Vật Hi Sinh Nhà Quyền Quý Bắt Đầu Nổi Điên

Chương 8: Em trai



Edit: Ry

Đi vào trong tiệm, Thẩm Tinh Trác vẫn không thấy Lục Nhiên đâu.

Không gian trong cửa hàng có một khoảng lớn được quây rào, bên trong là vài chú cún con chừng 2-3 tháng tuổi đang nô đùa.

Chú chó Đại Hoàng đã có tuổi cũng nằm bên trong, kệ cho đám chó con trèo lên người mình, cắn tai cắn đuôi mình. Thỉnh thoảng có con nghịch hơi quá, hoặc là có ý định vượt ngục, nó mới cà thọt đứng dậy dùng chân quản lý tụi nó.

Chân sau của Đại Hoàng bị què không nghiêm trọng lắm. Nhưng hiển nhiên vẫn khác hẳn bộ dạng hăng hái mấy hôm trước khi Thẩm Tinh Trác dẫn nó ra ngoài.

Một chân bị què làm nó trông lại càng già.

Thẩm Tinh Trác quay đi.

Gã nhìn quanh tiệm mới thấy Lục Nhiên ở trong phòng cho mèo. Cậu mặc tạp dề, đang thay cát cho chúng nó.

Thiếu niên ngồi xổm dưới đất trông nhỏ bé bất ngờ, hoàn toàn không giống bộ dạng đanh đá ngang ngược ba ngày trước ở nhà họ Thẩm.

Có mèo con nhân lúc cậu bận, coi cậu như nhà cây, móng vuốt bấu vào áo trèo lên người Lục Nhiên.

Mỗi lần cái áo hoodie bị kéo căng là lại hiện rõ hình dạng khung xương gầy nhỏ, gầy tới độ xương sống cũng lồi từng đốt.

Cậu xúc cát đổ vào túi rác rồi xách ra ngoài.

Có mèo con quanh quẩn chân cậu, có đứa muốn chơi cùng cậu, có đứa định vượt ngục khi Lục Nhiên mở cửa.

Lục Nhiên chỉ có thể mở rào chắn, ném cái túi đựng cát mèo ra trước, sau đó luống cuống bắt mấy đứa nhỏ vượt ngục về.

Ra ngoài rồi lại gỡ mấy nhóc con "mọc" trên người mình xuống, bỏ lại vào phòng.

Mèo con rất nghịch, quá trình này lặp đi lặp lại nhiều lần.

Thẩm Tinh Trác chưa bao giờ có kiên nhẫn với người khác.

Gã gõ lên quầy, lớn tiếng cắt ngang: "Này, làm ăn cái kiểu gì thế hả, khách vào mà không biết à."

Giọng điệu rõ là hống hách.

Lục Nhiên ngẩng lên, vẻ bao dung bất đắc dĩ với lũ mèo con lập tức biến mất.

"Tới đây làm gì?" Cậu hỏi.

"Mua chó." Thẩm Tinh Trác chỉ vào Đại Hoàng trong rào, bảo: "Mua con này."

Còn bổ sung: "Bán con chó này cho tao, sau này không làm phiền mày nữa. Tóm lại là nhà này không cho phép nuôi chó, cũng cấm mày nuôi thứ khác. Mày nuôi con gì tao lấy con đó."

Người nhà họ Thẩm luôn như vậy, luôn ra lệnh cho người khác, như thể ai cũng phải thỏa mãn những yêu cầu vô lý tới hùng hồn của họ.

Lục Nhiên lạ gì cái giọng này nữa.

Thiếu niên bình thản rời khỏi phòng cho mèo, thậm chí còn chui vào trong rào quây mấy chú chó con, đổi những tấm lót đã thấm đầy nước tiểu.

Thấy cậu không có phản ứng gì, Thẩm Tinh Trác lại thúc giục: "Này, ra giá đê."

"Thẩm Tinh Nhiễm lại bảo mày tới giết chó của tao hả?" Lục Nhiên hỏi.

Thẩm Tinh Trác vô thức phản bác: "Không liên quan gì tới Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm..."

"Đừng có Nhiễm Nhiễm Nhiễm Nhiễm trước mặt tao." Lục Nhiên có vẻ bực: "Mày thấy em trai mày thánh thiện ra sao cũng đéo liên quan gì tới tao."

