VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 109: Cuộc gặp ở quán rượu Aimer Il



Trưa, Turan sau khi xem xong mấy trận đấu vòng bảng của Darmil và xác nhận rằng cậu ta không gặp rắc rối gì thì rời nhà thi đấu. Mặc dù Darmil có bảo muốn ăn trưa cùng cả đội nhưng Turan lại không có thời gian cho chuyện đó, đành nhờ Tiffia cùng mấy người tổ đội Pongru lo cho cậu ta.

Turan đi cùng Camilier tìm đến một quán rượu ở phía đông nam thành Tailor, có tên là Aimer Il. Đây có thể xem là một chi nhánh của quán rượu Aimer ở thành Yeit, và tất nhiên nằm dưới sự kiểm soát của Wyndur.

Turan ban đầu cũng không biết đến sự tồn tại của quán rượu này, nhưng khi liên lạc với Wyndur để hẹn gặp ở thành Tailor thì được cậu ta giới thiệu đến đây. Chuyện này không giống như tình cờ mà giống cậu ta có lập cơ sở ở khắp nơi hơn, nó thật có chút thắc mắc không biết thế lực của cậu ta đã phát triển đến mức nào rồi. Một quân đoàn trưởng thông thường cũng rất khó có thể sở hữu lượng tài lực và uy quyền lớn đến vậy.

Trong quán rượu vẫn là tiếng nhạc cổ điển du dương làm dịu lòng người nghe. Turan bước tới quầy, định gọi cho mình ly cốc tai quen thuộc nhưng được người pha chế giới thiệu cho loại cốc tai mới, nên là quyết định thử xem sao.

Người pha chế với lấy chiếc ly thủy tinh, bỏ vào đó mấy miếng chanh, thêm vào vài muỗng đường rồi dầm nát. Anh ta sau đó cầm một nắm lá bạc hà, đập nhẹ mấy cái tỏa hương thơm the nồng đặc trưng rồi bỏ vào ly. Kế đến, anh ta rót vào vài ly rượu trắng nhỏ, khuấy đều lên, thêm đá rồi cuối cùng là đổ đầy cả ly bằng nước soda.

Ly cốc tai được trang trí thêm vài lá bạc hà cùng hai lát chanh rồi người pha chế đặt lên trước mặt Turan, đưa tay ra ý mời dùng. Turan cầm lấy ly cốc tai, cảm nhận cảm giác mát lạnh trên bàn tay mình, khuấy nhẹ rồi nhấp một ngụm.

Chua, hơi cay nồng, nhưng cũng rất the mát, đặc biệt là cảm giác mát rượi đang lan tỏa khắp người Turan bây giờ là vô cùng mới lạ. Lá bạc hà thông thường không thể làm được điều này, chỉ rượu hay soda lại càng không. Cảm giác này thật sự sảng khoái, khiến bao mệt nhọc cả về thân xác và tinh thần đều được giải tỏa.

Turan mỉm cười, uống thêm vài ngụm nữa. Nó không đánh giá ly cốc tai này là ngon, ít ra thì không ngon như loại nó thường uống. Thế nhưng cứ một đoạn thời gian lại đổi sang uống thứ này cũng thật không tệ.

– Thế nào?

Người pha chế chống hai tay lên bàn, cất tiếng hỏi. Turan nhìn anh ta một chút, vừa định mở lời đánh giá thì chợt lại thấy gương mặt có phần quen thuộc, nhất là đôi mắt tràn đầy sự tự tin kia. Nó đưa mắt quan sát cả người anh ta thêm ít lâu, nhưng lại không nhận ra được người này là ai, chỉ biết rằng bản thân hẳn đã có gặp qua rồi.

– Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?

Turan cất tiếng hỏi. Thông thường, nó sẽ không cố dò hỏi cho ra mối nghi ngờ dạng trông-đã-gặp-qua của mình, nhưng càng trông người thanh niên này, nó lại có cảm giác anh ta là người mà mình không nên hờ hững bỏ qua.

