Một lát sau, đại điện to lớn hiện ra trước mắt Tô Vũ.
Trong đại điện chỉ có hai người.
Ngay phía trước, thành chủ ngồi trên vương tọa, bên dưới là một vị lão nhân tóc trắng xoá.
"Đại nhân, Tô Vũ đã đến!"
Thiên Hà thành chủ bưng chén rượu uống một hớp, hắn mặc áo trắng, tóc dài xõa vai, cũng không biết là cường giả tộc nào, nhìn không ra cái gì, thế nhưng Tô Vũ có thể cảm nhận được tử khí lượn lờ xung quanh.
Tử khí nồng đậm vô cùng, cảm giác không thua kém gì những Nhật Nguyệt Tử Linh ngoài kia.
"Bái kiến thành chủ đại nhân!"
Tô Vũ khom mình hành lễ, thái độ hết sức cung kính.
Thiên Hà thành chủ nhìn hắn, lại uống một ngụm rượu rồi mới cất tiếng: "Chắt trai nuôi của Đại Hạ vương, Đại Minh Vương?"
"Đúng vậy."
"Đệ tử của Diệt Tằm vương và Thiên Đúc vương?"
"Vâng!"
"Vậy mà còn có vẻ nghèo túng thế kia?"
Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Ta không cảm thấy nghèo túng, cường giả cũng là từng bước một đi lên, không trải qua khổ nạn thì sao có thể quật khởi? Bây giờ, ta quật khởi nhanh chóng, vạn giới cũng vì đó mà chú mục! Ta nghĩ đây cũng là kết quả mà vài vị vô địch muốn thấy!"
"Ngươi muốn rời đi?"
Tô Vũ cúi đầu, "Muốn! Ta lưu lại thì vạn tộc cường giả đều sẽ chạy đến, rất nhanh thôi Thiên Diệt thành sẽ trở thành tiêu điểm của vạn giới. Trên chiến trường, nếu ta chết thì nơi này có lẽ sẽ bùng nổ cuộc chiến vô địch!"
"Ngươi rất tự tin." Thiên Hà cười nhạt: "Nói thử xem, vị vô địch nào sẽ ra tay vì ngươi?"
Thiên Hà không nể mặt mũi mà nói thẳng: "Đa thần văn nhất hệ là thứ mà vạn tộc đều chú ý, Nhân tộc đã bỏ đi đa thần văn, không buông bỏ thì Nhân tộc sẽ trở thành kẻ địch của vạn tộc. Chỉ có từ bỏ thì mới có thể giữ lại một chút địa vị, ngươi hẳn là rõ ràng. Ngươi cảm thấy vị vô địch nào sẽ vì ngươi mà chiến?"
"Năm đó Diệp Bá Thiên là hi vọng của Nhân tộc, vô địch Nhân tộc chiến đấu vì ông ta, cuối cùng, ông ta lại khiến Nhân tộc thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng. Ngươi cảm thấy Nhân tộc sẽ vì một Diệp Bá Thiên thứ hai mà tái chiến với vạn tộc ư?"
Tô Vũ trầm giọng đáp: "Ta không phải Diệp Bá Thiên! Cũng không phải Diệp Bá Thiên thứ hai! Vô địch Nhân tộc có nguyện ý vì ta mà chiến hay không thì ta không rõ ràng, nhưng có lẽ... Thành chủ lại hiểu rất rõ!"
Ngươi biết bọn họ sẽ không chiến vì ta sao?
Ngươi cảm thấy Nhân tộc không có ai hi vọng đa thần văn hệ quật khởi hay sao?
Có!
Rất nhiều!
Chẳng qua là bởi vì thái độ vạn tộc nên họ không thể lộ rõ thái độ của mình mà thôi.
Tô Vũ tin tưởng là có, bằng không, đa thần văn nhất hệ sẽ vô phương tồn tại đến tận bây giờ.
Tô Vũ vừa định nói chuyện, dưới mông lại có thêm một cái bồ đoàn, trong lòng hắn oán thầm, cũng không dám suy nghĩ nhiều, dẫu sao Nhật Nguyệt cảm ứng hết sức bén nhạy.
