Thẩm Đường ôm anh không có ý buông ra, anh quay đầu lại chỉ nhìn đến đầu vai cô, "Nhìn cho rõ xem anh là ai, không phải là nam diễn viên trong kịch bản của em đâu."
Tưởng Thành Duật nghĩ cô nhập vai xem anh thành nam chính. Anh nghĩ như vậy cũng bình thường vì trước kia cô chưa bao giờ dính anh.
"Em đang ôm là Tưởng Thành Duật, người vừa mua trái cây lại rửa cho em ăn." Thẩm Đường thoáng ngẩng đầu, cách áo sơ mi trên lưng anh hôn một cái.
Trên áo sơ mi trắng lưu lại dấu son màu đỏ nhạt.
Thẩm Đường giỏi nhất trong lĩnh vực tình yêu, "Trái cây là anh mua, cũng là anh rửa, anh nói cái gì chính là cái đó. Cho dù anh không để cho em ăn, em cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng mà thôi."
Bộ quần áo thể thao nam buổi sáng mới mua kia, Thẩm Đường đặt nó ở cuối giường trong phòng ngủ. Điện thoại ở trong lòng bàn tay lật qua lật lại, lần sau gặp mặt không biết là tháng nào nữa.
Mở khóa, cô gửi tin nhắn: [Sáu giờ em đến sân bay, bay qua Thượng Hải. 《 Sanh Tiêu 》phải tháng tư năm sau mới xong, trong khoảng thời gian này em không ở Bắc Kinh. Có mua cho anh bộ quần áo để ở trên giường đó.]