Theo lời nhắn của Tống Khải Hoàn, Lam Di Tinh lái xe đến chỗ chôn cất Đoàn Thế Khương. Ngay khi đến nơi, cô đã thấy bóng lưng cao ráo của người trước mặt. Anh hiện tại vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cô, khẽ cúi người đặt bó hoa cúc trắng xuống trước bia mộ của người đã khuất.
- "Khải Hoàn."
Nghe giọng nói vang lên từ phía sau, Tống Khải Hoàn lập tức xoay người thì đã thấy Lam Di Tinh tiến lại gần mình, cô chậm rãi hỏi:
- "Khi không tại sao anh lại bảo em đến nơi này?"
Bất ngờ, Tống Khải Hoàn quỳ xuống trước mặt, anh rút ra trong túi một chiếc hộp, bên trong chứa nhẫn cầu hôn khiến cô vô cùng bất ngờ mà tròn xoe mắt. Tống Khải Hoàn vẻ mặt chân thành, nhìn cô nói:
- "Di Tinh, trước sự chứng kiến của người mà em từng yêu sâu đậm Đoàn Thế Khương, với tư cách là người đàn ông hiện tại đang quỳ trước mặt em, anh nguyện sẽ dùng trái tim này để yêu em cả đời, cùng em vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Hãy để anh là người đồng hành cùng em suốt đoạn đường phía trước, có được không? Lam Di Tinh, lấy anh nhé."
Lúc này, cô xúc động đến mức không nói nên lời mà gật gật đầu đồng ý. Chiếc nhẫn cũng vì thế được đeo vào tay cô liền sau đó, anh ôm cô vui mừng nói:
- "Cảm ơn em, cảm ơn em đã chấp nhận anh."
Khóe môi Lam Di Tinh hé lên tia hạnh phúc, cô tựa đầu lên vai Tống Khải Hoàn chậm rãi nói:
- "Em không muốn để vụt mất anh thêm một lần nào nữa. Kể từ sau khi Thế Khương qua đời, em mới nhận ra rằng cuộc sống vốn dĩ rất ngắn ngủi, không biết ngày mai mình có thể mở mắt để cười nói với những người mà mình thương yêu hay không. Cho nên, em sẽ luôn luôn nói lời yêu thương và sống từng ngày từng ngày thật ý nghĩa."
Dứt lời, cả hai người cùng nhìn về tấm di ảnh trên bia mộ mà mĩm cười. Ước nguyện được nhìn thấy cô hạnh phúc của Đoàn Thế Khương phần nào cũng đã hoàn thành. Giờ đây, bên cạnh cô đã có Tống Khải Hoàn bảo vệ. Anh sẽ làm tốt trách nhiệm của mình để khiến cô luôn cảm thấy hạnh phúc, cùng cô thực hiện những ước mơ giúp đỡ mọi người.
Bên trong một dinh thự sang trọng, cô gái khẽ đưa mắt quan sát xung quanh, vẻ mặt vô cùng điềm đạm đang ngồi chờ trên sofa. Một lúc sau, tiếng bước chân vang lên, thoáng chốc, trước mặt cô là người đàn ông trung niên, mái tóc có vài sợi bạc nhíu mày nhìn chằm chằm về phía người đối diện, một lúc sau trầm giọng lên tiếng:
- "Cô là Lưu Ái Như có phải không?"
Dương lão gia nghiêm giọng hỏi. Ngay lập tức, cô gật đầu xác nhận, ông ta lại tiếp lời:
- "Quả nhiên đúng như thuộc hạ tôi đã điều tra, cô thực sự bị câm. Với tư cách là cha của Dương Chấn, tôi khuyên cô nên rời xa nó càng sớm càng tốt. Thằng bé sau này sẽ là người lãnh đạo trong giới hắc đạo đầy rẫy kẻ thù xung quanh, nó không thể lấy một người phụ nữ không có tiếng nói như cô được."
Cạch...
Dứt lời, ông liếc mắt ra lệnh cho thuộc hạ gần đó đặt xuống một xấp tiền trước mặt cô, lạnh giọng khuyên bảo:
- "Với số tiền này, đủ để cô sống hết phần đời còn lại cho nên tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không muốn mang tiếng bắt nạt một cô gái câm, yếu đuối như cô."
Trước những lời cảnh báo từ phía Dương lão gia, Lưu Ái Như chẳng hề tỏ ra sợ hãi mà lại vô cùng điềm tĩnh liền sau đó đưa tay với lấy số tiền đặt trên bàn khiến người đối diện vô cùng hài lòng mà nhếch môi cười:
- "Tốt lắm. Cuối cùng cô cũng đã nghĩ thoáng. Tôi rất thích những người có suy nghĩ rõ ràng như cô, không quá mù quáng trong tình yêu."