"Cô nương cũng đã lớn, dù có tái giá cũng không làm khó người được." Giang ma ma nhìn vẻ mặt ôn hòa của nàng, chỉ là mí mắt rũ xuống mắt che đi thần sắc trong mắt, cũng không đoán ra được nàng đang nghĩ gì, đành phải nhẹ giọng nói: "Nô tỳ chỉ lo lắng cho hôn sự của người, sợ rằng sẽ bị làm khó dễ."
Đến nay, hôn sự của Phó Minh Hoa còn chưa định ra, "Tạ thị" lại chết quá sớm.
Cho dù hôm nay Tạ thị trở về Giang Châu, nhưng chỉ sợ sau này cũng không suy nghĩ cho Phó Minh Hoa.
Tạ thị đưa Phó ma ma trở về, sợ là muốn sau này Phó ma ma thay mặt bà chăm sóc Phó Minh Hoa, giữa hai mẹ con cũng coi như thanh toán xong.
Nhưng dù thế nào thì Phó ma ma vẫn là nô tỳ, cho dù hầu hạ nàng cẩn thận, cũng không thể nào bằng Tạ thị được?
Phó Minh Hoa lại cười: "Ma ma không cần lo lắng."
Nàng nhẹ giọng nói, ôn nhu nhìn qua vẻ mặt buồn thiu của Giang ma ma, ánh mắt thanh tịnh: "Quý phi nương nương sẽ làm chủ cho ta."
Ngày đó, nàng giúp Thôi Quý phi giải quyết một phiền phức to như vậy, lúc đó còn nhìn không ra chỗ tốt, nhưng đợi đến ngày Quân Tập Hầu Giản Thúc Ngọc phản Đường, Thôi Quý phi mới biết điều này tốt bao nhiêu.
Nàng chỉ cầu Thôi Quý phi một ân điển, có thể cho nàng được gả cho người mà nàng nhìn trúng, chuyện như vậy đối với Thôi Quý phi chỉ là tiện tay mà thôi, tin tưởng bà ta sẽ đồng ý.
Tuy nói kết cục hôm nay của nàng là vì Thôi Quý phi bị Dung phi tính toán, nhưng cũng có nguyên nhân là do Thôi Quý phi.
Nhưng Phó Minh Hoa cũng không oán, chỉ là thế không bằng người, nếu nàng bị đẩy đến tình cảnh như Thôi Quý phi, có lẽ mọi người đều sẽ chọn như vậy.
Giang ma ma nghe nàng nói như vậy, sửng sốt một chút, cũng liền gật đầu.
Bích Lam nghe ngóng xong tin tức trở về, nói là hôm nay lúc Phó Nghi Cầm đi vào nội viện, đã gặp được Tề thị mà nàng đã lâu không gặp.
Ngày đó, Tề thị kết minh với bà ta, kết quả hai người đó bởi vì Phó Minh Hoa nhúng tay mà hành sự thất bại, một người là bị cướp đi đứa con cưng, lại không có ai chịu cứu; một người thì ghi hận mình bị đuổi khỏi Phó phủ, trượng phu không tìm được chức quan tốt, nhi tử đến nay vẫn chưa định ra hôn sự.
Bây giờ bà ta không thể dễ dàng nhìn thấy Phó Lâm Ngọc, Thẩm thị đề phòng bà ta như phòng cướp, mà Thẩm thị đối xử với Phó Lâm Ngọc cũng không phải thật tốt, trong lòng Tề thị thống khổ, nên mới có chút oán hận người đã không giúp mình giành lại nhi tử ngày hôm đó.
Phó Nghi Cầm và bà ta đã sớm thề thốt với nhau, nhưng Tề thị lại thấy Phó Nghi Cầm cũng không chịu ra tay cứu giúp, tự nhiên cũng vô cùng hận bà ta.
Đồng dạng Phó Nghi Cầm cũng không dễ chịu, ngày đó Tề thị thề thốt nói có thể giúp bà ta đạt thành tâm nguyện, hai người mới vỗ tay liên minh, nào nghĩ tới Tề thị lại vô dụng như vậy, hai ba lần liền bị Bạch thị nhốt vào trong Phật đường, việc của mình làm không xong, đã vậy còn khiến bà ta bị Bạch thị đuổi đi.
Tề thị còn không biết xẩu hổ đến tìm bà ta để giải thích, thù mới hận cũ dâng lên trong lòng Phó Nghi Cầm, một lời không hợp liền vung tay đánh Tề thị.
Trong nội viện nhiều hạ nhân như vậy, nếu bị nhìn thấy không phải sẽ bị người chê cười sao?
Đại nha hoàn Ngân Hồng bên người Bạch thị kể việc này cho bà ta nghe, suýt nữa làm Bạch thị tức giận đến ngã ngửa, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi.
Có lẽ lúc đó Tiết phu nhân cũng đã nghe được chút tiếng gió, trong lòng xem thường Trường Nhạc Hầu phủ cho nên mới vội vàng rời đi.
Cũng chính vì vậy nên tâm nguyện của Bạch thị chưa đạt được, lại bị nữ nhi làm rối lên, lúc này mới khó chịu trong lòng.
Phó Minh Hà chỉ là đụng phải lưỡi dao, đúng lúc trở về trở thành nơi cho Bạch thị trút giận.
"Nô tỳ còn nghe nói, hình như phu nhân rất thích cô nương của Thang Âm huyện bá phủ, trong danh mục quà tặng, người khác đều tặng bảo bình thải mã [1], nhưng với cô nương của Thang Âm Huyện Bá phủ thì tặng một đôi vòng ngọc."
