Vạn Cổ

Chương 2: Ấm Lạnh



Chương 2: Ấm Lạnh

Thiên không, trời càng mưa càng to mưa mãi không ngớt, các đám mây đen trên trời hợp lại với nhau tạo thành một đám mây lớn, tiếng sấm ầm ầm như tiếng trống khi đánh trận, những tia sét xé trời xé đất mà đáp xuống.

“Về thôi hài tử mưa cũng to rồi.”

Một số người không đành lòng rời đi mà tiếp tục ở lại khuyên nhủ.

Nhưng đối với thái độ kiên định của cậu bé thì họ cũng hết cách mà quay về.

Bỗng trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến mưa càng ngày càng to, tụ lại, sấm chớp khắp nơi, cậu chẳng muốn sống chỉ tìm c·hết, tia sét đen từ trong đám mây được tụ lại hình thành, xé trời xé đất, phá thiên, diệt địa, đánh xuống vào người cậu bé.



Quay đầu nhìn lại tia sét đánh xuống cậu cứ nghĩ đến đây là kết thúc rồi đôi mắt nhắm lại như muốn đón chờ c·ái c·hết.

“ĐOÀNG”

Cậu ngất đi, tia sét đen đánh xuống, bao phủ lấy cả thể xác lẫn tâm hồn của cậu thiếu niên, nó bao bọc rồi ngấu nghiến như một con quái thú đang muốn nuốt trọn người cậu bé vậy.

“Đây là đâu?”

Khi tỉnh dậy cậu thấy mình đang ở một không gian khác nơi đây phủ đầy một màu đen kịt.

Bên ngoài, không gian thời gian như đang ngừng lại vậy những giọt mưa vẫn còn lơ lửng trên trời, những người vốn còn đang cất bước rời đi nhưng giờ thì đứng im như tượng, những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên gò má đỏ ứng của một hai người thiếu nữ, thân thể của cậu thiếu niên đang được bao phủ bởi một tia hắc lôi, giống như màn đêm đen kịt như muốn nuốt chửng cả bầu trời.

Bên trong.

Bỗng phía trước có một tia sáng trắng hiện lên cậu thiếu niên tò mò đi ra chỗ đấy, khi tới gần đấy cậu thấy được tia sáng trắng là một lão già đang ngủ, cả người toàn bộ một màu trắng, bộ y phục đầy những vết rách vì đao kiếm.

Cậu cố gắng gọi lão già đang ngủ ấy dậy nhưng khi cậu cố chạm vào thì cậu lại bị xuyên qua lão, hết cách mặc dù không chạm vào được nhưng cậu vẫn phải gọi lão già ấy dậy, một lần hai lần không được thì ba lần gọi mãi gọi mãi phải đến lần gọi thứ ba thì lão già ấy mới tỉnh dậy.

Đôi mắt già nua cùng cái đầu nặng chĩu theo bản năng tỉnh lại tìm về hướng âm thanh gọi mình, phía trước là một cậu thiếu niên đang lơ lửng trên không trung.

“Đây là đâu?”

Lão già nhìn xung quanh hỏi.



“Đây chẳng nhẽ là dòng sông luân hồi rồi sao?”

“Vậy là ta đ·ã c·hết rồi à?”

Tang thương mà buồn bã, ngay từ cái giọng nói thôi đứng bên cạnh cậu thiếu niên ấy cũng cảm nhận được, nỗi buồn trong lời nói ấy.

Lê cái thân già nua, lão già chậm rãi đứng dậy quan sát xung quanh.

Ánh mắt đảo qua nơi đây một vòng, bỗng, lão già kia BỪNG TỈNH, hai đôi mắt già nua giật giật, nụ cười không biết lúc nào đã treo trên môi, phấn khích không thể che dấu được mà nói:

“Không đúng đây không phải dòng sông luân hồi.”

“Đây là thế giới linh hồn.”

