Vạn Thiên Sủng Ái

Chương 140: Ngoại truyện 7



Ngày hôm đó, muộn hơn một chút, Hoàng đế và Thẩm Ninh cùng đến cung Chiêu Hoa, mượn cớ đến thăm viếng nhưng thật ra là đến dặn dò Mạnh Nhã lần cuối cùng.

"Đây là thuốc giả chết của Vô Trần, có thể khiến nàng ba ngày không thở nhưng không chết, trước khi cho người đậy nắm hòm của nàng lại trẫm sẽ giúp nàng ăn giải dược, thay thế thân vào, lúc đó tự có người sẽ đưa nàng xuất cung." Đông Duật Hoành nói.

Hai tay Mạnh Nhã tiếp nhận lấy thuốc, nhẹ nhàng cúi người một cái, "Thần thiếp đa tạ bệ hạ thành toàn cho thần thiếp, có thể nhìn thấy bệ hạ dạy bảo Đại hoàng tử nhiều hơn, thần thiếp vô cùng cảm kích."

"Trong lòng trẫm đều biết, mặc dù trẫm đồng ý để nàng ở dân gian tự mình làm chủ, nhưng lúc nào nàng cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình."

"Vâng, thần thiếp lĩnh chỉ."

Đông Duật Hoành lại nói hai câu rồi chuẩn bị rời đi, Thẩm Ninh bảo hắn ở bên ngoài chờ một chút, nàng muốn nói lời từ biệt với nữ tử có duyên như vô phận làm tỷ muội này, "Tỷ yên tâm, người ở trong cung của tỷ ta đều sẽ an bài cho họ thật tốt, chờ sau khi chuyện này qua đi, ta sẽ để Lục Kiều xuất cung tìm tỷ." Nàng ngừng một chút, "Dù sao dân gian cũng không thể so với hoàng cung, tỷ phải cực kỳ cẩn thận, an toàn là trên hết, lúc nào ra ngoài du ngoạn cũng luôn phải mang theo một vài thị vệ."

Thẩm Ninh càng nói càng không yên lòng. Thật ra Mạnh Nhã và Lạc Hoa quận chúa về cơ bản là giống nhau. Nàng đánh giá khá thấp mức độ vận động của các quý nữ cổ đại, Lạc Hoa quận chúa đừng nói là cưỡi ngựa, ngay cả đi bộ tám trăm mét cũng thở hổn hển. Tuy rằng cuối cùng nghị lực của Lạc Hoa quận chúa cũng đã đả động được Hoàng Lăng, nhưng trước khi bọn họ rời đi, Lạc Hoa công chúa vẫn chưa học được cách cưỡi ngựa.

"Sau khi tỷ rời khỏi đây, trước tiên phải rèn luyện th4n thể thật tốt trước, đừng có mà vừa mới bắt đầu đã muốn đi núi cao gì đó."

Mạnh Nhã thấy Thẩm Ninh dặn dò chi tiết không bỏ sót cái gì, nàng bật cười, "Ta biết rồi."

"Nếu như có chuyện gì khó khăn, tỷ hãy truyền tin về."

"Muội yên tâm, ta còn có lệnh bài bảo vệ tính mạng của bệ hạ ban thưởng cho, không có chuyện gì đâu." Mạnh Nhã đang nói đến tấm lệnh bài chỉ có thể dùng một lần "Như có trẫm ở đây".

"Vậy thì tốt rồi."

Thẩm Ninh nhìn Mạnh Nhã chằm chằm, mím môi, tiến lên ôm lấy nàng, nói một tiếng "Bảo trọng".

Đã rất lâu rồi Mạnh Nhã chưa từng đụng chạm chân tay thân mật, lâu đến mức nàng suýt quên mất một cái ôm có thể ấm áp đến thế nào, nàng cứng ngắc ôm lại Thẩm Ninh, cũng nói với Thẩm Ninh một tiếng "Bảo trọng".

Về đến cung Xuân Hi, Thẩm Ninh còn có chút rầu rĩ, đã thấy Đông Duật Hoành đi qua, chuẩn bị thay y phục đi đến nhà xưởng mới hình thành khắc gỗ.

"Lúc Huệ phi qua đời, ta thấy chàng còn có chút đau buồn, sao bây giờ Hoàng hậu muốn rời đi, chàng lại giống như không hề để ý?"

