Kỳ Liên Tuyết Vũ thức dậy cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ nên giơ tay lên vỗ vỗ mấy cái, thân thể thì mệt rã rồi không cử động nổi đêm qua cô say quá cũng chẳng biết bản thân mình đã về nhà bằng cách nào nữa.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn nhắm mắt nhưng cô huơ tay qua bên cạnh giọng mè nheo: “Vy Vy, đầu mình đau quá”.
Tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ chạm vào bắp tay của Tôn Tử Hàn, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên mới sờ sờ vài cái rồi cố mở mắt ra nhíu mày quay sang bên cạnh: “Vy Vy sao hôm nay tay cậu to vậy hả?”.
Lúc đó Kỳ Liên Tuyết Vũ chạm phải ánh mắt của Tôn Tử Hàn đang nằm bên cạnh nhìn mình chớp chớp mắt, giọng anh trầm ấm vang lên: “Là anh không phải Vy Vy”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ mở to mắt như sắp nổ ra đom đóm tới nơi cô hét lên: “Á….Á…Á cái đồ lưu manh biến thái này sao anh lại ở đây vậy hả?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ lúc này mới tỉnh táo đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở nơi nào đó vô cùng lạ lẫm, không phải ở Kỳ Liên gia cũng không phải nhà trọ của Lạc Vy Vy.
"Đây là đâu vậy hả?".
Tôn Tử Hàn nhướng mày đáp: "Là penthouses của anh ở tầng cao nhất của tòa nhà 2.PM".
Kỳ Liên Tuyết Vũ lộ rõ vẻ mặt hoang tột độ: "Tại sao tôi lại ở đây vậy hả?".
Tôn Tử Hàn cũng biết là đêm qua bản thân mình cưỡng ép Kỳ Liên Tuyết Vũ trong lúc cô say nhưng mà nếu nói vậy thì sỉ diện của anh phải để ở đâu nên liền lạnh giọng đáp: “Hôm qua là em uống say làm loạn trước mà, em còn dám nói anh là lưu manh biến thái hay sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ hoang mang: “Cái gì cơ?”.
Tôn Tử Hàn thừa biết đêm qua Kỳ Liên Tuyết Vũ say đến không nhớ trời trăng mây gió gì hết nên liền nói: “Thì đêm qua em uống say quá sau đó còn tự chủ động cùng anh làm chuyện kia cơ mà, dù sao anh cũng là người đàn ông đủ tuổi trưởng thành rồi em cố tình câu dẫn như vậy ai mà chịu cho được”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ run tay hé mở cái chăn nhìn vào trong quả thật trên người không có một mảnh vải che thân luôn nên bất lực dùng hai tay che mặt mình lại: “Trời ơi sao lúc say tôi có thể làm ra chuyện tày trời thế này được chứ?!”.
Tôn Tử Hàn liền giả vờ lên tiếng an ủi: “Thôi không sao đâu em đừng cảm thấy có lỗi, dù sao chúng ta cũng có hôn ước cũng đã xảy ra chuyện không nên xảy ra rồi, với lại tôi là người sống có trách nhiệm nên nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em mà yên tâm đi ha”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ vẫn không cam tâm nên nhìn Tôn Tử Hàn bằng ánh mắt tức giận: “Được rồi cứ cho là tôi say làm loạn đi nhưng lúc đó anh tinhr táo mà đáng lý ra anh không nên cùng tôi làm mấy chuyện đó chứ”.
Tôn Tử Hàn nhướng mày: “Hôm qua anh cũng say mà, với lại trước một cô gái xinh đẹp quyến rũ như em thì làm sao mà anh kìm lòng được chứ”.
Vẻ mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ vô cùng hoang mang: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”.
Tôn Tử Hàn khẽ cười đáp: “Dù sao cũng định trước là em gả cho anh rồi mà, chỉ là anh sẽ đẩy nhanh tiến độ hôn nhân của chúng ta để chịu trách nhiệm với em thôi”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ đưa tay đỡ trán tỏ vẻ bất lực, bây giờ cô quả thật không còn đường quay lại rồi dù có muốn hủy hôn với Tôn Tử Hàn thì cũng không thể được.