Hắn cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Hà thành chủ.
Vẻ ngoài vị này rất trẻ trung, bảo trì bộ dáng Nhân tộc, ngoại trừ trên thân có tử khí nồng đậm thì ngoài ra thoạt trông hết sức văn nhã.
"Uống một chén nhé?"
Thiên Hà thành chủ cười cười, lăng không tạo ra một cái chén, rượu trong chén tự sinh, lướt tới hướng Tô Vũ.
Tô Vũ tiếp nhận chén rượu, bên trong chén rượu ấy tử khí tràn lan!
Rất nồng đậm!
Ánh mắt Tô Vũ khẽ biến, Thiên Hà thản nhiên nói: "Dám giết Tử Linh mà đến bây giờ cũng chưa chết, hẳn là ngươi cũng không sợ chút tử khí này, uống một chén đi, mùi vị không tệ! Đây là Tử Linh dịch nổi danh nhất Tử Linh tộc, do thi nước sản xuất mà thành, cổ thi vạn năm sản xuất..."
Tô Vũ không nói gì.
Thiên Hà lạnh lùng nói: "Dám đánh giết Tử Linh tại Thiên Diệt cổ thành, sát lục bốn phương, còn sợ những vật này sao?"
Tô Vũ yên lặng bưng chén rượu, một hơi cạn sạch!
Tử khí ăn mòn nội phủ.
Rất nhanh chúng lại sinh ra sinh mệnh lực tinh thuần, Tô Vũ hơi ngẩn ra, nội phủ bị ăn mòn trong nháy mắt đã khôi phục.
Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Hà thành chủ, Thiên Hà thành chủ bình tĩnh giải thích: "Sinh sinh tử tử, sống và chết chẳng qua là cách nhau một con đường nhỏ mà thôi! Hướng chết mà sinh, cực hạn của tử vong chính là tái sinh!"
Tô Vũ không quá hiểu, trầm giọng nói: "Học sinh ngu muội, nghe không hiểu thâm ý của thành chủ!"
Thiên Hà cười nhạt đáp: "Thâm ý gì chứ, ta biểu lộ cảm xúc thôi! Ngươi cũng to gan lắm, Tử Linh dịch cũng dám uống, kẻ dám uống không nhiều đâu."
"Kẻ vô tri nên không biết sợ!" Tô Vũ trả lời một câu.
Thiên Hà cười nói: "Không, ngươi không phải vô tri, ngươi là dũng cảm không sợ hãi! Ngươi có niềm tin, ngươi cũng có nắm chắc một chén Tử Linh dịch không thể lấy mệnh của ngươi!"
Thiên Hà lại tiếp tục hỏi: "Ngươi tới Chư Thiên chiến trường có mục đích là gì?"
"Làm bản thân mạnh lên!"
"Mạnh mẽ xong thì sao?"
"Bảo vệ mình!"
"Chỉ như vậy?"
"Chỉ vậy thôi!" Tô Vũ cúi đầu, "Bằng không thì còn có thể vì sao?"
"Không nghĩ tới mở ra sức áp chế Nhân cảnh, chinh phục vạn giới gì đó à?"
"Không có hứng thú!" Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Đối địch với ta thì giết, lấn ta thì giết, chẳng phân biệt chủng tộc, chẳng phân biệt thiện lương!"
"Đây cũng không phải biện pháp tốt!" Thiên Hà không cho là đúng, "Kẻ đối địch với ngươi chỉ sợ sẽ không ít."
"Vậy thì cứ giết... Không thể giết được nữa mới thôi!"
"Sát ý lớn lắm!"
Thiên Hà cảm khái: “Những năm gần đây, kẻ có sát tính lớn nhất Nhân tộc chính là Hạ Long Võ, trước đó thì là Diệp Bá Thiên, trước nữa là Đại Tần vương. Ngoại trừ Đại Tần vương, Diệp Bá Thiên thì chết rồi, Hạ Long Võ... chứng đạo quá gian nan, ngươi muốn học theo bọn hắn à?"
