Bên cạnh các nữ hài nhi có nha hoàn bà tử, cho dù có nói chuyện vài câu với lang quân, chỉ cần không phải trốn ở góc tối âm u thì không có gì đáng ngại.
Phó Minh Hoa cũng không có hứng thú, đang muốn cự tuyệt, Đan Dương Quận chúa đã kéo tay nàng đi được hai bước rồi.
"Tay này của ngươi vừa mềm vừa mịn, làm sao mà dưỡng được như vậy?"
Đan Dương Quận chúa túm tay Phó Minh Hoa nhéo hai cái, giống như ý thức được sự thất thố của mình, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ lạnh như băng lúc trước, Phó Minh Hoa ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, tùy ý để nàng kéo mình đi.
Băng qua rừng mai, có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa có không ít nhi lang kết bạn đồng hành, giống như hai người Phó Minh Hoa nhìn lén cũng không ít.
Tính cách thiếu nữ Đại Đường gan dạ nhiệt tình, không chỉ là thiếu niên tò mò về tiểu cô nương, mà những tiểu cô nương cũng hiếu kỳ về những thiếu niên này.
Đan Dương Quận chúa nói nhỏ bên tai Phó Minh Hoa: "Nghe nói hôm nay Tạ tam thái thái thiết yến ngay cả Hạ Nguyên Thận cũng đến nữa."
Trong đầu Phó Minh Hoa liền hiện ra Hạ Nguyên Thận trong miệng Đan Dương Quận chúa.
Đó là trưởng tử của Vệ quốc công Hạ Quế, tuổi còn trẻ nhưng không dựa dẫm vào gia tộc, đỗ tú tài, quan trọng nhất là, hắn lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, mỹ danh truyền xa, cùng với vị Lục gia Lục Trường Nghiễn kia vang danh khắp thiên hạ, được xưng là ngọc lang đương thời.
Phó Minh Hoa suy nghĩ một chút, hình như kiếp trước Hạ Nguyên Thận lấy Tô thị là đích nữ của Tây Đô hầu làm vợ, ngày Hạ Nguyên Thận thành hôn, Phó Minh Hà khó chịu trốn trong phủ hai ngày không ra.
"Nghe nói vẻ đẹp của Hạ lang này, ngay cả tiên Hoàng hậu cũng từng ngợi khen." Bên cạnh có một thiếu nữ trốn ở trong bụi hoa cầm khăn, túm một nhánh cây che khuất tầm mắt nhìn ra phía ngoài, nói với tiểu nương tử bên cạnh xong, chỉ là nóng lòng nhìn lang quân, quên chú ý âm lượng làm Phó Minh Hoa và Đan Dương Quận chúa đều nghe thấy.
Phó Minh Hoa không khỏi cong cong khóe miệng, đối với Hạ lang tư nghi [1] hơn người kia nàng không có chút hứng thú.
[1] tư nghi: dung mạo và lễ nghi
Nàng quay đầu muốn đi, giọng nói của Phó Minh Nguyệt ở phía sau truyền đến: "Đại tỷ đang nhìn gì đó?"
Phó Minh Hoa quay đầu lại, ở phía sau Phó Minh Nguyệt đang kéo cửu cô nương Phó Minh Nhã, phía sau còn có Phó Minh Hà, lúc này nhìn nàng chằm chằm.
Đan Dương Quận chúa ở bên cạnh hiển nhiên là không muốn giao thiệp với mấy vị cô nương Phó gia này, nên cũng không quay đầu lại, bởi vậy mấy vị cô nương trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận ra nàng ấy.
"Còn có thể nhìn cái gì, cũng không biết xấu hổ, nhìn ngoại nam." Phó Minh Hà cũng biết nói những lời này ra sẽ đắc tội nhiều người, bởi vậy không dám nói quá lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Chỉ là giọng nói nàng ta tuy nhỏ, vẫn bị Đan Dương Quận chúa ở bên cạnh Phó Minh Hoa nghe được.
Nàng ấy quay đầu, híp mắt nhìn Phó Minh Hà chằm chằm, lúc đầu Phó Minh Hà vẫn không nhận ra nàng ấy, chỉ thấy ánh mắt Đan Dương Quận chúa không tốt, trong lòng cũng có chút sợ hãi, không khỏi lui ra sau hai bước.
"Ngươi nói lại lần nữa xem." Phó Minh Hoa cười lạnh một tiếng, Phó Minh Hà thật sự khiến người ta phiền chán, có mấy lời nên nói hay không nên nói mà nàng ta cứ khua môi múa mép nói bậy suốt.
Nếu những lời nói vừa rồi bị người khác nghe thấy, nàng ta bị người khác chê cười còn chưa tính, chuyện tỷ muội Trường Nhạc Hầu phủ bất hòa, chỉ sợ sẽ trở thành chuyện cười khiến tất cả hậu viện trong thành Lạc Dương này sẽ cười nguyên buổi sáng mất.
Phó Minh Hà lần đầu nhìn thấy ánh mắt Phó Minh Hoa lạnh lẽo như vậy, nàng ta khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Không biết tại sao, người tỷ tỷ mà nàng ta luôn ghen ghét này lại làm nàng ta có chút sợ hãi.
Nhưng ở trước mặt đám người Phó Minh Nguyệt, nàng ta không thể xuống đài được, đành phải cố nén sự chột dạ trong lòng, nhỏ giọng nói:
"Ngươi bảo ta nói, thì ta liền nói à?"