Thẩm Tinh Trác còn định tranh cãi.

Lục Nhiên bỗng dí tấm lót dính nước tiểu tới.

Gã theo phản xạ có điều kiện lập tức quay đi, hai tay ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Một chuỗi động tác thuần thục tới đau lòng.

Cho đến khi Lục Nhiên ném mấy tấm lót vào thùng rác, gã mới chầm chậm đứng dậy. Khuôn mặt điển trai vẫn còn hằn vẻ kinh hoàng.

Thấy Lục Nhiên tiếp tục đi tới chỗ mấy cái lồng thu tấm lót bẩn, giọng điệu Thẩm Tinh Trác kính cẩn hơn hẳn: "Tôi không muốn làm gì chó của cậu hết. Cậu đưa Đại Hoàng cho tôi đi, tôi sẽ nuôi nó ở biệt thự ngoại ô, nó sẽ được chăm sóc đầy đủ."

Như thể sợ Lục Nhiên không tin, gã nhấn mạnh: "Tôi mua sẵn ổ chó bên đó rồi, cái gì cũng có..."

Nghe được câu này, Lục Nhiên quay lại nhìn gã, cười nhạo: "Thẩm Tinh Nhiễm muốn mày giết chó của tao, thế nó có biết mày lá mặt lá trái, muốn mang chó của tao về cẩn thận chăm sóc không?"

"Nếu nó biết mày cung phụng chó của tao như bố thì chắc sẽ điên lên đấy."

Thẩm Tinh Trác cứng người, nhưng vẫn kiên trì bảo: "Em ấy sẽ không biết."

"Không sao." Lục Nhiên giơ điện thoại lên cho gã xem: "Tao gửi ghi âm cho nó là sẽ biết."

Thẩm Tinh Trác ngớ ra: "Ghi âm? Ghi âm cái gì?"

Rồi gã hiểu ra, giận dữ quát: "Lục Nhiên, mày dám ghi âm tao? Mày có biết liêm sỉ không vậy, dám châm ngòi quan hệ của tao và Nhiễm Nhiễm?"

"À đúng đúng đúng! Tao là đứa đéo biết liêm sỉ là gì đấy, là thằng tới nhà họ Thẩm chúng mày để gây sự cướp tài sản đấy!" Lục Nhiên thờ ơ: "Tụi mày đều nghĩ tao vậy mà?"

Thẩm Tinh Trác tức tới nỗi không nói được gì.

Sự bình thản lúc này của Lục Nhiên không phải giả.

Thật ra lúc thấy Thẩm Tinh Trác tới, cậu đã rất hoảng.

Lục Nhiên gần như có PTSD với việc đám người họ Thẩm tới chỗ làm của mình, thấy Thẩm Tinh Trác là cậu nghĩ ngay đến kiếp trước mình bị bọn họ ép thôi học như thế nào, bị mất từng công việc ra sao.

Cuối cùng là gặp tai nạn xe, nằm liệt giường suốt 10 năm.

Lục Nhiên cầm tấm lót chuồng, phất về phía Thẩm Tinh Trác.

"Lũ người họ Thẩm chúng mày bị thiểu năng đúng không? Còn đòi mua chó của tao? Chúng mày muốn mua là tao phải bán à?"

"Lại còn chuẩn bị sẵn ổ chó." Lục Nhiên bỗng hiểu ra: "Mày thích chó đúng không, mày vẫn luôn muốn nuôi chó, nhưng vì Thẩm Tinh Nhiễm nên nín nhịn không dám nuôi à?"

Thẩm Tinh Trác bị nói toạc tâm sự, giơ tay cản lại tấm lót chuồng dính đầy nước tiểu trong tay Lục Nhiên.

Gã cãi lại: "Thẩm Tinh Nhiễm là em trai tao! Tao hi sinh vì em mình thì có gì sai?"

"Bố mày nhổ vào!" Lục Nhiên quát gã: "Mày muốn làm con chó la liếm Thẩm Tinh Nhiễm thì đấy là việc của mày, tao không quan tâm. Tao muốn nuôi Đại Hoàng thì tao sẽ nuôi, Thẩm Tinh Nhiễm không chịu được thì cút!"

Đúng lúc này cửa tiệm mở ra.