Người thanh niên nghe câu hỏi của Turan thì chợt nhoẻn miệng cười, sau đó thì nâng tay búng một cái. Ngay lập tức, cả người anh ta bắt đầu phát ra những đốm sáng li ti màu tím hòa vào bầu không khí xung quanh, chốc thì biến mất.

– Wyndur?

Turan nhăn mày bảo. Dáng vẻ của người thanh niên hoàn toàn thay đổi sau khi những đốm sáng màu tím kia tuôn ra, và trở thành không ai khác là người mà nó có hẹn ở đây ngay lúc này.

Wyndur cười khì, đáp:

– Phải, là tôi. Không ngờ là đã dùng cả vật phẩm phẩm chất ‘Anh hùng’ rồi cũng không lừa được cậu. Khả năng của cậu không giống thứ một Nihr có thể sở hữu chút nào.

Turan tặc lưỡi, vội nói:

– Đừng có dùng vật phẩm quý như thế vào mấy trò linh tinh thế này. Tôi không nhớ là cậu lại hay phí phạm như vậy.

– Không có gì là phí phạm khi dùng trên người cậu hết, Turan à.

Turan nhăn mặt, bất giác nghiêng người ra sau vẻ tránh né, gằn giọng bảo:

– Mấy câu dễ gây hiểu lầm nên ít nói lại đi. Tôi không muốn vì cậu mà mất cơ hội với phái nữ đâu.

– Đừng nói vậy chứ. – Wyndur cười bảo – Tôi tất nhiên là ưa thích sự dịu dàng của người con gái hơn là cậu đây rồi. Huống chi cậu cũng đã vớ được một cô rồi còn gì.

Wyndur đưa mắt nhìn về phía Camilier đang ngồi im bên cạnh Turan từ nãy đến giờ. Cô ta vừa vào thì đã chọn cho mình nước lọc ngay khi được hỏi, và trông bộ dạng thì rõ ràng không hứng thú lắm với mấy loại thức uống có cồn nơi đây.

– Nói lung tung. – Turan vội bảo – Cô ta chỉ là người hầu của tôi thôi. Tên là Camilier.

Wyndur không có vẻ gì là tin tưởng lời của Turan, cúi sát người quan sát Camilier hồi lâu rồi thốt:

– Nếu là cậu khi xưa thì tôi sẽ tin. Nhưng giờ thì… Hừm, cậu mà có đủ tiền nuôi người hầu à.

Turan không khỏi bực tức khi nghe lời như vậy, nhưng rất nhanh kiềm xuống. Nó cũng biết là bản thân đã từng nghèo khó như thế nào suốt mấy năm qua, nhưng về sau sẽ không như vậy nữa. Dù sao thì giờ nó cũng đã chân chính bước lên con đường của một du hành giả rồi.

– Việc đó không cần cậu lo. – Turan cất tiếng – Tập trung vào việc chính đi.

Wyndur nghe thì đứng thẳng dậy, chỉnh vội lại trang phục của mình. Cậu ta có thể là một người hay đùa, nhưng đối với công việc luôn có sự nghiêm túc mà kể cả cấp trên của cậu ta cũng phải kính nể.

– Thế, cậu hẹn tôi là có chuyện gì? – Wyndur hỏi.

– Có ba chuyện tôi muốn nhờ, và một chuyện tôi muốn bàn cùng cậu. – Turan đáp – Trước nói đến chuyện tôi cần đã.

Turan lấy ra từ túi trữ vật của mình một chiếc hộp gỗ màu vàng đất đặt lên bàn, bên trong không gì khác hơn chính là tấm bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ mà Yeatra đã làm ra: bùa ‘Trấn định’.

Wyndur cầm chiếc hộp gỗ lên, nhìn Turan một chút, nhận được sự cho phép thì mở ra xem. Cậu ta nắm lấy tấm bùa bên trong, quan sát một hồi rồi đặt trở lại, thắc mắc:

– Bùa phẩm chất ‘Tinh anh’ thì có gì đặc biệt? Đây cụ thể là cái gì?

