Năm học mới của bọn họ rất nhanh đã bắt đầu, học kỳ lớp 12 vốn dĩ bận rộn, Lưu Diệu Văn còn phải quản lý hội học sinh càng không có thời trò chuyện hay thậm chí là gặp mặt nhóm người Nghiêm Hạo Tường.
Khoảng thời gian tách nhau để chú tâm vào việc học thật sự không đến nỗi tệ. Vì Nghiêm Hạo Tường trước nay vẫn ổn định với các môn tự nhiên đột nhiên chuyển sang xã hội khiến cậu có chút đuổi không kịp. Ngoài thời gian trên lớp hầu như cậu tập trung ở thư viện ôn tập.
Mỗi người một việc, bận đến không kịp thở. Có những ngày đã hẹn sẽ cùng nhau đi đâu đó nghỉ ngơi một chuyến nhưng vừa về đến nhà là tất cả lăn ra ngủ ngay, hoàn toàn không có sức lực chạy để chơi bời.
Bọn họ cứ như vậy, xoay vòng chuẩn bị cho đường đua cuối cùng.
[…]
Trên sân thượng tòa nhà chính, Tạ Y Kỳ tựa người vào lan can thở dài một hơi.
“Cũng chỉ là cao khảo thôi mà, có cần phải mệt vậy không…”
“Bây giờ cậu nghỉ ngơi vẫn được mà, khéo còn có người đến cảm ơn cậu đấy.”
“Cậu bị Lưu Diệu Văn dạy hư rồi, Tường Tường!”
“Có sao?”
Nếu là Nghiêm Hạo Tường trước đây sẽ không nói khích người ta như thế đâu, cậu sẽ ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi cơ.
Nhưng Nghiêm Hạo Tường hiện tại cũng rất tốt, ngoài miệng thì biết nói mấy lời châm chọc, trong lòng vẫn là cậu bạn tốt tính của bọn họ. Đôi khi Tạ Y Kỳ thật sự rất khâm phục Lưu Diệu Văn, hắn có thể khiến một người nhút nhát, hướng nội như Nghiêm Hạo Tường cùng đi chơi với bọn họ, cùng bọn họ nói những chuyện trên trời dưới đất, cùng biểu diễn văn nghệ, cùng vẽ nên thật nhiều khoảng trời riêng biệt.
Nghiêm Hạo Tường của hiện tại vừa hoạt bát lại còn hiểu chuyện, so với danh tiếng của Lưu Diệu Văn đúng là chỉ có trời sinh một cặp.
Hai người họ ở trường phải nói là ai cũng biết, dù không thường xuyên thể hiện tình cảm trước mặt mọi người nhưng nhìn vào ánh mắt hai người nhìn nhau là nhận ra ngay. Hơn nữa Nghiêm Hạo Tường rất dễ ngại nên bọn họ chưa từng công khai, chỉ là ai cũng biết.
“Cậu và Trình Nhất…”
Nhắc đến là thấy đau đầu, Tạ Y Kỳ lại thở dài một hơi, “Cái tên đầu đất đó bây giờ chỉ có bóng rổ mới khiến cậu ta vui, tôi ấy à chỉ là tệp đính kèm trong được đời cậu ta thôi.”
So với Nghiêm Hạo Tường gặp chướng ngại giao tiếp mà mất gần một năm Lưu Diệu Văn mới có thể mang cậu về nhà, Trình Nhất chính xác là tên đầu đất không có não yêu đương. Nếu không chơi bóng rổ thì cũng là cắm đầu học tập, một chút cũng không chú ý đến Tạ Y Kỳ.
Đinh Trình Hâm đã nhiều lần mắng cậu ta ngốc chết đi được thì cậu ta lại gân cổ lên cãi bản thân không ngốc.
Bản thân Tạ Y Kỳ ngay từ thời điểm xác nhận thích cậu ta cũng chẳng mong đợi điều gì. Chỉ đơn giản muốn ở cạnh cậu ta lâu hơn một chút, ngắm nhìn người mình thương kỹ hơn một chút.
Sau khi vượt qua kỳ thi cao khảo bọn họ cũng phải tách nhau ra mỗi người một nơi. Có thổ lộ với tên ngốc đó cũng vô dụng, đợi cậu ta có câu trả lời chi bằng buông tay cho xong.
Nghiêm Hạo Tường không hiểu vì sao Y Kỳ lại nghĩ như thế, cậu chỉ cảm thấy nếu đã thích thì nên mạnh dạn nói ra. Không phải để nhận lại câu trả lời mà là để bản thân không cảm thấy hối tiếc.
Giữa hai người bọn họ vẫn nên để họ tự mình giải quyết. Cũng giống như Đinh Trình Hâm chọn đối mặt với Mã Gia Kỳ sau nhiều năm xa cách, cũng giống như đêm đó Lưu Diệu Văn chạy đến tìm cậu. Quyết định yêu hay không phải do bản thân đưa ra, lựa chọn níu giữ hay không phải do chính mình định đoạt.
Bọn họ còn nhỏ, chỉ vừa mới nhìn thấy thế giới bên ngoài một chút, có rất nhiều chuyện đều không thể lường trước được.
Tạ Y Kỳ sợ sau này phải đưa ra lựa chọn ai học trường nào, có cùng nhau hay không, có ảnh hưởng đến nhau hay không. Nhưng cậu và Lưu Diệu Văn sớm đã quyết định tách nhau ra, cậu học ở Tây An còn hắn vẫn sẽ chọn học viện cảnh sát.
[…]
Sáng hôm sau Lưu Diệu Văn đến trại trẻ đón Nghiêm Hạo Tường liền bị nhóc con Tiểu Bạch bám lấy.
“Diệu Văn ca ca khi nãy mẹ anh đưa tiểu ca ca đi rồi.”
Nghe đến mẹ mình tìm gặp cậu, Lưu Diệu Văn đã cuống hết cả lên, “Họ đi đâu?”
“Đồi gió ạ.”
Hắn buông tay Tiểu Bạch nhanh chân chạy về phía đồi gió.
Nơi đó đã từng là địa điểm yêu thích của hắn, đứng ở một ngọn đồi cao đón những tia nắng đầu tiên trong ngày, có gió biển thổi qua, có từng đợt sóng đánh vào.
Sau này khi hắn lớn hơn, đồi gió cũng dần trưởng thành. Không còn là nơi hắn lui đến mỗi khi mệt mỏi, không còn những cảm xúc vui vẻ thuở ban đầu.
Mẹ hắn, người phụ nữ đã từng dắt tay hắn đến đón bình minh lại nhìn màn đêm buông xuống. Người đã từng bước cho hắn nhìn thấy thiên đường rồi lại đưa hắn xuống địa ngục. Bà đã từng là người hắn yêu quý nhưng tất cả đều xếp sau công việc của bà.
Lưu Diệu Văn không biết mẹ hắn tìm đến Nghiêm Hạo Tường với mục đích gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp. Như cách bà ngăn cản hắn vào học viện cảnh sát, có lẽ bà cũng sẽ làm vậy với quan hệ giữa hai người.