VÂN DÃ

Chương 43



Đã qua khoảng thời gian cao điểm của kỳ nghỉ nên hội chùa cũng không quá đông người. Hàn Thần mặc một toàn thân màu đỏ cứ như chú rể, nhìn rất vui mắt. Đưa điện thoại lên cậu ta liền hét: “Tại sao phải đi đến chỗ này vậy, vừa xa lại vừa vắng vẻ, còn chẳng có ma nào nữa chứ! Cái gì? Chẳng phải đi lễ hội chùa là để hưởng náo nhiệt sao? … Hành thiệt sự đó. Nể mày là anh em của tao nên tao mới nghe lời mày đó nha. Đang ở cửa chờ hai đứa bây nè.”

Sáng sớm mùng bảy, cậu chủ nhỏ họ Hàn đã nhận lời mời đi chơi mà đến đây. Năm này cậu ta cảm thấy cuộc sống mình thật tốt. Vào đêm giao thừa, ba của cậu ta tranh thủ chút thời gian rảnh có ghé qua tiệm cà phê một chuyến, định bụng là làm khó dễ cậu ta. Không nghĩ rằng lúc đến tiệm có rất nhiều khách, thị sát vòng quanh chẳng những không chê được mà còn khen thằng con trai mình lần đầu tiên trong đời. Ông cảm thấy cậu ta cũng là một nhân tài, liền vung tay, đầu tư cho con trai ngay!

Cậu chủ họ Hàn giờ đây đã hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai (1) rồi. Lúc đầu chỉ là kinh doanh nhẹ nhàng thử, nhưng lần này là thành công rực rỡ rồi. Mùng bảy của năm mới không phải đến cửa tiệm, ngoài trời lạnh lẽo cùng những cơn gió mùa xuân thổi nhè nhẹ, đất trời cũng rất rạng rỡ. Chỉ là Văn Dã chọn nơi này cách quá xa trung tâm thành phố, về phía Bắc. Thật sự quá khỉ ho cò gáy, chim cũng không thèm ị.

Năm phút sau, Văn Dã đeo túi thể thao cùng với Vân Nhạc tiến lại. Hàn Thần đã từng thấy qua Vân Nhạc, nhưng lần đầu tiên khoảng cách quá xa. Lần này coi như ra mắt đường hoàng, nhìn rõ ràng hình dáng. Cậu ta cùng Vân Nhạc chưa tiếp xúc lần nào, không biết gì về thân thế bối cảnh của cậu, cũng không biết trước đây cậu ấy là người như thế nào. Nhưng trước mắt thì thấy người này cũng khá là hiền lành, ngoan ngoãn đi theo bên người Văn Dã, đối với cậu ta cũng lịch sự mà gật gật đầu.

Khá ổn đó, rất xứng với người anh em của cậu ta. Hàn Thần tự giới thiệu về bản thân một phen, xem như là quen biết rồi. Cậu ta nhìn về phía Văn Dã: “Đem theo đồ thể thao để chút nữa đi đâu à?”

Văn Dã đáp lời: “Gần đây có một sân trượt băng, nếu hội chùa quá chán thì tạt qua đó chơi một chút.”

“Vậy sao mày không chịu nói sớm chứ! Nếu biết trước tao đã mang theo giày trượt tới đây rồi.” Vô luận là môn thể thao nào, cậu chủ họ Hàn đều có đầy đủ trang bị hết sức chuyên nghiệp. Chơi thì chưa biết có giỏi hay là không, nhưng trang thiết bị đều phải chuẩn bị cho thật kỹ càng.

Văn Dã nói: “Lát nữa cùng nhau đi mua, Nhạc Nhạc cũng không có.”

“Vậy cũng được. Giờ đi hả?”

Văn Dã trả lời: “Đợi chút xíu, còn hai người nữa.”

“Ai vậy?”

“Bạn học của tao.”