Đông Duật Hoành nói: "Huệ phi là qua đời, Hoàng hậu chẳng qua chỉ là giả chết, hai chuyện này sao có thể so sánh với nhau?"

... Tư duy của nam tử và nữ tử quả nhiên là rất khác khau, Thẩm Ninh há miệng, muốn nói lại thôi, trong lòng có một nghi vấn nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được.

Mạnh Nhã là Hoàng hậu từ thuở thiếu niên của hắn, làm bạn với hắn cùng hắn trải qua biết bao năm tháng, không biết hắn có từng yêu Mạnh Nhã không?

Là nữ tử, chung quy vẫn luôn để ý mấy chuyện này, nhưng Thẩm Ninh thông minh hơn nữ tử bình thường ở chỗ nàng biết kiềm chế cái miệng của mình. Thật ra những cái này hỏi ra cũng chỉ là chuyện cũ đã qua, ngoài trừ thêm phiền não thì không có ích lợi gì, lòng hiếu kỳ này, không có cũng được.

Vậy nên nàng quay lại tiếp tục chủ đề ban nãy, "Nhưng không phải là đều cả đời này đều không gặp lại sao?"

"Trung thần, lương tướng của trẫm, thầy tốt bạn hiền, nhiều ít thì cũng đã từng có rất nhiều lần từ biết sau đó chính là vĩnh biệt, nếu như trẫm ngày ngày đau buồn chỉ sợ là không có khả năng quan tâm quốc sự rồi. Đối với người đi xa, chỉ cầu chuyện người đó luôn luôn mạnh khỏe, thì nàng cũng bớt đi được một phần bi thương."

Lời này vô tình lại khiến Thẩm Ninh xúc động, không chỉ vì Mạnh Nhã, còn có bố mẹ người thân của nàng ở thế giới bên kia.

"Nhưng mà, kiểu gì thì cũng sẽ nhớ nhung chứ." Thẩm Ninh khẽ thở dài một hơi.

Đông Duật Hoành liếc nhìn nàng một cái, hắn biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chỉ là ra vẻ như không biết, nói: "Trẫm lại cho rằng nàng còn có thời gian rảnh đi nhớ nhung đau buồn, đợi chuyện này qua, nàng sẽ trở thành Hoàng hậu. Nàng cho rằng Hoàng hậu sẽ nhàn hạ như hoàng quý phi à?"

"A!" Thẩm Ninh bị hắn dời đi sự chú ý, khuôn mặt nàng lập tức nhăn lại.

Đông Duật Hoành thấy vậy cong môi cười, hắn quay người lấy một đôi giày hơi cũ, đi vào sau đó đứng thẳng dậy nói: "Trẫm đi nhà xưởng."

"Ta cũng muốn đi!"

"Vậy còn không nhanh thay váy?"

"Chờ ta một chút..." Thẩm Ninh ba chân bốn cẳng đi thay đồ.

Tiếng sột soạt thay đồ vang lên, từ trong điện truyền ra tiếng thử thăm dò: "Duật Hoành, hay là... Ngôi vị Hoàng hậu bỏ trống một, hai năm?"

"Không có Hoàng hậu, ai quản lý sáu cung?"

"... "

Hai ngày sau, "bệnh tình" của Hoàng hậu trở nên nặng hơn, không qua khỏi từ trần.

Đông Minh Dịch và Cố Nguyên San chạy vào trong cung, chỉ kịp nhìn mặt Mạnh Nhã lần cuối, tận mắt thấy nàng chậm rãi nhắm mắt.

Đông Minh quỳ gối bên đầu giường, nắm lấy tay Mạnh Nhã cúi đầu rất lâu.

Lúc này Thẩm Ninh và Đông Duật Hoành cũng có mặt trong điện, Thẩm Ninh thở dài một tiếng, mặc dù có thể Đông Minh Dịch cảm thấy khổ sở nhưng cũng không có quá nhiều bất an. Có lẽ sau khi trải qua bao nhiêu chuyện như vậy nàng cũng đã trở nên sắt đá hơn, cho rằng đây là kết quả tốt nhất. Đông Minh Dịch muốn vị trí Thái tử, tất nhiên là phải chịu đựng được cảm giác đau khổ về cả tinh thần và cơ thể.

Đông Duật Hoành bảo Thẩm Ninh đi ra tuyên bố tin dữ với những phi tần, công chúa, hoàng tử đang quỳ ngoài cửa điện, còn hắn thì hồi cung thay đồ tang.