Bích Lam hơi nghi hoặc một chút, Phó Minh Hoa lại trầm tư.
Tính cách Bạch thị không ngay thẳng hào phóng như thế, huống chi nếu như tất cả mọi người đều được tặng giống nhau, chỉ có cô nương Thang Âm huyện bá phủ đặc biệt như thế.
Nếu nói trong đó không có ẩn ý, đừng nói Phó Minh Hoa không tin, ngay cả Bích Lam cũng không tin.
Bích Lam vừa nhắc tới Thang Âm huyện bá phủ, trong đầu Phó Minh Hoa hiện lên khuôn mặt của tiểu cô nương nàng đã gặp hôm nay. Nàng được Tạ thị mời phu tử dạy dỗ nên về mặt lễ nghi không phạm chút sai lầm nào, trong phủ nhà ai có bao nhiêu người, lai lịch tên tuổi ra sao, nàng đọc không hề ít, hôm nay chỉ là phác họa lại người trong các phủ này cùng với ấn tượng trong đầu mình mà thôi.
Thang Âm huyện bá phủ này vốn là một trong những tước vị được phong vào thời kỳ tiên đế khai quốc.
Tước vị của Đại Đường được phân thành mấy bậc, nhất đẳng tự nhiên là chính nhất phẩm Thân Vương, thực ấp vạn hộ, địa vị bất đồng. Xuống nữa là Quận vương, Tự vương, cho dù là Quốc công cũng chia làm mấy bậc, một là Quận công khai quốc, hai là Huyện công khai quốc.
Cũng giống như thế, bá phủ này cũng chia làm hai loại, Thang Âm huyện bá chính là bá trong phủ thấp hơn nhất đẳng một bậc.
Nhưng bất kể như thế nào, Thang Âm huyện bá Dương Vinh cũng kiếm được một tước vị, thực ấp bảy trăm, cũng coi là vinh quang cửa nhà, sau khi qua đời dù nhi tử sẽ nhiệm chức Khinh Xa Đô Úy tòng tứ phẩm, cũng không có thực quyền.
Thang Âm huyện bá phủ hôm nay đã xuống dốc, vì tước giáng xuống, nếu như hôm nay Khinh Xa đô úy không làm nên chuyện, nhiều nhất là hai ba mươi năm nữa, trong thành Lạc Dương có lẽ sẽ không còn người nào biết đến cái tên Thang Âm huyện bá này.
Cô nương Dương phủ, chính là tiểu cô nương hôm nay mặc váy hồng nhạt nói chuyện hoạt bát, nhìn qua chỉ cỡ mười ba mười bốn tuổi, vẫn còn non nớt lắm.
Phó Minh Hoa mỉm cười, trong lòng đã có tính toán:
"Sai người chuẩn bị cho nhóm cô nương hôm nay một chút quà tặng, cho người tặng đi."
Vốn riêng của nàng không ít, vàng bạc châu báu vô số.
Tạ thị không có gì tốt, nhưng lúc trước đã để lại rất nhiều thứ cho nàng, quà tặng như hôm nay của Bạch thị, cho dù nàng tăng thêm mấy lần tặng ra ngoài cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.
Bích Lam có chút không hiểu, Phó Minh Hoa thở dài: "Hôm nay là sinh nhật nhị cô nương, ta đưa lễ, nhất định nàng ta sẽ không cam lòng."
Tính cách Phó Minh Hà đã là như thế, không được người khác kích thích dù chỉ là một tí, nếu nàng tặng đồ, Minh Hà cắn chặt răng cũng sẽ không cam lòng chịu thua người khác.
Nếu như muốn tặng, nhất định nàng ta sẽ hỏi thăm Phó Minh Hoa đã tặng những gì.
"Ngươi hãy tiết lộ với nàng ta một chút gió, chỉ nói danh mục quà tặng ta tặng cho tiểu cô nương Dương phủ nhiều hơn người khác một tí là được." Phó Minh Hoa nhỏ giọng giải thích, nhìn Bích Lam giống như chưa kịp phản ứng, đề phòng nàng hồ đồ làm hỏng chuyện của mình, Phó Minh Hoa bưng nước trà uống một hớp:
"Chỉ sợ vị cô nương của Thang Âm huyện bá phủ này, tương lai sẽ gả vào hầu phủ."
"Trong phủ cũng không nó lang quân tuổi tác tương đương..."
Lúc đầu Bích Lam còn nhíu mày, chỉ là lời nói của chính bản thân nàng ấy còn chưa nói ra khỏi miệng, đã cảm thấy không thích hợp.
Trong phủ không có lang quân tuổi tương đương với Dương tiểu cô nương, nhưng lại có một Phó Kỳ Huyền "tang thê", đến nay trong viện còn thiếu chính thất.
Bích Lam nhếch miệng, Dương tiểu cô nương này bị Bạch thị nhìn trúng, chỉ sợ là rơi vào hang sói.
Tuổi nhỏ như vậy, Phó Kỳ Huyền lại không phải nam nhân tốt.
Bích Lam nhíu nhíu mày: "Nếu như như vậy, hôn sự của cô nương..."
Nàng và Giang ma ma đều đã nghĩ đến. Phó Minh Hoa lắc đầu, chỉ nói:
"Trong lòng ta có tính toán." Nàng vừa nói như vậy, Bích Lam lại cảm thấy yên tâm, cũng không lên tiếng.
Đã có chỉ thị của Phó Minh Hoa, nàng cũng biết nên làm gì.