Trở về nhà, Tống Khải Hoàn lẳng lặng bước lên trên lầu tuy nhiên đã bị Tống phu nhân gọi lại. Bà thoáng đi một vòng quan sát, phát hiện chiếc áo trên người anh bị rách, còn có màu máu nhuốm lên. Ngay lập tức, bà lạnh giọng hỏi:
- "Khi nãy con đi đâu đấy."
- "Không có gì."
Anh gỏn gọn trả lời, toang xoay người bước trở về phòng liền bị bà từ sau kéo lấy tay áo sau đó giật mạnh xuống. Đúng như bà đoán, vết mổ trên ngực anh bị rách, máu không ngừng chảy ra khiến bà lo lắng mà lên tiếng hỏi rõ:
- "Khải Hoàn, có phải cô gái đó lại gây sự với con?"
- "Mẹ, mọi chuyện không có liên quan gì đến cô ấy. Hơn nữa sau này, mẹ đừng làm phiền đến cuộc sống cô ấy nữa. Mọi chuyện chấm dứt từ đây."
Dứt lời, Tống Khải Hoàn bước lên trên lầu đóng sầm cửa lại. Ở dưới này, Tống phu nhân nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh mà trong lòng cảm thấy đứa con này dường như không giống như trước đây kể từ khi thay quả tim mới. Bà liếc mắt, bảo gia nhân gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra vết thương cho anh. Một lúc sau, bà lấy điện thoại gọi cho ai đó, giọng lạnh lùng ra lệnh:
- "Bám sát cô gái tên Lam Di Tinh và tìm cơ hội trừ khử cô ta. Tôi không muốn cuộc sống của con trai tôi bị đe dọa."
- "Vâng, thưa phu nhân."
Người bên kia gỏn gọn đáp khiến bà vô cùng hài lòng mà nhếch môi cười. Tống Khải Hoàn chính là cả thế giới, cho nên bà sẽ không để yên cho những ai làm tổn thương anh dù chỉ một sợi tóc.
Bên trong phòng, Tống Khải Hoàn nghiến răng cố chịu đựng mà dùng bông chấm nhẹ lên chỗ bị chảy máu. Không ngờ anh lại đi lung tung trong khi vết mổ chưa lành hẳn, lại còn chịu đựng để Lam Di Tinh đánh mạnh lên, bảo sao không bị chảy máu.
Sau khi được bác sĩ kiểm tra và băng bó lại, Tống Khải Hoàn lập tức nằm xuống giường mà vắt tay lên trán suy nghĩ về những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay. Anh chẳng hiểu tại sao bản thân cứ nghĩ đến Lam Di Tinh mặc dù cô luôn nhìn anh với ánh mắt thù hận.
Ngày hôm sau...
Bệnh viện Hạnh Phúc...
Cạch...
- "Bác sĩ Lam, cô suy nghĩ kĩ chưa? Cô muốn nghỉ việc sao?"
Giám đốc bệnh viện trầm giọng hỏi, tuy nhiên Lam Di Tinh vẻ mặt vô cùng cương quyết, trả lời ông:
- "Đúng vậy. Tôi không thể tiếp tục làm việc với người đã tự ý lấy tim người tôi yêu sang cho người khác."
Vừa nói, cô vừa liếc nhìn sang Cao Tâm Đức. Ngay lập tức, ông ta tiến lại gần, tức giận nói:
- "Lam Di Tinh, cô đừng có vu oan cho tôi. Hơn nữa, bằng chứng nào cáo buộc tôi đã phẫu thuật cho cậu ta chứ."
- "Cao Tâm Đức, tôi đã nộp đơn khởi kiện ông rồi. Mặc dù hiện tại, người thân của Thế Khương không có ở đây, chính vì thế tôi sẽ tự tay giành lại công bằng cho anh ấy."
- "Kiện đi, cô cứ việc kiện đi. Tôi sẽ hầu tòa."
Cao Tâm Đức lên giọng thách thức. Ông ta bây giờ được Tống gia hậu thuẫn cho nên vô cùng cao ngạo, thế nhưng không vì thế mà khiến cô lùi bước, cô sẽ đấu đến cùng với ông ta.
Sau khi nộp đơn nghỉ việc, Lam Di Tinh nhanh chóng thu xếp đồ đạc. Mọi người xung quanh gồm nhiều bác sĩ và cả y tá đều mong muốn cô ở lại, trong đó có bác sĩ Tạ.
- "Bác sĩ Lam, tôi biết tâm trạng bây giờ của cô. Tôi cũng xin lỗi vì khi ấy đã rời đi sớm."
Lam Di Tinh chẳng biết nói gì, chỉ nhìn ông mĩm cười, đáp:
- "Tôi không trách ông. Có trách là trách số mệnh của Thế Khương quá ngắn ngủi lại còn gặp phải người không có trái tim như Cao Tâm Đức và người nhà Tống gia." Sau khi nói chuyện với bác sĩ Tạ xong, Lam Di Tinh nói lời tạm biệt với các đồng nghiệp trong bệnh viện liền sau đó xoay người rời khỏi bệnh viện. Nơi này chính là nơi cô lần đầu gặp mặt Đoàn Thế Khương khi anh không may bị bỏng trong lúc cứu người. Chuyện tình yêu của họ cũng bắt đầu từ đó. Nhưng bây giờ, nơi này lại mang một cảm giác mất mát mỗi khi cô ngoảnh mặt nhìn lại.