Tô Vũ cúi đầu, "Ta không học người nào cả, ta chỉ làm chính ta, ta muốn giết thì giết! Ta không muốn giết, người nào cũng không thể bức ta, bức ta thì ta cũng giết kẻ đó! Sát tính của ta không phải là bởi vì muốn giết người, mà là vì không để người giết mình!"
"Nếu ta không thả ngươi ra ngoài, khi ngươi mạnh mẽ rồi thì cũng muốn tới giết ta?"
Tô Vũ tiếp tục cúi đầu, "Không có, thành chủ đại nhân hiểu lầm rồi!"
Thiên Hà bật cười: "Nghĩ một đằng nói một nẻo!"
Thiên Hà thản nhiên nói tiếp: "Ngươi sẽ làm thế, nếu ta không thả ngươi đi, một khi ngươi không chết, ngươi mạnh mẽ hơn thì ngươi sẽ đến báo thù!"
"Không đâu!"
"Ngươi sẽ làm thế!"
"Không thật mà!"
"..."
Bên cạnh Tô Vũ, lão nhân khuyết răng đều thấy buồn cười.
Mà Thiên Hà cũng phì cười, "Ngươi không tới giết ta, vậy ta không thả ngươi đi!"
"Có giết!"
Giờ phút này, Tô Vũ trong nháy mắt thay đổi “khẩu cung”: "Ta ôm thù rất dai, dĩ nhiên, ta sẽ không ghi thù cường giả, thế nhưng... ta cũng biết nhớ ơn! Thành chủ đại nhân giúp ta, mai sau ta nhất định báo đáp!"
"Ngươi có thể báo đáp ta ư?"
Thiên Hà nói: "Ngươi dựa vào cái gì? Bằng vào ngươi giết Thành Khải? Nực cười! Ta chỉ cần một đầu ngón tay liền nghiền chết gã!"
Tô Vũ im lặng, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: "Ta thấy quanh người đại nhân tử khí nồng đậm, ta không biết đại nhân cố ý tu luyện tử khí Tử Linh tộc hay là vì bất đắc dĩ. Ta có một bộ công pháp có thể khôi phục sinh mệnh lực, chính là Trường Sinh Quyết vạn tộc hiếm thấy!"
"Trường Sinh Quyết?"
"Vâng!"
Tô Vũ trực tiếp đem một phần công pháp đưa cho Thiên Hà, đây là sinh cơ thôi phát pháp, không phải Trường Sinh Quyết gì đó, thế nhưng chính xác là có hiệu quả thôi phát sinh mệnh lực... Kỳ thật không có tác dụng gì, bởi vì thành chủ này không phải nhân tộc.
Vị trí khiếu huyệt khác biệt!
Bán chút chỗ tốt thôi!
Chân chính có tác dụng thật ra phải là nguyên khiếu nghịch chuyển pháp của Tử Linh tộc, đây mới là chí bảo!
Đây không phải công pháp gì, tối thiểu là không phải nguyên khiếu chi pháp, đây là nghịch chuyển chi pháp, không liên quan tới việc ngươi tu luyện mở ra nguyên khiếu nào. Thứ này mới thật sự là biện pháp giải quyết tử khí.
Ngươi mở ra nguyên khiếu nào thì công pháp này liền có thể nghịch chuyển nguyên khiếu đó.
Nghịch chuyển thông thường hay đảo ngược đều được.
Nghịch chuyển thành tử khí, cũng có thể đem tử khí nghịch chuyển thành sinh khí, đây mới thật sự là đòn sát thủ, cũng là thứ then chốt giúp Tô Vũ biến thành Tử Linh. Thứ này, trừ phi đến vạn bất đắc dĩ, bằng không hắn không thể tiết lộ ra ngoài.
Còn về Tiên tộc Trường Sinh pháp kia cũng rất thâm ảo, rất cường đại, thế nhưng đối những người khác mà nói kỳ thật lại không đáng nửa xu!
Đối với cường giả Nhân tộc thì còn hữu dụng, đối với vị thành chủ này thì vô dụng, trừ phi hắn cũng là Nhân tộc.