Cậu vừa trở thành thụy thú không bao lâu, sử dụng sức mạnh một lúc như vậy đã khiến cậu rất mệt mỏi, vì thế mũi đuôi vốn vui vẻ lắc lư cũng dần bất động, rõ ràng nửa người dưới đều ở trong ba lô, nhưng dường như Hoắc Vọng đã nhận ra, cúi đầu hỏi: “Mệt sao?”
Rõ ràng người vừa rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ ôn hòa mà mình chưa từng chú ý.
Sự tương phản như vậy càng khiến những người xung quanh chắc chắn rằng đó là một người tốt!
Lâm Úc kiên trì nhịn xúc động gật đầu, vẻ mặt vô tội nhìn hắn, chớp mắt mấy cái.
Có một cô gái nhịn không được mà ôm ngực: “Dễ thương quá, ngoan hơn nhiều so với con nhóc nghịch ngợm nhà tôi.”
Hoắc Vọng dừng một chút, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười: “Rất ngoan.”
Cái đuôi trong ba lô của Lâm Úc lại bắt đầu cuộn tròn lại, dường như mặt hơi nóng lên. Lần đầu Hoắc Mạc Nguyên cảm thấy may mắn khi mình bị Hoắc Vọng coi thường, anh ta muốn thừa dịp mọi người đều chú ý chuyển đến con mèo lông xù đáng chết kia thì nhanh chóng thoát thân, lại không ngờ vừa đi một bước, chân trái đột nhiên va vào chân phải rồi ngã xuống, Hoắc Tri Tri ở ngay bên cạnh anh ta sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cô ta thét chói tai đẩy anh ta ra.
Một cú đẩy tưởng như yếu ớt nhưng trực tiếp đẩy anh ta xuống theo hướng ngược lại, cảm giác không trọng lượng mất kiểm soát, Hoắc Mạc Nguyên ngã về phía hộp rút thăm trúng thưởng, anh ta chỉ có thể nắm lấy thứ gì đó theo bản năng để ổn định bản thân, cánh tay của anh ta vẫy vẫy loạn xạ, sau đó bên tai vang lên một tiếng thét chói tai.
Trong cơn đau dữ dội ở gáy, cố sức mở mắt ra, Hoắc Mạc Nguyên phát hiện sau khi phát hiện mình đập vào rương rút thăm trúng thưởng lại lỡ tay ném nó ra, mà vừa vặn đập trúng mặt em gái Hoắc Tri Tri, cô ta cực kỳ để ý đến mặt mình, dù chỉ là mụn cũng phải làm ầm ĩ, mà bây giờ trên mặt có một vết đỏ, hơn nữa có xu hướng nhanh chóng tím tái sưng lên. Hoắc Tri Tri thét chói tai liên miên không dứt, như ma âm rót tai.
Hoắc Vọng nhíu mày, hắn cũng không nhúc nhích, cân nhắc một chút lại đăm chiêu nói: “Cậu muốn em gái ăn hộ cậu?”
Câu nói này dường như châm ngòi cho ngọn lửa, Hoắc Tri Tri lập tức che mặt khóc lớn rồi bỏ chạy, vốn không màng đến sống chết của anh trai.
Bây giờ, Hoắc Tri Tri ghét Hoắc Mạc Nguyên hơn bất cứ ai khác.
Hoắc Vọng lại nhìn về phía Hoắc Mạc Nguyên đang nằm trên sàn nhà, đột nhiên tiếc nuối mở miệng: “Thật xui xẻo.”
Não Mạc Nguyên ù ù, nghe Hoắc Vọng nói xong lại miễn cưỡng cúi đầu nhìn, một phiếu rút thăm trúng thưởng đã bị cạo không biết rơi trên người anh ta từ khi nào, trên đó viết bốn chữ to rõ ràng: cảm ơn đã cố gắng!
Nỗi uất hận tát vào mặt anh ta như một lời chế nhạo, sự sỉ nhục trước mọi người cuối cùng đã biến mất, một người có da mặt dày đến đâu cũng không thể tiếp tục kiêu ngạo, anh ta nén đau, vội vàng đứng dậy. Tất cả mọi người lui về phía sau một bước, không muốn tới gần anh ta, mặc cho anh ta chạy trốn như chuột nhắt. Lòng căm thù ngày càng dâng lên trong lòng, anh ta thề lần sau sẽ khiến hắn phải nhục nhã rời khỏi nhà.