[Văn Nghiêm Văn] Mùa Xuân Anh Đợi Em

Chương 22: Đừng Lau, Bẩn



Thoáng cái đêm lễ hội đã đến, Lưu Diệu Văn thân hội trưởng hội học sinh được giao nhiệm vụ chuẩn bị. Kết quả hắn phải chạy tới chạy lui khắp nơi kiểm tra tất cả các khâu, từ quầy ăn vặt, đến băng rôn biểu ngữ. Về phía sân khấu hắn giao lại cho Hạ An trông coi.

Bất quá chưa được 15 phút Hạ An từ trong bộ liên lạc nghe thấy giọng hắn, “Hạ Tỷ bên phía Hạo Tường thế nào rồi?”

Cô nàng có chút khó hiểu hỏi lại hắn, “Nghiêm Hạo Tường làm sao? Không phải vẫn đang trang điểm à?”

Đầu dây bên kia tặc lưỡi một cái liền ngắt kết nối, Hạ An không hiểu chuyện gì chỉ đành tiếp tục công việc của mình.

Phía sau hậu trường, nhóm người Tạ Y Kỳ tất bật chuẩn bị, bận nhất có lẽ là anh bạn họ Trình kia. Là người duy nhất không có vai diễn, Trình Nhất bị cả lớp xoay như chong chóng, khi thì chạy đi lấy nước khi lại chạy về lấy kim chỉ. Nói chung không giây phút nào được ngừng chân cả.

“Trình Nhất cậu nhanh cái chân lên!”

“Trình Nhất lấy giúp tôi bình nước với.”

“Trình Nhất trang phục của tôi đâu?”

“Trình Nhất?”

“Trình Nhất?”



Phải nói là cuộc đời cậu ta chưa bao giờ được gọi tên nhiều như thế, có chăng là những lần giáo viên gọi mắng cậu ta làm bài điểm kém.

Đôi chân mềm nhũn đứng vất vưởng tựa vào cửa, giây sau liền bị người ta mạnh bạo đẩy vào. Gương mặt Trình Nhất ai oán nhìn tên hung thủ, “Cậu mạnh tay như vậy làm gì hả Lưu Diệu Văn?”

Cả bọn được dịp cười rộ lên, hiếm khi có dịp bán hành cho lớp phó thể dục như vậy.

Lưu Diệu Văn liếc mắt nhìn cậu ta một cái sau đó lạnh lùng đi đến chỗ Nghiêm Hạo Tường. Cậu ngồi thu mình ở một góc, gương mặt tuy đã được trang điểm nhưng vì lo lắng mà trở nên nhợt nhạt. Hắn ngồi xuống trước mặt cậu, “Cậu khó chịu sao?”

Bạn nhỏ cúi đầu không đáp, có lẽ do căng thẳng không biết nên nói thế nào.

Lúc tập dợt trên sân khấu vẫn cảm thấy không sao có thể chịu đựng được, lúc này lại cảm thấy cái gì cũng không ổn. Hai tay cậu run lên bám vào tay áo, lời thoại trong đầu không ngừng xáo trộn. Thường thì người khác sẽ ngại việc mặc trang phục nữ chạy đi chạy lại trên sân khấu riêng Nghiêm Hạo Tường lại cho rằng vấn đề không nằm ở đó. Cậu lo sợ đứng trước đám đông, lúc diễn tập chỉ có vài người lớp 11-3 còn giờ đầy đủ cả 3 khối đều đến xem.

Cậu nhìn xuống Lưu Diệu Văn vì lo lắng mà chạy đến chỗ cậu, mồ hôi trên trán vẫn còn chưa kịp lau đi đã chảy vào trong mắt, đau rát đến hằn lên tơ máu. Nghiêm Hạo Tường đau lòng đưa tay lau đi.

“Đừng lau, bẩn.”

“Không bẩn mà.”

Bàn tay nắm lấy tay cậu vuốt ve trấn an, Lưu Diệu Văn vẫn là không yên tâm để cậu lên biểu diễn, “Lúc biểu diễn không cần cố quá sức, cứ thể hiện hết những gì cậu đã tập. Cũng đừng chú tâm ánh mắt người khác, cậu tự mình tỏa sáng là được.”

Người khác không cho cậu bình an và vui vẻ cậu cũng đừng vì họ mà quá chú tâm. Chỉ cần là chính mình có làm không tốt cũng chẳng sao cả, cậu hết mình vì nó là được.

Nghiêm Hạo Tường rất ít khi nhìn thấy Lưu Diệu Văn thế này, vì lo lắng mà bỏ qua hình tượng của bản thân, vì động viên người khác mà nói ra nhiều lời sến sẩm. Đối với hắn mà nói Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn là ngoại lệ, một ngoại lệ được hắn hết lòng che chở.

Có thể vì cậu mong manh hơn người khác, cũng có thể là do cậu cô đơn. Lưu Diệu Văn dường như rất sợ để cậu đi một mình dù là đường lớn đông người hay hẻm nhỏ, hắn đều không muốn Nghiêm Hạo Tường một mình vượt qua.

Bởi vì có hắn nên cậu không cần phải trốn một góc sợ hãi, bởi vì Lưu Diệu Văn ở bên nên mọi thứ đều có thể kiểm soát.

“Cậu mau chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi.” Nghiêm Hạo Tường đứng lên, váy công chúa theo đó xõa xuống. Vóc dáng nhỏ nhắn của cậu quả thật rất hợp với nàng công chúa nhỏ bọn họ cần, vừa mong manh vừa quật cường, nàng nhẹ nhàng nhưng cũng không để người khác bắt nạt.

Bóng lưng hướng về phía hắn, chiếc váy trắng được ánh sáng điểm tô, mái tóc dài theo bước chân lay động.

Nghiêm Hạo Tường, nếu cậu sinh ra trong một gia đình khá giả, được đi học với môi trường tử tế hẳn là cậu sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp, vô cùng tự tin. Lúc đó đến cả Lưu Diệu Văn cũng không với đến cậu, cậu sẽ là ngôi sao tỏa sáng mà người người theo đuổi, không riêng gì hắn cả.

Đáng tiếc trên đời này không có nếu như, cũng sẽ không tồn tại viễn cảnh cậu rời xa hắn…

[…]

“Mọi người chú ý! Chỉ còn ít phút nữa thôi buổi biểu diễn mừng lễ hội trường sẽ bắt đầu. Đề nghị mọi người ổn định vị trí, ban tổ chức sẽ kiểm tra vé mời và phát quà cho tất cả.”