Được một lúc thì họ cũng thu thập được ít nhất là một cành cây có thể tạm thời làm v·ũ k·hí.Riêng cậu thì bỏ thêm mấy viên đá vào chiếc khăn lau tay rồi để trong quần.
Trước đó,cậu đã tự nguyện bẻ đôi cành cây của mình để đưa cho người đàn ông tên Đức Cảnh.Dù gì thì cây gậy cậu cũng rất dài,bẻ đôi thì cũng vừa với tay.
Quan trọng hơn trong cả đám thì hắn ta là người mạnh nhất trong cả đám.Sau này gặp nguy hiểm thì ít nhất cũng có hắn đi đầu.Nếu cho hắn cây gậy ấy giúp hắn trở thành tấm bia thịt vững chắc hơn thì chắc có gì là lỗ cả.
Trong hoàn cảnh thế này thì cần phải thật thông minh và khôn khéo để giải quyết vấn đề.
Đức Cảnh thấy cậu đưa cây gỗ đến gần thì cũng tiếp nhận.Miệng cũng nói câu cảm ơn cho lấy lệ.Đám người có được v·ũ k·hí xong thì không biết phải làm gì.
Cái nơi lạ hoắc này đến cả bóng ma còn không có chứ nói gì là nóng ngươi.Đang băn khoan không biết phải làm thế nào thì có một tiếng động phát ra từ những bụi cây đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Trong không gian yên tĩnh,tiếng động có nhỏ đến mấy cũng rất dễ dàng thu hút sự chú ý của họ.Đám người chẳng hẹn mà tiến sát lại gần nhau.
Thùy Lan là một cô gái thấy vậy cũng rất hoảng sợ.
- Đấy là gì vậy ? Là người hay là ma thế.
Chẳng một ai giải khai cho câu hỏi của cô vì trong lòng họ lúc này cũng rất rối bời.Không gian yên lặng đến nỗi họ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Con vật di chuyển càng lúc càng nhanh và nó nhảy ra khỏi bụi cây.Mượn ánh sáng phát ra từ mặt trăng họ đã có thể biết được thứ nhảy ra đó là thứ gì.
Khi nhìn thấy nó,trên khuôn mặt của mỗi người đều toát ra những biểu lộ khác nhau.Bác lái xe,tên giang hồ và cậu đeo kính đều thở phào nhẹ nhõm.Thùy Lan thì reo lên :
- Ô ! Là một con thỏ,trông nó thật đáng yêu
Trái với mọi người thì Hiếu lại tỏ ra sợ hãi,nghi hoặc khi nhìn thấy con thỏ.Trong giấc mơ,những con thỏ không đáng yêu như vẻ bề ngoài của chúng.
Chúng là những con quái vật đội lốt thỏ.Nếu không cẩn thận thì chúng sẽ xé xác ngươi thành trăm mảnh và ngấu nghiến thịt của ngươi.Cái cảm giác đau đớn nhưng không thể làm gì ấy thật sự rất kinh khủng và cậu không muốn thử nghiệm cảm giác đấy một lần nào nữa.
Ở trong mơ cậu đ·ã c·hết vì lũ thỏ thì chắc hẳn cậu sẽ c·hết thêm một lần nữa.Lần này cậu c·hết thì cũng không chắc rằng có thể sống lại lần nữa hay không.
Khi cậu định hình lại tâm trí của mình đã thấy Thùy Lan lại gần con thỏ rồi.Vừa đi vừa không ngừng gọi con thỏ mà con thỏ cũng rất phối hợp nghiêng nghiêng cơ thể bày vẻ đáng yêu.
Hiếu thấy vậy thì hét to :
- Đừng ! Đừng lại gần nó ! Tránh xa nó ra.
- Tại sao vậy ạ ? Thùy Lan thấy Hiếu có vẻ sợ hãi bèn đặt ra câu hỏi,đồng thời lui lại về phía đám người.
Cậu chưa kịp giải thích lí do thì sự cố đã xảy ra.Cơ thể con thỏ đã bắt đầu biến đổi.Đầu tiên cơ thể nó phình to lên một chút,dáng đứng thẳng.
Hai chân trước và hai chân sau mọc ra những chiếc vuốt sắc bén.Răng cửa của chúng to hơn,nhọn hoắt.Vừa biến đổi con thỏ vừa nói với giọng ồm ồm :
- Thằng nhãi c·hết tiệt.Chỉ chút nữa thôi là tao đã có bữa tối cho đêm nay rồi.Thôi thì đành g·iết cả lũ chúng mày vậy.
