Suốt khoảng thời gian này, tần suất Dương Chấn đến đây ngày một nhiều, đến mức anh bao trọn một căn phòng chỉ để ngủ lại. Cha anh nhiều lần phái thuộc hạ đến bắt anh về anh cũng nằng nặc ở lại khiến ông bất mãn để anh muốn làm gì thì làm. Dù sao đứa con này vốn phiêu lưu ăn chơi nổi tiếng.
Dương Chấn đặc biệt bảo Lưu Ái Như đến tận phòng phục vụ cho mình khiến cô cảm thấy có chút lo lắng và sợ sệt nhưng không thể nào từ chối bởi vì cô cũng chỉ là nhân viên nhỏ, không có tên tuổi ở nơi này.
Mở cửa phòng ra đã nhìn thấy dáng người cao to cùng cơ thể trần đầy săn chắc đang nằm thả lưng trên giường khiến cô chỉ biết he hé mắt né tránh nhìn thẳng vào người trước mặt mà tập trung vào nhiệm vụ giao nước đến cho anh. Ngày hôm nay, Dương Chấn lại kêu đến một chai rượu vang, chắc có lẽ tiếp theo đây sẽ xuất hiện một cô gái quyến rũ bước vào. Cảnh tượng này không phải là lần đầu mà Lưu Ái Như nhìn thấy.
- "Đứng lại."
Giọng nói anh trầm khàn vang lên ngay khi nhìn thấy bóng lưng người trước mặt chuẩn bị bước ra phía cửa. Lưu Ái Như nhíu mắt, liền lập tức xoay người lại mà cúi đầu nhìn xuống sàn nhà khiến Dương Chấn có chút buồn cười trước biểu hiện này của cô mà giở giọng châm chọc:
- "Đây đâu phải là lần đầu cô nhìn thấy tôi trong bộ dạng này."
Lưu Ái Như lập tức dùng tay ra hiệu:
- "Nhưng mà dù sao tôi cũng là người chưa trải đời nhiều như anh và cũng không lăng nhăng..."
Nghe thế, Dương Chấn khẽ chau mày, lập tức nắm lấy tay cô sau đó dồn cô vào một góc tường. Chiều cao của cả hai chênh lệch khá lớn, trong khi Dương Chấn cao 1m85 thì cô chỉ có 1m59 cho nên hiện tại chỉ thấy mỗi bóng lưng của anh. Dương Chấn trầm lặng, nhìn người đối diện lạnh giọng nói:
- "Ý cô là tôi lăng nhăng sao?"
Ngay lập tức, Lưu Ái Như tròn xoe mắt. Rõ ràng khi nãy cô dùng kí hiệu chắc hẳn anh sẽ không hiểu nhưng tại sao... Trước thái độ sững sờ và ngạc nhiên của cô, Dương Chấn khẽ nhếch môi, cười đáp:
- "Tôi cũng học được một vài kí hiệu của người câm rồi nhé. Cô đừng nghĩ rằng tôi ngốc nghếch, không hiểu như trước đây."
Lưu Ái Như lắc lắc đầu phủ nhận liền lập tức cả cơ thể bé nhỏ của cô bị anh vác lên một cách gọn gàng và nhanh chóng, sau đó ném về phía giường. Hiện tại, Dương Chấn đang trấn áp ở phía trên người cô, cả cơ thể trần của anh ở ngay trước mặt khiến cô xấu hổ mà nhắm chặt mắt.
Nhìn người bên dưới đang không ngừng run sợ khiến Dương Chấn vô cùng hả hê mà tiếp tục châm chọc cô gái nhút nhát này. Anh cúi thấp người, sau đó ghé sát vào tai cô, giọng tà mị nói:
- "Hôm nay người đẹp của tôi không đến hay là cô thay thế cô ấy phục vụ tôi một đêm."
Phụp....
- "Ui da..."
Vừa nói dứt câu, Dương Chấn liền cảm nhận sự đau buốt ở vùng hạ bộ. Hóa ra là Lưu Ái Như đã hoảng sợ mà mạnh chân đạp thẳng vào cậu nhỏ khiến anh lập tức ngã nhào xuống đất mà đau đớn ôm lấy, giọng đầy trách móc:
- "Cô muốn diệt nòi giống của tôi à? Tôi vẫn chưa cưới vợ sinh con đấy."
Lưu Ái Như sắc mặt chẳng tỏ ra lo lắng mà đứng lên chằm chằm nhìn anh lăn ra đất nằm vạ. Hậu quả này tự anh chuốc lấy, không phải lỗi của cô. Ngay lập tức, cô dùng tay ra hiệu:
- "Anh quan hệ với biết bao cô gái mà sợ gì chứ? Chắc hẳn cũng có người đã mang thai con của anh rồi."
Dương Chấn vẫn cứ thế nằm vạ dưới sàn, giọng trách móc:
- "Cô điên à. Tôi chưa làm bước cuối cùng, sao có thể có con chứ?"
Những lời nói thốt ra như thể anh vẫn còn trong trắng lắm khiến cô bĩu môi mà lập tức xoay lưng, mặc cho hiện tại anh đau đớn thế nào.
- "Đứng lại, ai cho cô bỏ tôi mà rời đi chứ."
Dứt lời, Dương Chấn vô cùng tức giận mà mạnh tay kéo lấy tay người trước mặt khiến cô chưa kịp định thần mà lập tức ngã nhào, đè lên người anh.
Chụt...
Lưu Ái Như trợn tròn mắt ngay khi chạm phải cánh môi của người nằm bên dưới mình. Ngay cả bản thân Dương Chấn cũng sững sờ mà nhịp tim lập tức tăng nhanh. Anh kéo tay cô lại vốn chỉ muốn không cho cô dễ dàng rời đi sau khi gây ra chuyện, không ngờ lại đến mức này.
Gương mặt cô lập tức đỏ bừng trước hành động không mong muốn mà lồm cồm chống tay toang rời khỏi người anh, liền lập tức bị Dương Chấn lật ngược trở lại, cả hai vì thế lăn một vòng dưới sàn. Hiện tại, vị trí đã được hoán đổi. Người trụ trên chính là Dương Chấn.
Ưm...
Anh mạnh bạo cúi người hôn lấy cánh môi khiến cô muốn kháng cự đều vô ích. Lưu Ái Như tức giận, lập tức cắn lấy bờ môi của người đàn ông đang trụ bên trên khiến anh đau nhức mà lập tức tách khỏi môi cô, tức giận nói:
- "Lưu Ái Như, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng về việc cô đá vào cậu bé của tôi."