Việc Wyndur không tự mình giám định ngay làm Turan có hơi thất vọng. Nghĩ một hồi, nó bảo:

– Nếu tôi bảo rằng tấm bùa này được tạo ra bởi một Nihr thì cậu có tin không?

Wyndur nhăn mày, cầm tấm bùa lên lại, lấy ra một tấm bùa màu xanh lục, nhanh tay kích phát làm tuôn ra một đoàn các đốm sáng màu lam nhạt tạo thành những con chữ hiện lên trước mặt mình. Cậu ta xem xét một lượt qua rồi bảo:

– Thật sự là bùa phẩm chất ‘Tinh anh’, không nhầm lẫn. Yeatra Maiya, người này là một Nihr?

Turan gật nhẹ đầu. Nó cũng biết chỉ bấy nhiều không thể làm Wyndur thấy được sự đặc biệt, nói:

– Và tấm bùa được làm ra chỉ với các nguyên liệu cùng phẩm chất hoặc bên dưới thôi.

Mặt Wyndur thoáng qua một sự kinh ngạc, rồi cậu ta bảo:

– Quả thực không tầm thường. Thế, cậu muốn nhờ cái gì?

– Tôi muốn cậu mang cô ta cùng tham gia càn quét một phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’. – Turan đáp ngay.

Wyndur nhướn này, vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu không biết ý đồ của Turan là gì.

– Tôi có thể hỏi lý do không?

Turan mừng thầm khi Wyndur không nói gì về sự tồn tại của phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’, cũng tức là cậu ta hoàn toàn có quyền tiếp cận một phó bản như vậy, và thậm chí việc đó có thể không hề khó khăn đối với cậu ta. Điều mà Turan lo ngại nhất đã không xảy ra.

– Cậu chắc biết người có thể chế tạo bùa đồng cấp với nguyên liệu mang ý nghĩa gì phải không? – Turan cất tiếng.

– Phải. – Wyndur đáp – Một kẻ có tài năng như vậy luôn được săn đón bởi bất kỳ thế lực nào. Nhưng nếu là Nihr thì… chỉ có thể bảo là đáng tiếc.

– Không hề đáng tiếc một chút nào. – Turan cười nói – Yeatra, cô ta có thể đột phá Nihr.

– Chuyện này…

Wyndur nói, vẻ mặt trông thì vẫn có sự nghi ngờ, nhưng trong giọng rõ ràng đã không giữ bình tĩnh được nữa. Nếu là ai khác nói lời này thì Wyndur đã cho là đùa rồi lảng sang chuyện khác, nhưng Turan không giống vậy, hơn cả là còn trong tình huống nghiêm túc như thế này. Dù Turan có ngốc thì cũng hiểu sự có mặt của Wyndur ở đây là phải tiêu tốn rất nhiều thời gian quý giá của cả một quân đoàn.

– Một tài năng đáng giá phát triển, phải không? – Turan cất tiếng.

– Không sai. Nhưng mà vấn đề là, cô ta thật sự có thể ư? Hay nói đúng ra là cậu có cách.

Wyndur nói, nhìn chăm chăm Turan vẻ dò xét. Turan thấy thế thì nhướn mày một cái, bảo:

– Đúng là tôi có cách. Cậu chắc hiểu rõ sự nghiêm trọng của chuyện này, nên tôi cần tất cả được diễn ra bí mật nhất có thể.

Wyndur có hơi rùng mình, nhìn quanh quán rượu một lúc, xác nhận tất cả đều ổn mới nói:

– Nhân viên thông thường đã được cho nghỉ cả ngày rồi, nhưng nếu cả bộ phận tinh anh dưới trướng tôi cũng không nên nghe thì…

– Không cần thiết.

