Ánh mắt Thôi quý phi hiện lên một nụ cười mơ hồ, nói: "Vân Dương nói cũng có lý, cho dù cùng một mẹ sinh ra, tính cách cũng khác nhau rất nhiều." Thôi quý phi nói xong, lại nhếch môi cười:
"Nhưng Dung phi muội muội yêu nhất tự nhiên là Hoàng thượng, sao lại yêu châu ngọc được?"
Dung phi ở bên cạnh cầm khăn che miệng cười, không nói không rằng.
Thôi quý phi vỗ vỗ tay Phó Minh Hoa, dịu dàng nói: "Đứa bé ngoan, đến chỗ mẫu thân con nghỉ một lát đi."
Phó Minh Hoa đáp một tiếng, lại cúi người phúc lễ, mới lui về.
Buổi tối Gia An Đế chiêu đãi triều thần ở Cảnh Đức điện, sau khi tiệc tối kết thúc chúng triều thần mới mang theo nữ quyến cáo lui.
Lúc về thành mặt trời đã ngã về phía Tây, thân thể Tạ thị không khỏe, nên đã ngồi một mình một chiếc xe ngựa đi trước một bước.
Phó Minh Hoa nhìn xuyên qua màn sa mỏng, người bên ngoài Lạc Dương đã dần ít đi, dưới trời chiều cành liễu rủ xuống như phủ một lớp phấn vàng trên mặt sông, còn có thể nhìn thấy người đi đường vội vàng trở về thành.
Không biết cảnh nhàn nhã này còn có thể nhìn được mấy lần nữa.
Trước cửa thành đã có người xếp hàng vào thành, xếp trước đều là quyền quý của Lạc Dương nên cũng không tiện chen ngang.
Lão nô đánh xe qua một bên yên lặng chờ, bỗng tiếng vó ngựa dồn dập như nhịp trống dần dần tới gần, nhưng Phó Minh Hoa không có chút hiếu kỳ của thiếu nữ mà vén rèm sa mỏng lên xem, thậm chí ngay cả đầu cũng không xoay qua.
"Phó Đại cô nương." Người cưỡi ngựa chậm rãi đuổi theo xe ngựa, đi về phía nàng.
Giọng nói thiếu niên như vẫn còn mang theo cái lạnh của cuối xuân.
Phó Minh Hoa nghe thấy, hơi kinh ngạc khi thấy hắn có thể nhận ra xe ngựa của mình: "Điện hạ."
Bóng dáng đang cưỡi ngựa của Yến Truy từ từ xuất hiện, che khuất ánh nắng vốn có thể chiếu vào trong xe ngựa, giống như thay thế ánh nắng dần xâm nhập vào trong xe ngựa.
Bóng hắn như bao phủ lấy Phó Minh Hoa đang ngồi ở trong xe, khiến người ta có loại ảo giác Phó Minh Hoa hoàn toàn bị cái bóng hắn bao phủ hoàn toàn.
Người ngoài cửa sổ không xoay đầu lại: "Trầm ổn thông minh, thế tử phu nhân dạy rất tốt."
Phó Minh Hoa khẽ mỉm cười, nói một tiếng cảm ơn.
Bên ngoài, Yến Truy thúc vào bụng ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Hiển nhiên là hắn không cần phải xếp hàng giống Phó Minh Hoa, binh lính giữ cổng tự nhiên sẽ mở cửa dẫn đường cho hắn, một lúc sau liền không nghe thấy tiếng vó ngựa nữa.
Giống như lúc nãy Yến Truy dừng lại bên cạnh xe ngựa của Phó Minh Hoa, chỉ là ảo giác của nàng.
Phó Minh Hoa suy nghĩ một chút, trong giấc mơ "Nàng" cũng đã từng theo người nhà họ Phó đi ra ngoài đạp thanh, có gặp Tam hoàng tử hay không nàng cũng không nhớ nữa, nhưng tuyệt đối không có chuyện trên đường trở về thành Tam hoàng tử dừng lại nói chuyện với nàng.
Trở về trong phủ, Bạch thị chỉnh lại trâm trên đỉnh đầu, mọi người theo hầu cũng mệt mỏi, nên mọi người mạnh ai nấy về nghỉ ngơi.
Phó Minh Hoa trở lại viện rửa mặt sạch sẽ nằm trên giường, Giang ma ma cầm thuốc dán màu xanh nhạt đã điều chế bôi lên đùi trên lưng nàng.
Mái tóc dài của nàng xõa qua một bên, nhắm mắt nghĩ đến những chuyện và người gặp phải hôm nay.
Không đề cập đến Ngụy Mẫn Châu nữa, nhưng Dung phi lại có chút ý tứ.
Lời khen khi đó của bà ta không phải là thuận miệng nói ra. Những quý nhân trong cung này, mỗi một câu nói đều có thâm ý sâu sắc.
Dung phi khen nàng trước mặt mọi người, ngoại trừ phân cao thấp với Thôi quý phi, có lẽ còn muốn tỏ vẻ bà ta nhìn trúng mình.
Đây không phải là bởi vì tộc của Dung thị và Phó hầu gia hợp tác đơn giản như vậy, Phó Minh Hoa nhắm mắt lại, tay Giang ma ma nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ màu xanh lá để nàng dễ hấp thụ, thấy nàng im lặng, liền biết trong lòng nàng đang suy nghĩ.
