Vừa mới tỉnh lại, Lam Di Tinh một mực đòi trở về phòng khám Nhân Ái ngay lập tức. Tống Khải Hoàn vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện mà đuổi theo sau. Đến nơi, cô đã thấy tất cả đã chìm trong ngọn lửa hiện đã được dập tắt, chỉ có điều mọi thứ bên trong đã hóa tro bụi. Chứng kiến cảnh tượng này, Lam Di Tinh hoàn toàn suy sụp mà ngã khụy xuống đất, ôm mặt khóc nức nở:
- "Cuối cùng, tôi cũng không giữ lại món quà cuối cùng của anh ấy."
Tống Khải Hoàn nhanh chân chạy đến đỡ lấy Lam Di Tinh. Anh hiểu cảm giác thứ mình trân trọng bị người khác thiêu hủy đau đớn như thế nào mà khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của người con gái bên cạnh, trầm giọng an ủi:
- "Cô đừng khóc nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng lại nơi này, được chứ?"
Giọng nói cương quyết của anh khiến Lam Di Tinh có chút cảm động mà ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, ánh mắt hiện rõ ý chí quyết tâm, không gục ngã:
- "Tôi không biết kẻ đứng sau phá hủy đó là ai nhưng nhất định sẽ không bị đánh bại dễ dàng."
- "Lam Di Tinh, tôi sẽ luôn ủng hộ cô."
Dứt lời, anh lập tức vòng tay ôm chầm lấy Lam Di Tinh khiến nhịp tim cô bất giác đập mạnh, hai gò má lúc này đỏ hồng vì ngại ngùng. Phải chăng cô đã có chút cảm giác gì đó đối với người đàn ông này.
Về phía Đoàn Thế Tường, sau một khoảng thời gian hẹn hò với Hải Lan, cuối cùng, anh cũng phát hiện một sự thật đau lòng về thân thế của cô. Không ngờ, cô lại là cháu gái của Cao Tâm Đức, người đã tận tay mổ lấy trái tim của người anh trai mà anh yêu thương nhất.
Hải Lan đôi mắt đỏ ngầu. Cô không ngờ định mệnh lại éo le đến vậy. Hiện tại, Đoàn Thế Tường đang đứng đối diện nhìn cô. Tuy nhiên, trái với ánh mắt ngọt ngào, chứa đầy tình yêu khi trước mà anh dành cho cô thì giờ đây anh lại nhìn cô với ánh mắt đầy rẫy sự căm ghét và thù hận.
- "Chúng ta chia tay đi."
Đoàn Thế Tường lạnh lùng nói ra lời chia tay trước người con gái mà anh vốn yêu bằng cả trái tim. Nhưng hiện tại, mỗi khi nhìn thấy cô, anh lại không thể quên đi cái chết bi thương của anh trai mình mà thẳng thừng cắt đứt mối tình oan nghiệt này trước khi quá muộn.
- "Thế Tường, anh tha thứ cho chú của em có được không? Chú ấy bây giờ cũng đã không còn là bác sĩ. Đây cũng là sự trừng phạt đối với chú ấy."
Vừa nói, cô vừa nắm lấy tay anh mà nhỏ giọng van xin, thế nhưng lại bị anh thẳng thừng gạt bỏ ra, lạnh giọng nói:
- "Tha sao? Hải Lan, tôi thừa nhận bản thân rất thích em. Nhưng tôi không vì quá mù quáng mà yêu lấy đứa cháu của kẻ đã cướp đi mạng sống của anh trai mình."
Vừa nói, anh vừa nhếch môi cười nhạt. Không ngờ cô lại có những suy nghĩ đơn thuần như thế đến mức khiến anh chỉ biết bật cười trong đau khổ.
Dứt lời, Đoàn Thế Tường gạt tay cô ra khỏi người mình sau đó xoay lưng rời đi, bước từng bước về phía trước thật dứt khoát. Khóe mắt anh lúc này bất giác khẽ rơi xuống một giọt nước mắt. Bàn tay chạm lên lồng ngực cảm thấy vô cùng đau nhói của mình mà cố tự an ủi bản thân. Phía này, Hải Lan ôm mặt khóc nức nở dưới trời mưa. Từng giọt nước mắt hòa cùng nước mưa lăn dài xuống đôi gò má hồng hào của người con gái. Phải, anh nói đúng. Với tình cảnh như bây giờ, cả hai làm sao có thể tiếp tục hẹn hò được? Và cũng không thể nào biến ánh mắt dịu dàng lúc trước một lần nữa quay trở về.
Cơn mưa cũng ngày một lớn. Bóng người phía trước cũng đã khuất dần, hiện chỉ có mình Hải Lan ngồi khóc dưới mưa. Cả quần áo, đầu tóc của cô đều đã bị ướt đẫm. Những hình ảnh hạnh phúc khi cả hai vẫn còn bên Úc, cùng với khoảng thời gian ở bên cạnh chăm sóc anh cứ thế không ngừng hiện lên trong tâm trí khiến cô đau khổ mà ôm mặt khóc nức nở.