Chủ tiệm đi vào thấy Lục Nhiên, và Thẩm Tinh Trác đang bị dí lót chuồng vào mặt, ngơ ngác hỏi: "Chuyện, chuyện gì vậy..."

Lục Nhiên chỉ ngay vào Thẩm Tinh Trác, lên án: "Chị chủ, thằng này có ham mê ngược đãi chó. Chân của Đại Hoàng là nó làm què đấy ạ, thế mà nó còn dám vác mặt tới đây mua chó!"

Chủ tiệm là một cô gái chừng hai mấy, nghe vậy lập tức sầm mặt.

"Hay lắm, trông cũng sáng sủa đứng đắn mà hóa ra lại có ham mê ngược đãi chó?" Chị đi tới chặn trước mặt Lục Nhiên, chỉ ra cửa: "Cút ra ngoài, tiệm của bà đây không chào đón loại người ngược đãi động vật."

"Không." Thẩm Tinh Trác cau mày: "Hôm nay ông đây nhất định phải mang con chó kia đi!"

"Ha, rượu mời không uống thích uống rượu phạt à? Đẹp trai thì bà cũng đánh!" Chủ tiệm nổi giận.

Nói đoạn chị vớ cây lau nhà, định đánh đuổi gã.

Tất nhiên Lục Nhiên không để chủ tiệm ra tay, tự tống cổ Thẩm Tinh Trác ra ngoài.

Ra ngoài rồi Thẩm Tinh Trác cũng bình tĩnh lại.

Gã chỉnh đốn trang phục, sự tức tối vì bị đuổi đánh đã biến mất, khôi phục dáng vẻ đạo mạo điêu luyện của con nhà giàu.

"Lục Nhiên, tao không đùa với mày." Thẩm Tinh Trác nghiêm túc nhìn Lục Nhiên: "Chó với em trai tao, tất nhiên em trai tao quan trọng hơn."

Lục Nhiên mặc kệ gã.

Kiếp trước, mỗi lần thấy Thẩm Tinh Trác cưng chiều Thẩm Tinh Nhiễm như vậy, cậu cũng từng rất hâm mộ và chờ mong.

Cậu tưởng rằng mình cũng là em trai của Thẩm Tinh Trác.

Về sau mới hiểu, em trai của Thẩm Tinh Trác chỉ có Thẩm Tinh Nhiễm.

Thẩm Tinh Trác không ở lại. Trên đường lái xe về, gã còn nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào.

Con chó tên Đại Hoàng kia đúng là rất đáng yêu.

Nhưng như những gì Thẩm Tinh Trác đã nói, không gì quan trọng hơn em trai gã.

Có rất nhiều, rất rất nhiều biện pháp để một con chó biến mất.

Gã lo Thẩm Tinh Nhiễm nghe được những gì mình nói trong tiệm sẽ tức giận. Lúc về nhà họ Thẩm mới biết Thẩm Tinh Nhiễm đang ngồi trong phòng khách chờ mình.

Thấy gã bước vào, Thẩm Tinh Nhiễm lập tức chạy tới đón, còn dè dặt nhìn gã.

"Anh hai, em xin lỗi, em không nên nói như vậy với anh."

Thẩm Tinh Trác bỗng thấy vui hẳn. Gã giơ tay xoa đầu Thẩm Tinh Nhiễm: "Không sao, em nói gì cũng được, anh hai không để ý đâu."

Chưa hết lo cái ghi âm trong tay Lục Nhiên, gã bèn ướm lời: "Nhiễm Nhiễm, em... Không giận anh chứ?"

"Em giận gì ạ." Thẩm Tinh Nhiễm mềm giọng: "Em biết anh hai luôn yêu thương em nhất mà, em cũng hi vọng anh hai không cần phải tức giận, mỗi ngày đều thật vui vẻ."

Trái tim Thẩm Tinh Trác được vỗ về, đồng thời thầm chế giễu Lục Nhiên ngây thơ.

Ghi âm cái chó gì. Nó tưởng là những việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi đó ảnh hưởng được tới quan hệ của gã và Nhiễm Nhiễm à?

Nực cười, Nhiễm Nhiễm vốn không để bụng.

Hai anh em cùng đi lên trên.

Lên tới lầu hai, Thẩm Tinh Nhiễm lại bắt đầu bóng gió: "Anh, con chó kia..."