Turan nói vội khi thấy Wyndur định ra hiệu cho tất cả rời đi. Việc một Nihr có thể thăng cấp có thể là chuyện cần giữ bí mật, nhưng không đến mức chỉ có mấy người được biết. Dù gì thì chẳng chóng thì chầy, chuyện Darmil là kẻ đột phá từ Nihr cũng sẽ bại lộ ra, rồi sau đó vì Turan là đội trưởng nên cũng sẽ không tránh thoát bị phát hiện. Giờ dùng chuyện đó để gây sức ép khiến Wyndur đồng ý với yêu cầu lại là một cách không tệ.

Chỉ cần việc Turan có thể thấy được nhiệm vụ tấn thăng của Nihr không có ai khác biết được là đủ rồi. Nó còn chẳng có ý định tiết lộ cho thần Syrathr chứ đừng nói là Wyndur.

– Tôi sẽ trả công đàng hoàng cho sự giúp đỡ của cậu. – Turan cất tiếng – Nhưng phải đảm bảo phó bản được càn quét thành công trong một lần.

– Vậy thì-

– Không phải là làm huấn luyện viên, mà là bằng tiền.

Turan ngắt lời. Nó biết tỏng Wyndur mong muốn điều gì. Dù giờ nó đã không còn là Nihr nữa, nhưng thời gian của nó lại không có nhiều để dành cho việc đó.

– Tiền? – Wyndur thốt, hơi nhăn mày lại – Phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’ không phải thứ có thể chi trả bằng tiền đâu, Turan. Cậu hẳn hiểu rõ điều này mới đúng chứ?

– Cậu sai rồi. – Turan cười bảo – Là có thể chi trả bằng rất nhiều tiền.

Khuôn mặt Wyndur cứng lại một lúc, và trước khi cậu ta có thể phản hồi lại, Turan nói tiếp:

– Năm trăm nghìn xen. Tất cả vật phẩm và Thần tinh đều thuộc về đội càn quét.

Năm trăm nghìn xen trên thực tế không chênh lệch quá nhiều so với lượng tài nguyên có thể kiếm được từ một lần càn quét phó bản phẩm chất ‘Anh hùng’. Kể cả là phó bản có cấp độ thấp nhất từng biết là 15 thì cũng chỉ kém con số đó có hai đến ba lần mà thôi. Nếu may mắn đạt được vật phẩm tốt thì tổng lượng thu về thậm chí còn vượt qua số tiền đó.

Nhưng đó không phải là cái giá chỉ để mang thêm một người vào phó bản. Việc mà Turan đang nhờ không làm giảm một chút nào lượng tài nguyên thu được của tổ đội cả, cùng lắm là chút ít Thần tinh bị cưỡng ép chia sẻ mà thôi. Mà vì Yeatra là Nihr nên lượng Thần tinh hao hụt lại trở nên quá ít ỏi, đến mức dường như chẳng thể nhận ra được.

Wyndur không phải là người thiếu tiền, nhưng lại cần rất nhiều tiền. Năm trăm nghìn xen tiền công có thể đạt được chẳng tốn bao nhiêu công sức đó có thể giúp cậu ta trong việc mà cậu ta đang mưu tính rất nhiều.

Huống chi đây lại là một lời nhờ vả từ Turan, người mà nếu thân thiết được sẽ mang lại cái lợi không thể đong đếm nổi.

– Thật đúng là không từ chối được. – Wyndur cất tiếng.

– Vậy xem như đã đồng ý rồi nhé. – Turan cười nói – Cậu sắp xếp mọi thứ trong vòng một tuần là được. Có thời điểm bắt đầu càn quét thì báo cho tôi.

– Không vấn đề. – Wyndur đáp – Dù rất tò mò nhưng tôi sẽ không hỏi cậu bỏ ra nhiều tiền như vậy là vì cái gì.

– Tôi cũng chẳng muốn giấu, nhưng cậu không định hỏi thì thôi vậy.

Turan tặc lưỡi bảo, sau đó khoanh tay mặc kệ Wyndur lúng túng vì lời nói của mình. Cậu ta dù gì giờ cũng chẳng thể nào mặt dày gặng hỏi được.