Ngay hôm về nước, Văn Dã liền hẹn bọn Trần Dương cùng Phùng Đường. Tính ra ở trường Thụy Hải thì bọn họ cũng là những người bằng hữu rất tốt. Cả hai chúng nó đều ở nhà rãnh rỗi đến độ chỉ biết đánh rắm. Vừa nghe nói được đi chơi đổi gió, cả hai thằng sáng sớm đã trèo lên xe bus khởi hành. Nhưng ngàn vạn cũng không nghĩ tới là đến trễ tận nửa tiếng. Trần Dương khuôn mặt uể oải, đêm qua nó thức trắng chơi game, lúc này như muốn ói tới nơi. Cả người nó cứ xà nẹo ôm lấy vai Phùng Đường, mắt cũng không mở nổi, nhưng khuôn mặt rất cả giận. Ồn ào đùng đùng khua môi múa mép không rõ nói gì. Phùng Đường mặt mũi cũng không khá hơn, đến gần một chút mới mơ hồ nghe rõ, “Cuối năm còn gặp xúi quẩy, thế nào mà còn đụng mặt cái bọn lưu manh không biết xấu hổ kia.”

Phùng Đường hỏi: “Có phải gia đình của thằng Trần Bình sống gần đây không?”

“Hình như là, hê, anh Dã!” Trần Dương kêu lên, giơ tay chào Văn Dã, liền liếc nhìn hai người bên cạnh hắn, không nhận ra được ai cả. Sau khi tiến lại gần, Văn Dã mới nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

Trần Dương đáp: “Đừng nhắc tới nữa. Trên đường đi qua đây đụng phải đám du côn lớp 11-5. Chính là cái bọn Trần Bình đó. Mình vốn không chọc giận hay trêu đùa gì bọn nó hết, mà nó lại khốn nạn đẩy mình một cái. Nếu không phải tụi nó có đông người, mình nhất định đã đem nó đạp xuống đất mà đánh. Ta nói chứ, cái bọn lớp 11-5 đó không có ai là tốt cả.” Lời còn chưa dứt, Phùng Đường liền dùng sức kéo kéo tay áo của thằng bạn. Trần Dương nhấm nhẳn hỏi: “Mày làm cái gì vậy?”

Phùng Đường kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước, không thốt ra tiếng. Trần Dương thuận theo ánh mắt của thằng bạn mà nhìn theo, trừng to mắt, cả kinh hét: “Vân Nhạc?!”

“Trần Dương.” Vân Nhạc nhàn nhạt nói.

Trần Dương dụi dụi mắt, môi trên môi dưới run run một hồi lâu, sững sờ không phát ra được âm thanh gì. Vân Nhạc ở trước mắt như thể biến thành một người khác, bất kể là ngoại hình hay khí chất đều đã mất đi cái vẻ tăm tối của lúc trước, toàn bộ đều sáng sủa bình thường hẳn ra.

“Cậu, làm sao mà cậu…”

Văn Dã kéo tay Vân Nhạc, cười nói: “Đợi chút nữa rồi giải thích. Chúng ta đi vào trước đã.”

Cả đám con trai đi chơi chung thường rất đơn giản và gọn lẹ, sẽ không dạo qua dạo lại xa xôi không hồi kết. Cứ như vậy mà thẳng hướng đến nơi cần đến, gọn gàng nhanh chóng. Cũng khá vất vả để tìm được một chiếc xe bán kẹo đường (2) thôi hình người. Vân Nhạc nhanh chóng tấp vào, chuẩn bị nhờ người bán hàng thổi cho một cái Đại Bảo Bảo. Thừa thời cơ này, Văn Dã mới trịnh trọng cùng hai thằng bạn học come out. Trần Dương đầu tiên không một chút phản ứng. Cậu chàng đứng hình cả gần năm phút đồng hồ, rồi mới “Ồ” lên một tiếng, nói: “Anh Văn Dã của chúng ta đúng là không giống người bình thường nha.”