Chỉ giây trước thôi nó vẫn là một con thỏ đáng yêu,vẻ ngoài ngây ngô vô hại.Giờ đây nó đã trở thành một con quái vật và đe dọa sẽ g·iết đám người.Nhưng Hiếu biết rằng đấy không phải lời đe dọa,nó chỉ đang kể về việc nó sẽ làm tiếp theo thôi.
Thùy Lan từ trong sự bàng hoàng đến mừng rỡ rồi lại lo sợ.Cô cảm thấy may mắn vì lúc nãy không lại gần con thỏ và từ tận đáy lòng cô rất biết ơn Hiếu.
Tên thanh niên đeo kính tên Hữu Minh chân tay bủn rủn,miệng không ngừng lắp bắp :
- Qu…quái…quái vật….Phải chạy khỏi chỗ này mới được.
Dứt lời hắn quay người lại thật và có ý định xông vào khu rừng.Chẳng biết tên này ngu thật hay giả ngu nữa.Ở cái này như này thì lao vào rừng khéo còn nguy hiểm hơn.
Hắn toan ý định chạy thật nhanh vào khu rừng thì bị Hiếu túm lại.Cậu nói :
- Không cần phải sợ hãi vậy đâu.Con thỏ chỉ có một,chúng ta đông người hơn nó ‘ Hai đánh một không chột cũng què ‘.Với lại trên tay chúng ta còn có gậy…À không,còn có ‘ v·ũ k·hí ‘.
Nghe lời Hiếu nói cũng có lí,mọi người xung quanh yên lặng chẳng ai có ý định ngu ngốc như hắn.Giờ mà chạy vào rừng đó mới chính là tự lấy đá đập lên chân mình.
Nhân lúc đám người lơ là cảnh giác con thỏ đó đã biến mất.Mọi người xung quanh để tinh thần chú ý ở mức độ cao nhất.Lưng tựa vào nhau,những cặp mắt đảo qua đảo lại trong không gian.
Nhờ có ánh mặt trăng không gian mới sáng lên được một chút nhưng quái lạ họ chẳng nhìn thấy con thỏ ở đâu cả.Lúc đám người còn đang hoang mang,lo lắng thì Hiếu đột nhiên nói :
- Mọi người cẩn thận,phải thật chú ý.Con thỏ đang nấp ở trong bóng tối,nó đang ẩn hình trên những tán lá cây của cái cây gần Thúy Lan.Có lẽ mục tiêu của nó chính là cô ấy.
Trước đến giờ cậu chưa từng lơ là cảnh giác.Dù lúc nãy còn phải kéo tên Hữu Minh lại nhưng lực chú ý của cậu vẫn đặt ở con thỏ.Ngay giây phút nó biến mất cậu đã choáng ngợp trước tốc độ của nó.Nhưng nó vẫn để lại tàn ảnh và vì thế cậu mới xác định được chỗ của nó.
Đám người nghe thấy vậy định quay đầu lại nhìn còn Thùy Lan thì nhấc chân lên định đứng ra chỗ khác.Hiếu thấy vậy thì vội vàng nói :
- Đừng làm vậy.Đứng yên ở vị trí cũ,đừng có nhìn nó.Nếu nó cảnh giác thì không biết chúng ta mất cơ hội quý giá này đó.
Bác lái xa nãy giờ im lặng cũng lên tiếng hỏi :
- Cơ hội ? Ý cậu là chúng ta sẽ g·iết nó luôn hả ?
Gật đầu và tỏ vẻ tán thưởng lời nói của bác Việt,cậu nói tiếp :
- Tí nữa nếu nó có xồ ra thì bác Việt hãy tránh sang một bên,anh Minh và Lan cũng vậy.Còn chú Cảnh hãy đập thật mạnh vào mặt nó,cháu sẽ hỗ trợ chú g·iết nó.
Tầm khoảng một phút sau đám người có dấu hiệu mệt mỏi vì tập trung quá độ.Hiếu giả vờ thả lỏng cơ thể nói với mọi người :
- Chắc là con thỏ quái quỷ đó đi rồi.Chúng ta không cần cảnh giác nữa đâu.
Mọi người đương nhiên có thể hiểu ý của cậu.Cả đám không ngừng duỗi người,vừa cười vừa nói :
- Con thỏ này may chạy nhanh chứ không gặp ta thì cũng thành thịt thỏ nấu canh rồi
- Haha.Thịt thỏ quay cũng không tệ.