"Cô nương đang nghĩ đến Dung phi nương nương?"
Giang ma ma làm vú nuôi cho nàng từ nhỏ, dù tâm tư Phó Minh Hoa thâm trầm, nhưng bà cũng có thể nhìn ra được vài phần.
"Quý phi nương nương chọn cưới Ngụy Mẫn Châu, tổ phụ có khả năng sẽ hợp tác với tộc của Dung phi. Nếu như nương nương chọn ta, Dung thị liền có khả năng vứt bỏ Phó gia mà chọn phủ Trụ quốc công." Lúc đầu Phó Minh Hoa chỉ cảm thấy Dung phi tâm tư xảo trá, bức ép Thôi quý phi chỉ có thể làm cho Tạ thị tự hủy hoại bản thân, phá vỡ cái bẫy của Dung phi.
Nhưng hôm nay nghe Dung phi nói chuyện, trong lòng Phó Minh Hoa lại cảm thấy có chút rất không thích hợp.
Trong nụ cười của Dung phi mang theo quá nhiều thứ, xem ra bà ta cũng không phải là thích mình đến mức muốn cưới mình cho Tứ hoàng tử.
Tính cách Vân Dương công chúa như thế nào, trong lòng Dung phi có lẽ rõ ràng nhất, lại cố ý so sánh mình với Vân Dương công chúa, đã vậy còn tỏ ra thích mình ở trước mặt Thôi quý phi, còn khen mình hai câu.
Bà ta làm như vậy không giống như thích mình, có ý muốn hợp mưu với Phó gia.
Ngược lại, giống như là...
Dung phi đã chọn được con dâu vừa ý, nhưng lại lo lắng Thôi quý phi thế lớn, vội vã muốn Thôi quý phi cắt bỏ cánh tay đắc lực.
Chỉ sợ Phó gia trong giấc mơ cũng là quân cờ trong tính toán của Dung phi, buồn cười chính là Phó Hầu gia lại muốn xỉa răng cho cọp!
Chỉ là, mặc dù Dung phi được sủng ái, nhưng cũng chỉ là phi tử hậu cung, Gia An Đế sủng ái bà ta, một mặt là suýt nữa muốn tìm cũng tìm không thấy, một phương diện khác thì là Dung phi biết điều, lại có thủ đoạn.
Nếu bà ta vì nhi tử mà mưu tính triều thần, nhất định Gia An Đế sẽ không dễ dàng tha thứ.
Trừ khi hết thảy đều là Gia An Đế ngầm đồng ý.
Lúc Đại Đường lập quốc, tối kỵ nhất chính là thế lực của thế gia vọng tộc quá lớn, lúc Thái tổ còn sống thì diệt trừ thế gia mắt cũng không chớp.
Sau khi Gia An Đế lên ngôi, mặc dù không có hành động gì lớn, nhưng cũng không đại biểu cho việc ông ta không muốn thu lại quyền lực.
Chỉ cần Phó gia không phạm sai lầm, tước vị liền có thể truyền thừa trăm năm, Gia An Đế sao có thể trơ mắt nhìn một thế gia vọng tộc khác hình thành?
Cho nên chỉ sợ ông ta đã sớm có tâm tư phế bỏ Phó gia, nhưng con cháu Phó gia chỉ là đồ bỏ đi, bây giờ dưới gối thế tử Phó Kỳ Huyền cũng không có đích tử, ông ta liền bỏ mặc không quan tâm.
Nhưng một khi Phó hầu gia đã có dã tâm thì ông ta sẽ thuận theo thế đó.
Cho nên Phó hầu gia và Dung thị hợp mưu thuận lợi như vậy, thậm chí ngay cả Thôi quý phi cũng không phát hiện ra, nếu không phải Bạch thị lỡ miệng nói ra thì Tạ thị vẫn chưa hay biết gì, tất cả những điều này đều liên quan đến thái độ ngầm đồng ý của Hoàng đế.
Phó Minh Hoa nghĩ thông suốt hết thảy, tay Giang ma ma dần dần dùng lực ở trên lưng nàng:
Mùi thuốc nhàn nhạt xen lẫn với hương hoa lan tỏa, cũng có tác dụng an thần trợ ngủ, Phó Minh Hoa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu nhắm mắt ngủ thật say.
Buổi sáng khi tỉnh dậy, dược cao trên người hóa thành mùi thơm ngào ngạt, nàng duỗi tay ra, lúc ống tay áo rơi xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng như ngọc.
Làn da trắng như mỡ đông làm Phó Minh Hà ghen ghét của nàng, cũng không phải trời sinh là có.
Sau tiết Thượng tị, vì Phó Minh Hoa bắt tay với Thôi quý phi, trở thành đối tượng được hâm mộ trong phủ, thân thể Tạ thị giống như càng ngày càng kém.
Thời tiết tháng tư dần dần nóng lên, người trong phủ đến đo kích thước của Phó Minh Hoa, chuẩn bị may váy mùa hè.
Giang ma ma ở một bên đo, ma ma quản sự trong nội viện Chu thị nói:
"Đại nương tử lại cao hơn rồi." Chu thị là nha đầu thị tì của Bạch thị, sau khi được gả đi thì làm quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong nội viện.