Phùng Đường nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng: “Cái này, để mình tiêu hóa chút cái đã.” Thật sự quá khiếp sợ đi! Tên này vừa nghe xong thì lỗ tai đã ong hết cả lên. Đồng tính luyến ái thì cũng không có gì to tát. Thanh niên của chủ nghĩa mới mà, chút chuyện nhỏ này vẫn có thể tiếp thu. Dù sao thì thế giới rộng lớn này đâu hiếm những điều lạ lùng chứ. Với cả việc hai người con trai nói chuyện yêu đương cũng không làm hại đến ai, thì quan ngại gì tới nó chứ. Nhưng tên này làm sao cũng không nghĩ ra được, Văn Dã với Vân Nhạc hai người không hề có chút liên kết nào, vậy mà cư nhiên lén lén lút lút nói chuyện yêu đương?

“Chuyện này…” Phùng Đường vừa định không nghĩ tiếp, nhưng trong đầu chợt lóe lên lên ý nghĩa có liên quan đến việc đụng mặt Trần Bình lúc nãy, thành ra vô cùng lo lắng mà nói: “Anh Dã, bọn mình là bạn bè, khẳng định không để ý đến chuyện cậu thích nam hay nữ. Thế nhưng cái bọn ở trường học… Nếu mà biết được… Kỳ thực, nếu người cậu yêu là người khác thì cũng không thành vấn đề, chủ yếu là, bạn trai của cậu lại là Vân Nhạc… Chuyện này… có lẽ phải giấu kín thôi.”

Trần Dương không ngờ Phùng Đường suy nghĩ suy xa được đến như vậy. Nguyên bản thằng này đang thầm vui trong lòng, dù sao thì nếu Văn Dã thích con trai, nghĩa là việc nó theo đuổi nữ thần họ Kiều vẫn còn cơ hội. Nhưng vừa nghe Phùng Đường trình bày như vậy, liền nhanh chóng đồng tình: “Đúng vậy, việc này phải giấu đi thôi. Nếu như bị những kẻ có tâm địa biết được, nhất định sẽ gây thành chuyện lớn.”

Văn Dã đối bọn họ cười cười, nói một câu: “Không sao đâu.”

Người thợ thổi kẹo đường rất khéo tay. Chỉ cần Vân Nhạc miêu tả ba, năm lần thì đã thổi ra được một hình người nhỏ đeo ba lô thể thao, kể cả là kiểu tóc hay quần áo, đều cực kỳ giống với Văn Dã. Cậu yêu thích cầm đến không buông tay, liền chỉ vào mình mà nói: “Có thể thổi ra hình của con không chú?”

Người thợ nhìn ngắm cậu vài giây, liền ngắt ra một khối bột nói: “Không thành vấn đề, nhưng để thổi ra hình cậu thì khó hơn, nên phải thêm tiền nha.”

Vân Nhạc nhanh chóng lấy ra hai tờ tiền đỏ, nói: “Gửi chú ạ.”

Người thợ nhìn cậu một cách vui vẻ, thu tiền và đối chiếu quần áo của cậu, thổi thêm một cục đường nhỏ gắn vào thân để làm khăn quàng cổ đỏ.

“Ôi trời ơi! Hai người còn chưa xong sao nữa sao? Tôi dạo cũng xong luôn rồi, đi chỗ khác không?” Hàn Thần lúc nãy tách khỏi nhóm, một mình đi dạo vừa trở về. Cậu ta mua một xiên kẹo hồ lô, như hùm sói vồ mồi mà ăn hết một viên cuối cùng. Cậu ta lau mép, dự định bẻ cái xiên tiêu diệt chứng cứ, nhưng không biết cái thanh gỗ xiên hồ lô không được mài nhẵn, vẫn còn rất gồ ghề. Cậu chủ nhỏ họ Hàn do cái tật ăn mảnh liền gặp ngay báo ứng, một miếng xước dựng thẳng đứng không do dự mà đâm sâu vào tay cậu ta. Xóc dầm xuyên vào ngón tay, tuy rằng không đau lắm, nhưng cộm trong thịt làm cách nào cũng không thoải mái. Văn Dã liếc mắt nhìn cậu ta, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hàn Thần vung vẩy tay đáp: “Bị cái gai đâm vào, bóp nhưng không ra được.”