“Đây là thế giới linh hồn.”

“Ha Ha Ha Ha Ha Ha Ha”

Cười cười và cười giống như một kẻ điên không thể kiểm xoát lấy tâm trí, cậu bé kia đã sợ nụ cười man rợ của lão già đến nỗi muốn thoái lui.

“Thượng thiên cho lão phu một cơ hội, lần này ta sẽ đạp phá thiên hà nhảy khỏi dòng sông luân hồi, đạt được sự giải thoát thành tựu đế giả.”

Tự nói rồi tự cười một mình chẳng quản ai, cười nói xong lão già ấy quay lại nhìn thiếu niên đang ngơ ngác nhìn mình, ánh mắt chạm nhau, không hiểu bằng cách nào bàn tay già nua phất lên, một cỗ hấp lực kéo cậu bé tiến đến.

Gào thét không thành tiếng, giãy dụa không thể thoát ra, Tuấn Hào dù dùng hết mọi cách nhưng cũng không thể chống cự được đành mặc cho số phận đưa đẩy, nước mắt chậm rãi rơi rơi xuống.

Buông ra chống cự linh hồn của cậu thiếu niên nhanh chóng nằm trong tay lão già kia.

“HA.”

Hô lên một tiếng, lòng bàn tay truyền đến một cỗ sức mạnh, những tia sáng bao bọc lấy linh hồn của cậu bé, điên cuồng và gào thét, lão già kia không mang một chút từ bi nên đừng hòng hắn dừng lại.

Chìm trong đau đớn, không chút từ bi lão già ấy nghiền nát linh hồn của cậu bé, một canh giờ dài mới buông tay.

Linh hồn của cậu thiếu niên kia từ từ bay ra khỏi lòng bàn tay của lão già, lúc này linh hồn ấy đã ảm đạm đi nhiều phần, khuôn mặt của lão già kia vẫn vô cảm nhưng giọng buồn bã nói.

“Đúng là một cái số khổ hài tử nếu ta không xuất hiện thì hắn cũng sẽ c·hết, bây giờ ít nhất ta cũng có thể siêu thoát cho hắn.”



Nói xong lão già ấy lẩm bẩm trong miệng những câu chú ngữ kỳ lạ một cánh cổng màu trắng được mở ra thắp sáng toàn bộ nơi này.

Cánh cổng từ từ hút linh hồn của cậu thiếu niên vào trong như đứa con đang trở về lòng mẹ vậy.

“Tạm biệt hài tử”

“Thân ngươi ta dùng, tên ngươi ta mượn.”

Người có ba xác thân là linh hồn, dây thần kinh và xác thịt bên ngoài sau khi thiếu niên kia siêu thoát Minh Triết nhanh tróng làm chủ cơ thể này.

Thiếu niên đang quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên đôi chân có hơi tê vì quỳ từ sáng tới giờ, bầu trời cũng đã ngớt đi cơn mưa, mây đen tán mất, bầu trời trở lại, nhưng giờ cùng là thân xác ấy nhưng hồn thì khác rồi.

Ngắm nhìn xung quanh cảnh quan nơi đây, một mảnh âm u tăm tối những ngôi mộ sát cạnh nhau nhiều vô số kể.

“Dường như không ai nhận ra điều kỳ lạ vừa rồi.”

Mọi người vẫn bình thản ra về, cây cỏ nơi Minh Triết đứng cũng chẳng có chỗ nào bị tổn hại vì lôi kiếp.

Lau đi những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên gò má đỏ ửng nhìn lên bầu trời đã tạnh cơn mưa cúi đầu bái tạ hai tấm mộ trước mặt Minh Triết lặng lẽ bước ra.

Khuôn mặt buồn bã đau thương đã được thay bằng khuôn mặt vô cảm, như chưa hề có điều gì diễn ra vậy.