Thẩm Tinh Trác khựng lại, nhưng không từ chối nữa: "Yên tâm, anh hai sẽ xử lý triệt để. Nếu thấy phiền quá thì em tới làng du lịch gần trường ở vài ngày đi, tiện thể giải sầu một chút."

Thẩm Tinh Nhiễm lại thầm bất mãn.

Sẽ xử lý triệt để, tức là chưa xử lý.

Lần này tay chân Thẩm Tinh Trác bị làm sao vậy?

Nhưng nó không thể tức giận, đành phải nhịn.

Buổi chiều Thẩm Tinh Trác tới phòng làm việc của mình, buổi tối định về căn hộ, nhưng nghĩ tới Thẩm Tinh Nhiễm, lại vòng về nhà họ Thẩm.

Thẩm Hồng Nguyên và bà Thẩm đã tới nơi khác ở.

Buổi tối, Thẩm Tinh Trác cho là cảnh cáo của mình sẽ có tác dụng, ai ngờ Lục Nhiên vẫn nghênh ngang dẫn con chó kia về biệt thự.

Gã không xuống dưới, đứng ở ban công tầng hai nhìn xuống, tay cầm điếu thuốc, nói chuyện điện thoại.

"Ờ, là cái tiệm thú cưng đó, tao gửi định vị rồi còn gì?"

Dưới lầu, Lục Nhiên đang cởi giày cho Đại Hoàng*.

*bịa đấy, raw là 楼下, 陆燃正在给大黄插脚

Đại Hoàng rất ngoan, bảo nhấc chân nào là nhấc chân đó.

Lúc nhấc chân sau còn bị mất thăng bằng, ngã cái bịch xuống bãi cỏ.

Thiếu niên ở dưới lầu phá ra cười chế giễu nó, sau đó bổ nhào vào chó, xoa cho nó ngửa bụng ra.

Một người một chó đùa giỡn, ấu trĩ muốn chết.

Đầu kia điện thoại còn đang hỏi: "Anh Trác?"

Thẩm Tinh Trác im lặng mất một lúc mới ngả ngớn cười như mọi ngày: "Toàn là công việc anh em quen thuộc thôi, mấy thứ khác không được phá, nhưng con chó què đó..."

Đại Hoàng trên đồng cỏ bị xoa cho lăn lộn.

Dường như nó nhận ra trên lầu có người, đôi mắt hạt đậu màu đen được ánh đèn ấm áp chiếu sáng, đầy tò mò nhìn về phía Thẩm Tinh Trác.

Thẩm Tinh Trác để ý thấy đuôi nó lắc lắc.

Không biết là vui vì được chơi cùng chủ, hay là vì nhìn thấy gã.

"... Mang ra ngoài là được." Thẩm Tinh Trác nói.

Người bên kia điện thoại còn hưng phấn đề nghị gì đó.

Thẩm Tinh Trác quay đi, tựa vào lan can, đưa lưng về phía cảnh tượng dưới lầu.

Gã lạnh nhạt nói: "Công việc? Phá cho nó khỏi làm càng tốt."

Dặn dò xong những chuyện này, Thẩm Tinh Trác tắm rửa rồi đi ngủ.

Gã không quen giường ở nhà họ Thẩm nên mấy ngày qua ngủ không được ngon lắm.

Hôm nay lại quá mệt nên ngủ rất say.

Hình như là vì trước khi ngủ nhìn thấy cảnh thiếu niên chơi đùa cùng con chó trên bãi cỏ, gã bỗng có một giấc mơ.

___________________________________

Mọi người yên tâm là truyện sẽ không tẩy trắng gì đâu, mỗi người sẽ có kết cục xứng đáng.

Tầm một hai tháng tới mình sẽ bận, rất rất bận, vì mình đang định nhảy việc nên cần chuẩn bị vài thứ. Thế nên sẽ không đăng chương bộ này lẫn cứu rỗi và phượng hoàng hàng tuần như đã hứa được, khi nào rảnh để đăng sẽ đăng. Vũ khí thì vẫn đăng đều vì đã edit được 40 chương rồi, chưa có thời gian beta thôi.

Nói chung em xin vía may mắn ạ chứ đi làm văn phòng 2 năm rồi giờ phải chuẩn bị lại hồ sơ để kiếm việc em cũng run lắm huhu.