“Bị xóc dầm sao?” Văn Dã hỏi.

Trần Dường xung phong nhận việc: “Để tôi đi mượn đồ gắp ra cho.” Khoảng cách giữa bọn họ với xe bán kẹo đường cách nhau không xa. Người thợ kia có đầy đủ công cụ, cái gì cũng có. Tuy nhiên cậu chủ họ Hàn rất sợ đau, liền giấu ngón tay đi mất, ngoài miệng nói: “Không sao đâu. Bị đâm một chút xíu thôi, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt.”

Hai ngón tay Văn Dã bắt lấy ngón tay của cậu ta, dùng kim tại vết xóc dầm mà đâm đâm vào. Hàn Thần trợn mắt há mồm nhe răng, không động vào thì không sao, nhưng chỉ cần đụng nhẹ một chút liền ẩn ẩn đau, sâu tận tâm can. Khi Văn Dã muốn đâm kim xuống, Hàn Thần sợ nhe nanh, la làng la xóm như một cô thiếu nữ, “Quên đi quên đi, không châm ra cũng không sao đâu.”

Văn Dã lắc lắc đầu, dõi theo miếng dầm trong thịt của thằng bạn, trên mặt vẫn treo một nụ cười như trước, nhưng ánh mắt lại không mang theo biểu lộ gì: “Mày không thể sợ hãi loại chuyện như vầy được. Phải mau khều nó ra khi có thể, không thôi thì cái dầm này sẽ vĩnh viễn dính trong thịt của mày. Nếu xử lý không tốt, có thể còn sinh ra mủ, hoặc bị thối rữa. Để càng lâu sẽ càng ảnh hưởng đến cuộc sống, vậy nên phải lấy ra cho thật nhanh, mới thoải mái được.”

Hàn Thần chớp mắt mấy cái: “Sao hôm nay mày lại nói chuyện khiếp đảm như vậy hả. Á —-! Mẹ nó! Mày ác quá đi thôi! Rát quá đi mất! Tao có còn là anh em thân thiết của mày không hả!” Ngón tay của cậu ta trong nháy mắt rách da, máu từ bên trong chảy ra, cùng với miếng dầm nhọn kia.

Văn Dã cầm cây kim, mắt nhìn cái gai dính máu kia. Bên tai hắn là rộn rộn ràng ràng tiếng người, xen lẫn nhưng tiếng la hét kêu gào không rõ. Hắn móc từ đâu ra một chiếc băng keo cá nhân đưa cho Hàn Thần, rồi cầm kim trả lại cho người thợ thổi kẹo đường. Vân Nhạc lúc này mới giơ lên hai cái kẹo đường hình người đứng ở trước sạp chờ. Kẹo đường màu vàng xanh cùng với vẻ mặt của cậu giống nhau như đúc, lộ ra một hàm răng đều như bắp, cười đến đặc biệt vui vẻ.

Văn Dã xoa xoa tóc của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có thích không?”

Vân Nhạc gật gật đầu đáp: “Rất thích!”

Câu nói này ẩn chứa rất nhiều yêu thích. Khuôn mặt cười sáng loáng của cậu chiếu vào đôi mắt của Văn Dã, cực kỳ ấm áp, tràn đầy yêu thương.

Mấy đứa bạn còn lại từ chùa đi ra, cả đám liền cùng nhau đi sân băng. Hai chiếc kẹo đường hình người trốn phía đằng sau hai người chủ nhân, thỉnh thoảng tiến lại gần nhau, mặt chạm mặt, quang minh chính đại mà lén lút hôn môi.

~ Hoàn Chương 43 ~

CHÚ THÍCH

(1) Hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai: thành ngữ ngụ ý sau khi trải qua những việc khó khăn, sẽ có lúc ta gặt được những điều vui sướng, may mắn.
— QUẢNG CÁO —