Thẩm Ninh quay lại nhìn Mạnh Nhã một chút, gật đầu rời đi.

Đông Duật Hoành nhìn Đông Minh Dịch vẫn quỳ bên giường không nhúc nhích, nói: "Đại hoàng tử và hoàng tử phi cũng đi đi."

Đông Minh Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, Cố Nguyên San quỳ gối ở một bên lau nước mắt, khẽ gọi một tiếng, "Điện hạ."

Một lúc sau, Đông Minh Dịch ngẩng đầu lên, hốc mắt phiếm hồng. Hắn nhìn về phía Đông Duật Hoành sắc mặt vẫn như bình thường, không kiềm chế được hỏi, "Phụ hoàng, mẫu hậu bệnh chết, người ngay cả một chút bi thương cũng không có sao?" Trong ánh mắt hắn dường như có cả sự chất vấn, "Chẳng lẽ mẫu thân làm bạn nhiều năm với người, nhưng một chút tình cảm phu thê cũng không có?"

Đông Duật Hoành xụ mặt lườm hắn một cái, chắp tay sau lưng trầm giọng nói: "Mẫu hậu con và trẫm thành phu thê từ thuở thiếu niên, hiền lương thục đức, nhiều năm qua nàng vẫn luôn cùng trẫm cùng chung hoạn nạn, trẫm, kính trọng mẹ của con."

Đông Minh Dịch nghe vậy dường như có chút xúc động, chậm rãi buông thõng mi mắt, bi thương nói: "Nhi thần, thất lễ."

Đông Duật Hoành khoát tay, "Đi đi."

Đông Minh Dịch và Cố Nguyên San tuân lệnh cáo lui, Đông Duật Hoành tiến lên hai bước, nhìn gương mặt bình thản đang ngủ say nằm trên giường, trong ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, khẽ thở dài một tiếng, quay người rời đi.

Ngày tiếp theo, Lễ bộ dâng lên đồ vật tang lễ, trong cung từ Đại hoàng tử trở xuống đều phải để tang từ khi mặt trời mọc, mặc đồ tang bằng vải thô một năm, tháng mười hai sẽ kết thúc. Các vị vương tử, thế tử, quận vương cùng các vương phi, công chúa đều phải chờ nghe cáo tri khóc lóc, đi năm bước lạy ba lạy, nghe cáo tri trong suốt bốn ngày để tang, áo tang mặc đến tháng mười hai. Văn võ quan viên mặc quần áo trắng, màn che đầu lụa đen, dây đai lưng đen, sáng sớm đã ở bên ngoài cửa cung gào khóc, đi năm bước dập đầu ba cái, các loại y phục đều giản lược, mặc áo tang mười hai ngày, mệnh phụ nghe tang, ngày thứ tư được phép mặc vải bố trường sam, khăn trùm đầu vải bố, sáng sớm vào cung, khóc ba ngày, không được đeo đồ trang sức, mặc quần áo trắng mặc mười hai ngày. Trong vòng ba mươi ngày bách tính tạm dừng các hoạt động có âm nhạc, cúng bái, nam nữ kết hôn, đi ra ngoài các tỉnh khác đều hạn chế.

Ngày khiêng linh cữu, quan hành lễ quỳ tấu thăng đại thăng liễn, Ti Lễ Giám, Lễ bộ, hắc giáp quân theo thứ tự nghi thức tiến lên, Đại hoàng tử khóc đưa linh giá.

Hoàng Lăng xây chưa xong, Hoàng hậu tạm nhập vào lăng mộ của hậu phi. Thụy hào "Hiếu Tĩnh Thục Thận Đản Thánh Hoàng Hậu".

Hiếu Tĩnh Hoàng hậu "qua đời" được hai tháng, triều thần bắt đầu dâng tấu xin Hoàng đế lập hậu. Bây giờ hậu cung chỉ có duy nhất Bảo Duệ hoàng quý phi độc sủng một cung, có quan viên theo trường phái cân bằng lấy lý do hoàng quý phi không có con, xin lập Vân phi mẹ đẻ của Tam hoàng tử làm Hoàng hậu.

Đối với những lời này Hoàng đế đều lấy lý do nỗi thương nhớ còn chưa vơi, không đành lòng lập hậu, tất cả tấu chương dâng lên đều bác bỏ không phê. Nhưng hắn lại bí mật cho người lật khắp các kho trong hoàng cung, tìm tơ lụa, trân bảo để chuẩn bị mũ phượng và trang sức của Hoàng hậu cho Thẩm Ninh.