Sau đó, Kỳ Liên Tuyết Vũ ngồi đó trầm tư hồi lâu rồi kéo cả cái chăn quẩn quanh người mình lại cố đi xuống giường ai ngờ lại vấp một cái suýt chút ngã sấp mặt cũng may lúc đó Tôn Tử Hàn từ phòng tắm ra thấy thế nên ôm vội lấy cô.
Tôn Tử Hàn nhìn Kỳ Liên Tuyết Vũ bằng ánh mắt lo lắng: “Có sao không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ quay mặt đi chỗ khác ngượng ngùng: “Đau”.
Tôn Tử Hàn chợt nhớ ra đêm qua là lần đầu tiên của Kỳ Liên Tuyết Vũ nên chắc là cô vẫn chưa ổn được, anh nhẹ nhàng bế cô lên: “Anh chuẩn bị nước tắm sẵn cho em rồi, đi tắm rồi ăn trưa luôn chứ qua buổi sáng từ lâu lắm rồi đó”.
Đi vào tới bồn tắm, Tôn Tử Hàn đưa tay kéo cái chăn ra thì Kỳ Liên Tuyết Vũ cau mày nhìn anh bằng ánh mắt phòng bị: “Anh làm gì vậy? Anh ra ngoài đi để tôi tự mình tắm được rồi”.
Tôn Tử Hàn nhìn biểu cảm ngượng ngùng trên mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ thì lại muốn trêu đùa cô thêm chút nữa nên bày ra vẻ mặt lưu manh rồi nói: “Dù sao thì đêm qua anh cũng nhìn thấy hết thân thể của em rồi còn gì nữa đâu mà phải ngại chứ”.
Mặt của Kỳ Liên Tuyết Vũ liền đỏ lựng lên e thẹn, cô quay đi chỗ khác né tránh ánh mắt của Tôn Tử Hàn: “Chuyện tối đêm qua…tôi quên hết rồi…anh cũng quên đi ha”.
Tôn Tử Hàn nhíu mày bắt lấy cô tay của Kỳ Liên Tuyết Vũ bắt cô đối mắt với mình: “Em thật sự quên hết rồi sao?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ gật đầu: “Phải tối qua tôi say quá thật sự không nhớ chuyện gì hết hay là chúng ta xem như chưa từng xảy ra được không?”.
Tôn Tử Hàn áp sát người lại gần Kỳ Liên Tuyết Vũ khí tức áp bức người khác rồi cúi người xuống một chút thì thầm vào tai của Kỳ Liên Tuyết Vũ: “Vậy để anh nhắc cho em nhớ nha, chúng ta làm lại những chuyện đã làm đêm qua một lần nữa được không?”.
Kỳ Liên Tuyết Vũ liền chống hai tay lên vai của Tôn Tử Hàn đẩy anh ra: “Đừng mà…đau lắm tôi không chịu được đâu”.
Tôn Tử Hàn khẽ nhếch môi cười: “Thôi không đùa em nữa, đi tắm đi”.
Nói xong Tôn Tử Hàn đi ra khỏi phòng tắm đóng cửa lại, rồi qua sofa ngồi xuống bấm điện thoại gọi đi, qua mấy giây có người bắt máy anh liền nói: “Đem những mẫu thiết kế y phục nữ mới nhất của các thương hiệu thời trang cao cấp nổi tiếng đến penthouses ở 2.PM cho tôi ngay lập tức nha, lấy size L hết đi”.
Giọng Hàn Trì đầy kinh ngạc vang lên: “Ủa sao đột nhiên cậu lại bảo tôi mang y phục nữ đến penthouses vậy hả?”.
“Kêu cậu mang đến thì cậu mang đến đi hỏi chi nhiều vậy, à mà khoan đã kêu nhân viên nữ đưa đồ qua đây cậu đừng có tới”.
Hàn Trì trừng mắt bên kia đầu dây: “Rốt cuộc là cậu đang giấu ai ở penthouses vậy hả?”.
“Là Tiểu Vũ, tối hôm qua cô ấy say quá…”.
Vẻ mặt của Hàn Trì liền tỏ vẻ kinh ngạc cười khanh khách: “Oh vậy là tối qua cậu và con bé đó đã…”.
Tôn Tử Hàn nhíu mày: “Thôi đừng nhắc nữa, mau cho người đem đồ qua đây đi”.