Vậy Thì Ở Bên Nhau

Chương 1: Mắng sai người



Lần đầu tiên Phó Hoa gặp Phó Diễm là khi cô thất tình.

"Tại sao lại yêu anh, rồi quyết định cùng anh về chung một nhà..." Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, Phó Hoa trực tiếp từ chối cuộc gọi, cô không định sẽ nhận điện thoại của tên tra nam này, cũng không muốn nghe giọng nói của anh ta nữa.

Mở một lon bia mới, rót một ngụm, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Phó Hoa chửi thầm một tiếng mẹ kiếp, một lần nữa từ chối cuộc gọi.

Sau đó chuông điện thoại vẫn kêu lên rất nhiều lần, kiên nhẫn của Phó Hoa cũng cạn sạch, người gọi điện thoại hình như rất kiên trì, chuông điện thoại không kêu nữa, tiếng chuông thông báo tin nhắn mới lại vang lên.

Phó Hoa không mở ra xem, chỉ lo uống rượu.

Chưa được hai phút, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, lúc này đầu óc Phó Hoa đã không còn tỉnh táo, đầu nặng như đeo trì, cầm lấy điện thoại, mắng: "Anh mẹ nó rốt cuộc muốn làm gì?"

"Phó tiểu thư, cơm hộp của cô đến rồi, làm phiền cô mở cửa lấy đồ" Giọng nam bên trong ống nghe mới đầu là sửng sốt, sau đó dùng giọng nói trầm thấp không kiễn nhẫn đáp.

Phó Hoa có thể xác định được đây không phải là giọng nói của bạn trai cũ; theo lễ phép, Phó Hoa nói với người trong điện thoại một câu, "Xin lỗi anh."

Sau đó cúp điện thoại, đi mở cửa lấy cơm hộp.

Ánh mắt Phó Diễm rơi vào một cô gái đang say rượu, mặt hồng hồng, hai mắt mông lung, mở cửa xong còn chống tay lên cửa, hiển nhiên là không thể đứng vững.

Chẳng qua anh giao cơm hộp thì có kiểu người gì mà chưa từng thấy qua, vì thế anh cũng không quá kinh ngạc, đưa hộp cơm trong tay cho cô xong liền xoay người rời đi.

Trong lúc xoay người lại nghe thấy âm thanh đồ vật rơi xuống đất, vốn không định xen vào, nhưng cơ thể vẫn tự động quay người lại, cửa chưa kịp đóng, vẫn có thể nhìn thấy cô gái kia đang ngã trên mặt đất, cơm hộp rơi vãi bên cạnh.

Anh không định xen vào, nhưng chân đã không nhịn được bước đến, giơ tay đỡ lấy cô.

Phó Hoa mượn lực đứng lên, cũng không quan tâm đến cơm hộp đang rơi đầy đất, cô túm lấy cánh tay của chàng trai, giọng say khướt nói: "Anh nghe tôi tâm sự đi!"

Bình thường Phó Hoa sẽ không có những hành động táo bạo như thế, có lẽ là do hôm nay cô uống say, có lẽ cô thật sự cần một người để tâm sự, vì thế nên cô mới nói ra những lời này.

Cô nói xong liền ngã người lên sô pha, cũng không quan tâm đến người đang đứng kia nữa, "Anh nói xem, tại sao tôi không tìm thấy nổi một người yêu tôi?"

"Tôi cũng đã từng mơ ước tình yêu từ vườn trường đến váy cưới, nhưng rồi tôi phát hiệu ra, kiểu tình yêu này chính là cưỡng cầu không được, tại sao đàn ông các người luôn dễ dàng thay lòng như thế?"

"Có phải trong tình yêu người động tâm trước, người nghiêm túc hơn sẽ là người dễ dàng chịu tổn thương nhất không? Chẳng nhẽ phải cợt nhả với tình yêu mới là điều đúng đắn sao? Làm như vậy mới không thấy khó chịu sao?"

"Tôi thật sự không hiểu, đã đến tuổi này rồi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình lặng, kết hôn vì tình yêu chân chính khó đến thế à?"

"Đàn ông các người có phải sau khi theo đuổi được liền không biết quý trọng hay không? Chỉ có lúc chúng tôi bơ các anh, mập mập mờ mờ thì các anh mới thích à?"

Giọng của Phó Hoa càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng âm thanh cũng biến mất, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ.

Phó Diễm đã định đi, nhưng sau khi nghe được giọng của cô gái thì bước chân dần chậm lại, cuối cùng dừng ở cửa, trong lòng anh xúc động, còn hơi đau lòng.

Phó Diễm cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy đau lòng cho một cô gái xa lạ.

Nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô gái, anh bước đến, ôm lấy eo, loạng choạng đỡ cô đi đến phòng, đặt cô ở trên giường, đắp chăn sau đó xoay người rời đi.