Ngày hôm đó Hoàng đế lấy một viên hồng ngọc lớn bằng nắm đấm chưa mài dũa đưa cho Thẩm Ninh nhìn, "Trẫm thấy viên này rất vừa vặn, khảm vào ngay chính giữa mũ quan của nàng."

"Quá lớn, đội ở trên đầu chắc bước một bước cũng không bước nổi, chàng chọn cái khác nhỏ hơn đi." Thẩm Ninh nói.

"Hiếu Tĩnh Hoàng hậu còn đội được, sao nàng đội không được?"

"Mũ quan của tỷ ấy không có viên nào lớn như thế."

Đông Duật Hoành nói: "Thì nhỏ hơn cái này một chút." Bỗng dưng hắn hiểu ra được, ôm cả Thẩm Ninh vào trong lòng vu0t ve một lượt, "Ninh Nhi từ khi theo trẫm đến nay chưa từng chủ động muốn món bảo bối gì, trẫm không muốn ngay cả chuyện đại sự này nàng cũng thiệt thòi nàng."

"Ta trở thành Hoàng hậu của chàng đã là chuyện khiến ta vui nhất rồi. Những vật này đều là vật ngoài thân sinh ra không tự có, chết không mang theo được, vậy nên tất cả vẫn nên giản lược lại chút."

"Yên tâm, trẫm sẽ không làm quá quy chế của tổ tiên đâu. Thường phục và mũ hậu của nàng trẫm đã chọn xong rồi." Đông Duật Hoành hôn này một cái, hắn lấy hai quyển sách từ trong tay áo ra, "Đây là văn thư quy chế quan phục của Hiếu Tĩnh Hoàng hậu, một láy trẫm và nàng cùng nhau nghiên cứu, nhìn ra có gì cần thay đổi không."

"Quan phục của Hoàng hậu không phải đều giống nhau sao?"

"Nàng là nàng, nàng ấy là nàng ấy, vì sao lại phải giống nhau?" Đông Duật Hoành nhíu mày.

Thẩm Ninh mở văn thư ra nhìn một chút, chữ phồn thể lít nha lít nhít trong sách đập vào mắt khiến nàng ưu sầu, "Những thứ này chúng ta đều phải thay đổi hết sao?"

"Ai, sao ngay cả chuyện này nàng cũng lười biếng, thôi, để đó đi một lát nữa trẫm đọc."

Thẩm Ninh dựa vào người khách, cười như không cười nói: "Duật Hoành, sao ta lại cảm thấy, dường như chàng chú trọng những chuyện này hơn cả ta vậy, có phải chàng rất vui không?"

Đông Duật Hoành nghe vậy, hắng giọng một cái, "Chuyện này sao lại là vui hay không vui? Trẫm đưa cho nàng xem nàng lại không thèm quản, trẫm đành phải dành nhiều thời gian hơn, hao tổn chút tâm tư để ý dùm nàng."

Thẩm Ninh đúng là đã đánh trúng tâm tư của hắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn chính xác. Hắn không chỉ vui thôi, hắn là cực kỳ vui mừng.

Khi mọi chuyện đã lắng xuống, cuối cùng hắn cũng có thể tận hưởng niềm vui khi Thẩm Ninh trở thành Hoàng hậu của hắn. Hắn phí tâm tư lo liệu những chuyện này, hắn không những không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại từ tận đáy lòng dâng lên một cảm giác thành tựu, lại cảm giác vui sướng này thậm chí không thua gì cảm giác phấn chấn khi đánh hạ được mộ thành trì.

"Chàng không vui sao? Ta vui đến chết luôn rồi nè." Thẩm Ninh ôm cổ hắn, cọ cọ râu ria mới mọc của hắn, "Vì để cho ngày hôm đó diễn ra thuận lợi, ta đã bắt đầu học thuộc lòng lộ trình lập hậu."

"Đồ ngốc." Đông Duật Hoành cười cười bóp gương mặt của nàng.

Năm sau, vừa qua lập xuân*, Bảo Duệ hoàng quý phi được sắc phong làm Hoàng hậu, hậu thế gọi người là "Duệ Hiền Hoàng hậu."

*Lập xuân: Ngày 3, 4, 5 tháng hai.

- -----oOo------