Phó Minh Hoa tiến lên một bước, Phó Minh Hà liền lùi về sau một bước, Đan Dương Quận chúa ở bên cạnh lạnh lùng nói: "Đại cô nương bảo ngươi nói lại lần nữa, ngươi không nghe thấy à?"
Khuôn mặt Phó Minh Hà sung huyết đỏ bừng, Phó Minh Hoa bước đến phía nàng ta, nàng ta lại lùi bước, sau lưng đã đụng phải cành mai, làm tuyết đọng trên cành "sàn sạt" rơi xưống, mấy cánh hoa cũng theo đó rơi xuống.
"Ta..." Phó Minh Hà há miệng, chân giẫm lên rìa đá cuội sau lưng.
Những cây mai của Tạ phủ được trồng dựa theo ngũ hành bát quái, sau khi mời đại sư xem qua mới trồng, những cây này được được bao quanh bởi những viên đá chạm khắc tinh xảo, Phó Minh Hoa không đợi nàng ta nói hết lời, lại bước lên một bước, Phó Minh Hà lại càng hoảng sợ, theo bản năng muốn tránh, chân lại lại móc vào gờ đá nhỏ.
Do quá sợ hãi nàng ta vươn tay theo bản năng nắm lấy người bên cạnh để giữ thăng bằng, một tay tóm lấy lại cành mai lạnh như băng bên lạnh, một tay kia là nắm lấy cửu nương tử Phó Minh Nhã bên cạnh, Phó Minh Nhã bị nàng ta bắt lấy, cùng nhau ngã ra phía sau.
Phó Minh Nguyệt ở bên cạnh sợ đến ngây người, một phát bắt được muội muội, vẫn là Bích Vân ở bên cạnh nhanh chóng chớp thời cơ, vươn tay kéo hai tỷ muội lại, Phó Minh Nhã chỉ té ngồi trên đất, nhưng rất nhanh đã được kéo lên.
Phó Minh Hà không may mắn như thế, thân thể nàng ta đè trên nhánh cây, chỉ nghe "Rặc rặc" tiếng cành cây bị bẻ gãy, nàng ta nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Phó Minh Hoa, cùng với khóe miệng đang mỉm cười của nàng rồi ngã thẳng vào bụi cây.
Tuyết vụn lạnh như băng cùng cánh hoa rơi xuống, cành cây rơi tứ tung trên người nàng ta.
Bất kể là Bích Hoàn bên cạnh Phó Minh Hà, hay là lang quân đi ngang qua bên ngoài rừng cây đều hoảng sợ.
Hai má Phó Minh Hà đỏ bừng, vội vàng muốn đứng lên, nhưng nàng ta lại quá hoảng hốt nên nhìn sai hướng, vừa đi ra bên ngoài liền nghe thấy giọng nói ôn hòa của một thiếu niên vang lên: "Tiểu cô nương không sao chứ?"
Cành mai bị nàng ta làm gãy, Phó Minh Hà xuất hiện trước mặt mấy người với gương mặt đỏ bừng, một người mặc cẩm y cổ tròn màu lam, quần áo trên người và khăn vấn đầu của thiếu niên này được khéo léo kéo ra sau lưng, một tay đỡ lấy nàng ta.
Trong khoảnh khắc Phó Minh Hà bẻ gãy cành hoa mai, trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ tiếc nuối, tuổi hắn không lớn lắm, nhưng vô cùng khôi ngô, nâng mắt liền thấy một đám cô nương ở phía sau.
Ngay sau đó ánh mắt thiếu niên liền rơi xuống trên người Phó Minh Hoa.
Tuy nói Phó Minh Hoa nhỏ hơn Đan Dương Quận chúa một chút, nhưng lại cao gần bằng nàng ấy.
Không biết có phải vì tuyết trắng phủ đầy trời hay không, mà hắn cảm thấy nụ cười của Phó Minh Hoa khiến toàn thân hắn đông cứng.
"Đa tạ lang quân cứu giúp." Phó Minh Hà xấu hổ đỏ mặt, cúi người thi lễ nhẹ giọng nói...
Nàng ta vừa nói xong làm thiếu niên đang ngẩn người tỉnh táo lại, hắn lấy lại tinh thần mỉm cười gật đầu: "Cô nương không sao là tốt rồi."
Mặt Phó Minh Hà càng đỏ hơn, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ vội vàng cúi đầu xuống.
Bóng dáng thiếu niên trước mặt rời khỏi, mới có người ở bên bên cạnh gọi: "Quý Chiêu, mau mau đi."
Một loạt tiếng bước chân vang lên, thiếu niên đang dừng chân bên kia mới chậm rãi rời đi.
Phó Minh Hoa đi hai bước, nhặt lên nhánh cây bị Phó Minh Hà đè gãy, nhìn nàng ta mỉm cười: "Nhị muội muội giáo huấn ta rõ ràng mạch lạc lắm mà, hôm nay lại làm gãy cành mai này, có lẽ trở về nên đi gặp tổ mẫu giải thích cho rõ."
Nghe xong lời này, Phó Minh Hà vẫn còn đắm chìm trong phong tư trác việt của thiếu niên vừa rồi mới định thần lại, nàng ta có chút bối rối cúi đầu, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên:
"Việc này liên quan gì tới ta sao? Rõ ràng là ngươi hại ta ngã sấp xuống..."
Phó Minh Hoa cầm khăn che miệng, nhưng trong mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhẹ giọng nói:
"Nhị muội muội nói gì vậy? Ta không đụng muội, cũng không đẩy muội, làm sao hại muội té xuống được?"