Men theo lối mòn Minh Triết đã đi ra khỏi mộ địa, mộ địa được chia ra làm hai khu ngoài và trong càng đi sâu vào bên trong thì thân phận của người đã mất càng cao.

Đi ra đến cổng mộ có hai người đệ tử thân mặc bạch y đầu đội khăn tang, mưa ướt y phục, dáng vẻ thì thấy đã đứng đây từ lâu lắm rồi, thấy Minh Triết tiến ra thì vẫy tay gọi lại.

“Tiểu tử ngươi ra rồi.”

Minh Triết bước tới chỗ hai người kia đang đứng, đợi hắn tiến lại gần một người trong đấy mới cất tiếng lên nói:

“Tiểu tử tông môn vô cùng thương tiếc và chia buồn cùng gia đình ngươi.”

Nói xong, người kia thò tay ra đằng sau lấy ra một cái túi da nhỏ, đây là bao thạch cỡ nhỏ một cái túi như vậy có thể để được khoảng hai nghìn đến năm nghìn viên linh thạch đưa cho Minh Triết.



“Tiểu tử cầm lấy, đây là sự bồi thường của tông môn đối với gia đình ngươi.”

Mở cái túi ra Minh Triết có thể ước tính trong này có khoảng một nghìn tám đến hai nghìn viên linh thạch.

“Tiểu tử ngươi về nhà đi mai là một ngày quan trọng đấy, bọn ta cũng chỉ tiện đường làm nhiệm vụ rồi đưa cho ngươi thôi.”

Dắt cái túi nhỏ ra đằng sau người chắp tay bái tạ hai vị đệ tử, Minh Triết quay đầu rời đi.

Cho đến khi Minh Triết rời đi nam tử kia mới cảm thán nói.

“Khổ hài tử mới tí tuổi mà đã mất cả cha lẫn mẹ trong cái thế đạo này không có sức phản kháng một thân một mình biết nhờ ai.”

Nam tử bên cạnh nghe vậy trêu đùa nói.

“Nếu ngươi thấy hắn khổ thì làm sao ngươi còn lấy mấy nghìn viên linh thạch của hắn.”

Nghe nam tử bên cạnh trêu đùa hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

“Hừ! Ngươi thì biết cái gì, thất phu vô tội hoài bích thì có tội, linh thạch là tài nguyên tu luyện ai chẳng muốn.”

“Hơn nữa ta cũng chỉ lấy ba nghìn viên linh thạch để lại cho hắn hai nghìn viên là may rồi, một tiểu hài tử cầm nhiều linh thạch có ích gì.”

“Mà ngươi cũng ăn đấy đừng có kéo quần lên mà làm vẻ đạo mạo, trang ta đây là chính nhân quân tử.”

Nam tử kia nghe xong cười nói:

“Đều như nhau cả đi làm nhiệm vụ đi.”

Nói xong hai người cưỡi lên ngự thú rồi phóng nhanh ra khỏi phạm vi tông môn.

Minh Triết trước khi đi về cũng cúi đầu chào tạm biệt hai người thủ mộ.

Mộ địa là một trong nhữn khu vực quan trọng của tông môn nơi đây chôn cất những vị đệ tử, những vị trưởng lão đã có công với tông môn, giá trị về mặt vật chất thì ít nhưng giá trị về mặt tinh thần thì nhiều nên nơi đây lúc nào cũng có người thủ mộ.

Một nghìn mẫu quanh đây đều là phạm vi lãnh thổ của Ngự Lang tông nhưng nếu muốn đi từ đây về tổng bộ cũng phải mất mười dặm.

Đường đi được lát bằng đá hoa cương hai bên trồng các loại cây hoa trông vô cùng bắt mắt.

“Dù là người sống hai đời nhưng cũng chẳng thể nào lý giải được vẻ đẹp của thiên nhiên.”

Minh Triết vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng.

“Tránh ra tiểu tử kia.”
— QUẢNG CÁO —