Thư Vưu.
Đầu tiên là gương mặt, đôi mắt, rồi đến đôi tay. Từng chút một, lau sạch sẽ.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất dịu dàng, như đang nâng niu một bảo bối vô cùng quý giá, thậm chí còn dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của Thư Vưu.
Những đốt ngón tay dài của Lận Minh Húc luồn qua mái tóc mềm mại. Theo động tác của anh, Thư Vưu như dần tỉnh táo lại, cậu chớp mắt, trong ánh mắt cũng lấy lại được chút sức sống.
Đôi mắt đang sưng húp vì khóc của Thư Hữu cảm thấy dễ chịu hơn, cậu không nhịn được mà ngước lên nhìn người đàn ông, trong lòng có cảm giác chua xót khó tả.
Thật ra Lận Minh Húc là một người rất dịu dàng.
Ví dụ như cậu đã chọc tức anh nhiều lần như vậy, nhưng anh cũng chẳng làm gì cậu thật.
Khi anh đánh, đánh chỗ đó của cậu, cũng không dùng sức lắm… Chủ yếu là do cậu thấy thẹn quá thôi.
Thư Vưu như bị ma xui quỷ khiến, nhỏ giọng cầu xin: “Lận Minh Húc, anh đánh thì cũng đánh rồi, thuận miệng mắng tôi thêm vài câu nữa thôi, được không?”
Cậu muốn dồn hết một lần cho xong đi, chịu đựng cho qua càng sớm càng tốt.
Nhưng vẻ mặt Lận Minh Húc chẳng có gì thay đổi, anh hờ hững nói: “Không được.”
“…”
Thư Vưu gục đầu xuống, cảm thấy bản thân mình đúng là một thằng hề.
Bầu không khí thật sự quá ngượng ngùng, cậu thấy xấu hổ vô cùng, khe khẽ nói: “Vậy anh đánh tôi tiếp đi.”
Không ngờ là Lận Minh Húc lại đáp: “Tôi sẽ không mắng cậu, cũng sẽ không đánh cậu nữa.”
Những hành động quá khích khi cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, dẫu chỉ xảy ra một lần thôi cũng là điều không cần thiết.
Thư Vưu ngẩn người.
Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm đối phương, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cũng không nhúc nhích, cứ như một chú ngỗng ngốc* đang thộn người.
(*) Ngỗng ngốc: Là một từ lóng ám chỉ những người chậm hiểu, khá đầu gỗ.
Khuôn mặt và tay đều đã sạch sẽ.
Ngoại trừ khóe mắt hơi sưng đỏ thì nhìn qua chẳng có gì khác thường.
Lau xong, Lận Minh Húc cũng ngồi xuống mép giường, ngang tầm mắt với cậu, dịu dàng hỏi: “Cậu thấy khá hơn chút nào chưa?”
“…”
Thư Vưu mím môi, gật đầu.
Độ ấm của khăn vừa đủ, cậu cũng đã bình tĩnh lại.
Cậu nhìn Lận Minh Húc, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
Nhưng người đàn ông cũng không cất lời tiếp.
Anh chỉ chăm chú nhìn Thư Vưu, như muốn khắc ghi cậu vào tâm trí một cách cẩn thận và nghiêm túc.
Thư Vưu không khỏi chớp mắt lần nữa, cũng không kiềm được việc tiếp tục nhìn Lận Minh Húc, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc nhìn một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Là tôi không tốt, không nên ép cậu như vậy.”
Thư Vưu ngẩn ngơ, hệt như không nghe rõ anh đang nói gì.
“… Là tôi quá tức giận, nên trong phút chốc đã thốt ra những lời nói thậm tệ đó, còn đánh cậu.”
“Vừa nãy tôi không nên đánh cậu.”
Lận Minh Húc trầm giọng, chậm rãi nói: “Cũng không nên đối xử với cậu như vậy.”
“…”
Thư Vưu hơi hoảng hốt.
Cậu không ngờ tới Lận Minh Húc sẽ nói ra những lời này.
Cậu nghe thấy Lận Minh Húc tiếp tục nói: “Tôi đã nghĩ thông rồi, cậu giấu giếm chuyện này với tôi, cũng không thể trách cậu được, chỉ do trời xui đất khiến.” Là hai người thiếu giao tiếp với đối phương nên mới tạo thành sự cố này.
Thư Vưu: “… Ơ?”
“… Với lại tôi cũng có trách nhiệm.”
Thư Vưu trợn tròn mắt, khó có thể tin vào những gì mình nghe được.
Lận Minh Húc hơi dừng lại, rồi khẽ thở dài: “Do tôi không nhận ra bản thân thích cậu sớm hơn.”
Anh lại nói từ “thích” rồi.
Lận Minh Húc nói rành mạch như vậy, thẳng thắn đến thế, lại một lần nữa, nói câu “thích” trước mặt cậu.
Anh luôn có thể nói ra lời này một cách thẳng thắn hơn Thư Vưu.
“Trước đây tôi…”
Giọng của Lận Minh Húc hơi nhấn nhá, tựa như một vò rượu được ủ lâu năm.
“… Đã gặp phải rất nhiều chuyện, như cậu đã mơ thấy vậy, vì nỗi căm phẫn muốn báo thù nên đã dùng rất nhiều thủ đoạn không mấy sạch sẽ.”