Con quái vật mang hình dáng của thỏ thấy vậy thì bắt đầu cười thầm trong lòng.Nó cười vì sự ngu xuẩn của đám nhân loại và cười vì sắp được một bữa tối ngon lành.
Trong cả cái cánh rừng rộng lớn này thịt người cũng không phải là ngon nhất nhưng thịt người lọt vào top 10 những món ngon nhất của quái vật.Càng nghĩ nó càng thèm thuồng.
Không chờ đợi được nữa nó quyết định nhảy ra khỏi bóng tối,hướng về phía đứa yếu đuối nhất cả đám.Sau khi g·iết con nhỏ đó xong thì nó sẽ lần nữa lẩn vào chỗ tối.
Đám người kia sợ hãi chắc chắn sẽ chạy đi và nó sẽ thưởng thức con mồi.Mà nếu cả đám đó không chạy,ở nguyên chỗ thì cũng không cần lo.Nó còn những người anh em của nó,một đám thỏ quái vật khác.
Ở cái khu rừng này,giống loài của chúng nó được coi là giống loài yếu đuối nhất.Thường xuyên bị coi là thức ăn ngon ngọt cho các giống loài khác.Đến cả đám nhân loại hèn mọn cũng dám bắt chúng để làm thịt và coi chúng là gia súc.
Tuy nhanh nhẹn và có móng vuốt nhưng cũng không ăn thua chỉ có thể vạch phá da của con người.Thế nên chúng thường phải đi theo bầy đàn để săn mồi.Sức mạnh của đàn thỏ là rất lớn,lực công kích vô cùng mạnh .Nếu tập trung nhiều thì đám con người dưới kia chả là cái thá gì.
Xoạt ….. Tiếng động phát ra từ những tán lá cây.Nhanh như chớp con thỏ lao về phía của Thùy Lan.Nó thấy có 3 tên tránh xa sang chỗ khác.Lòng nó nghĩ do đám người hoảng loạn nên mới vậy.
Nhưng đột biến tự dưng xảy ra,đứa con gái kia tự dưng lùi về phía sau khiến cho nó bất ngờ.Nhưng đâm lao thì phải theo lao,nó cũng chẳng chú ý lắm,cứ coi đó là phản xạ tự nhiên của con người.
Điều khiến nó không thể lường trước được,tên người to con có lực uy h·iếp nhất,khiến cho nó phải e dè kia tự dưng bước ra trên tay còn cầm theo một cây gậy.Trong lòng nó biết chắc có chuyện không ổn nhưng trên không trung nó cũng vô pháp thay đổi phương hướng.
Cây gậy đập thẳng vào mặt nó một cách vô cùng mạnh mẽ.Con thỏ kêu gào lên vì nỗi đau rát phát ra từ khuôn mặt.Lực của cú đập mạnh đến nỗi khiến nó bắn ra ngoài như một mũi tên.
Đúng lúc này Hiếu đã vòng ra được đằng sau con thỏ.Hai tay cậu vững vàng bắt lấy con thỏ.Cậu dám làm như vậy vì biết chắc rằng con thỏ sẽ bị choáng sau cú đánh mạnh đó.
Con thỏ chưa hết choáng sau cú đánh thì bị Hiếu tóm lấy dí xuống đất.Trên tay cậu là cái khăn lúc trước cậu đã bỏ thêm đá vào.
Những cú đấm trời giáng liên tục xuống đầu con thỏ.Con thỏ b·ị đ·ánh đến choáng váng,trời đất như quay cuồng.Sau vài phát đấm như vậy thì nó cũng c·hết hẳn.
Đến c·hết nó cũng không ngờ rằng mình bị mắc bẫy bởi đám nhân loại mới xuất hiện này.Là do nó quá khinh thường đối thủ,nó căm giận và hối hận nhưng cũng đã muộn.
Lúc con thỏ vừa tắt hơi thở cuối cùng thì một chùm sáng xuất hiện.Chùm sáng bay ra từ người con thỏ rồi bay vào cơ thể của Hiếu.Không chỉ cậu mà những người khác cũng thấy được điều đó.
Luồng sáng bay vào cơ thể khiến cậu cảm nhận được một cảm giác khoan khoái.Đặc biệt,cậu cảm nhận được cơ thể mình có gì đó thay đổi,mạnh lên một chú ít.Dù nhỏ nhưng lại rất rõ ràng.