"Cũng đúng như cậu nghĩ, tôi là một người từng bị bao nhiêu người mắng là đồ ác quỷ mất nhân tính.”
“Lúc ấy tôi rất cực đoan, tôi mất bố mẹ, mất cuộc sống đã từng có, mất tất cả.”
“Tôi chẳng còn gì để mất, mọi điều quý giá đã từng nắm trong tay đều chẳng còn nữa. Cho nên tôi được ăn cả ngã về không, chẳng có điểm mấu chốt gì cả. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, tôi sẽ làm bất cứ điều gì.”
“… Sau đó tôi gặp được cậu.”
Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông chăm chú nhìn cậu, chỉ nhìn cậu, chỉ chú ý tới cậu, nghiêm túc như thể anh đang nhìn cả thế giới của mình.
“Cậu là khác biệt.”
Nhưng ban đầu Lận Minh Húc không nhận ra điều đó.
Mãi đến khi suýt nữa đã mất đi, anh mới nhìn rõ trái tim mình.
“Thư Vưu.”
“Cậu là khác biệt.”
Anh lặp lại những lời này, rồi nhẹ giọng nói tiếp: “Gặp được cậu, là may mắn của tôi.”
Khoảnh khắc này, Lận Minh Húc cảm thấy may mắn vì mình được sống lại một đời.
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc nhìn sâu vào đôi mắt cậu, thân trên hơi nghiêng về phía trước, đột nhiên ôm lấy cậu.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai Thư Vưu, dấy lên hết gợn sóng này đến gợn sóng khác trong lòng cậu, lồng ngực ấm áp của anh áp sát vào cậu, thân mật ôm chặt.
Tiếng nhịp tim và lời nói của anh vào giây phút này rõ ràng hơn bao giờ hết, hệt như một nốt nhạc xoay vòng không ngớt, mãi chẳng tan biến.
Thư Vưu nghe thấy một câu.
“Cảm ơn cậu đã tới đây.”
Cảm ơn cậu, khiến việc anh sống lại trở nên có ý nghĩa.
Thư Vưu tiếp nhận cái ôm này trong ngỡ ngàng.
Cậu có hơi trở tay không kịp.
Thư Vưu tưởng rằng Lận Minh Húc sẽ hung hăng trả thù cậu, sẽ đau đớn mắng cậu vì đã làm tổn thương anh, sẽ nói cậu là kẻ lừa đảo, là đồ dối trá, là tên khốn kém cỏi.
… Cậu thật sự không ngờ tới chuyện Lận Minh Húc sẽ nói lời xin lỗi.
“Tôi…”
Thư Vưu mấp máy môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là tôi không tốt.”
Là cậu lừa Lận Minh Húc trước, rồi lại chọn cách bỏ nhà ra đi, còn không từ mà biệt… Đến hai lần, Lận Minh Húc tức giận cũng là phải.
“Cậu rất tốt.”
Lận Minh Húc buông Thư Vưu ra, nhưng cánh tay vẫn ôm lấy cậu, trong ánh mắt người đàn ông chan chứa tình cảm sâu sắc, mãnh liệt đến mức cậu cũng không hiểu nổi nhưng vẫn muốn đắm chìm vào trong đó.
Giọng anh nhẹ nhàng vô cùng nhưng cũng rất chân thành, nghiêm túc nói ra những lời hoàn toàn ngược lại.
“Với tôi mà nói, cậu là tốt nhất, là một người vừa vặn, phù hợp nhất.”
Lận Minh Húc nắm lấy tay Thư Vưu, nhiệt độ cơ thể cực kỳ ấm áp truyền sang cậu, anh trầm giọng gọi lần nữa: “Thư Vưu.”
“Tôi thích cậu.”
“Tôi không biết trong giấc mơ kia rốt cuộc cậu đã nhìn thấy những gì, nhưng ít nhất đối với tôi, điều đó không đại diện cho tất cả.”
“Tôi thích cậu.”
“Người tôi thích là một Thư Vưu vừa vô tư vừa lạc quan, là người luôn mang đến niềm vui cho những người xung quanh.”
“Tôi thích một Thư Vưu đôi khi cũng rất mong manh, thật ra lại rất thiếu cảm giác an toàn.”
“Tôi thích một Thư Vưu diễn yêu tôi hệt như thật, khiến tôi cầm lòng không đậu mà rung động.”
“Tôi nguyện ý bị cậu lừa cả đời, chỉ cần cậu bằng lòng, cậu có thể tiếp tục lừa dối tôi.”
“… Chỉ cần cậu nguyện ý, chỉ cần cậu không bỏ đi.”
“Thư Vưu.”
Lận Minh Húc ngồi xổm xuống trước mặt Thư Vưu, ngẩng đầu nhìn cậu. Nếp nhăn giữa lông mày anh giãn ra, lúc này đôi mắt anh vẫn chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cậu.
“Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa.”
“Đừng sợ tôi, đừng lo lắng có người khác xen vào giữa chúng ta.”
“Đừng nghĩ đến giấc mơ của cậu, đừng nghĩ đến những chuyện chưa xảy ra, đừng lo lắng quá.”
“Lần này tôi không cần cậu làm gì cả, cũng không cần cậu lo lắng việc phải lấy lòng tôi.”
“Thử sống chung hòa hợp với tôi, cho lời “thích” của tôi lẫn cậu một cơ hội.”