Hốt Tất Liệt đang ngồi ở ngự thiện phòng, các món ăn bày lên la liệt, bình thường nhà bếp làm bốn mươi món, hôm nay nhà bếp làm thêm hai mươi món nữa, nhưng Hốt Tất Liệt không thấy món nào vừa miệng. Đầu bếp đã đổi từ Mông Cổ với các món đơn giản sang đầu bếp người Trung Nguyên với các món ăn cung đình của nhà Tống nhưng ăn mãi cũng chán. Ở tuổi ngoài bảy mươi Hốt Tất Liệt cũng đã ăn nhiều món ngon vật lạ giờ tuổi già ăn uống không được nhiều như hồi trai trẻ nên y muốn có món ăn lạ miệng, có thể ăn mãi không chán. Ăn cho xong bữa y trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, được mấy tấu chương y thấy mỏi mệt xương cốt đau nhức do tuổi già nên lại về tẩm cung để nghỉ ngơi.
Lúc này Thái giám tổng quản hỏi y, tối nay để quý phi nào hầu hạ y lắc đầu. Giờ già cũng chẳng có nhiều nhu cầu sinh lý dù phi tần cũng đến cả trăm người. Buổi tối thật nhàm chán hết ăn thì nghe nhạc hoặc đọc sách rồi lại đi ngủ. Đường đường là hoàng đế một nước lớn trải rộng từ Á sang Âu mà lại cảm thấy buồn chán vì nghĩ ăn gì và chơi gì nghĩ cũng thật hài hước nói chẳng ai dám tin. Thấy Hoàng Thượng có vẻ buồn chán viên thái giám tổng quản có vẻ hiểu ý nói
- Hoàng thượng cũng ăn nhiều của ngon vật lạ, giờ chắc kiếm được món ngài thích cũng khó. Để thần tìm thêm mấy đầu bếp mới xem sao.
Hốt tất Liệt lắc đầu, thay đến gần mười đầu bếp rồi hết món Trung Hoa lại Mông Cổ ăn mãi cũng quanh quẩn như vậy thấy cũng chán. Hốt Tất Liệt quay sang tâm sự với Thái giám tổng quản người đã hầu hạ y hơn hai mươi năm lên y cũng rất tin tưởng.
- Ẩm thực Trung Hoa và Mông Cổ ta ăn cũng mấy chục năm rồi mãi cũng ngán. Trước thỉnh thoảng đi chinh chiến các nước có khi còn được ăn món lạ. Giờ già cũng chẳng thể cưỡi ngựa đi săn thường xuyên như trước buổi tối ở cung cũng thật nhàm chán. Chẳng mấy ai hiểu làm Hoàng Đế chỉ nghĩ đến ăn và chơi cũng thấy khó như thế này.
Chợt Thái Giám Tổng quản lóe nên một ý, y cẩn thận giãi bày ý nghĩ của mình.
-Đợt này có sứ thần các nước đang ở đây. Theo ý hạ thần ngài có thể yêu cầu các nước dâng lên món ăn đặc sắc của nước họ và trò chơi giải trí của nước họ. Nếu món nào hợp ý ngài có thể ban thưởng cho họ chẳng phải tìm được món ăn hoặc trò chơi hợp ý sao.
Hốt Tất Liệt gật gù.
-Ý ngươi đáng để cân nhắc, để ta suy nghĩ thêm xem sao.
Tối đó Hốt Tất Liệt nằm ở tẩm cung chỉ có thái giám chăm sóc chứ không có phi tần nào hầu hạ. Hôm sau lên triều Hốt Tất Liệt cho triệu sứ thần các nước lên triều, sau khi mọi người có mặt đông đủ thì Thái giám tổng quản thay mặt Hoàng Đế ban khẩu dụ trong vòng nửa tháng nếu các sứ thần nước nào làm được món ăn và thú chơi giải trí nào dâng lên mà Hoàng Đế cảm thấy vừa ý sẽ được ban thưởng là Hoàng đế sẽ đáp ứng một thỉnh cầu trong khả năng của mình. Đào Tiêu trở về sứ quán báo cho Mạnh, Đào Tiêu nói.
-Tiếc quá lần này chúng ta lại không mang đầu bếp giỏi đi, giờ chẳng biết dâng món ngự thiện gì để Hoàng Đế nước Nguyên thích. Nếu làm được món Hoàng Đế ưa thích biết đầu ngài lại cho phép bãi binh ký hòa ước thì có phải chúng ta sớm hoàn thành sứ mệnh Hoàng Thượng giao cho.
Mạnh lắc đầu nói.
-Không chỉ có ăn, còn trò chơi nữa đâu phải dễ. Thôi giờ cũng phải suy tính xem sao, biết đầu mèo mù vớ cá rán lại nghĩ đươc món ăn và trò chơi hay thì sao.
Mạnh về phòng riêng, anh liên lạc với AI
-Giáo sư Xoay thử tính toán xem có món ăn gì, hoặc thú chơi gì có thể dâng lên hoàng đế nước Nguyên không.
AI sau một hồi suy tính nói.
-Theo ý tôi có thể thử dâng các món ăn Việt Nam sau này trở thành nổi tiếng quốc tế như bún chả, bánh mì hay Phở . Còn thú chơi thì hơi khó giờ Hoàng đế lớn tuổi nên phải tìm hiểu thêm sở thích của người đó mới có đáp án chính xác được.
Mạnh gật gù.
-Ngươi nói cũng phải, để ta tìm cách tìm thêm thông tin xem sao.
Mạnh mang suy nghĩ của mình nói với Đào Tiêu, viên trưởng sứ đoàn nói.
-Nhân tiện đợt này ta cũng đang đi gặp các quan chức và vương gia nước Nguyên để ta thử tìm hiểu thêm xem sao.
Sau dó mầy ngày Mạnh cũng tìm kiếm các nguyên liệu để thử làm các món mà AI gợi ý. Món bánh mỳ lại phải kiếm bột mỳ, làm lò nướng cũng khá mất thời gian. May mà có mấy thân binh trước nhà làm lò bánh nướng lên cũng ít nhiều có kinh nghiệm giúp anh làm lò nướng bánh Mỳ. Một ngày đang loay hoay nhào bột mỳ và nướng bánh thì có thân binh vào báo có ông chủ Chương đến tìm. Mạnh cho bảo thân bình mời ông chủ Chương vào phòng khách ngồi uống trà trong lúc chờ anh rửa tay thay đồ ra gặp mặt. Lúc thấy Mạnh ra Nguyên Chương vội vàng đứng dậy chào anh rất cung kính .
- Chào ngài, hôm nay đường đột đến đây là để cảm ơn lần trước đệ giúp đỡ ta đoạt được chức Tộc trưởng. Mấy hôm rồi bận rộn lại còn làm thủ tục bàn giao, hôm nay mới rảnh rỗi nên vội đến đây để đặc biệt cám ơn chuyện này. Đây là chút lòng thành mong ngài không từ chối.
Vừa nói Nguyên Chương vừa cầm cái hộp lớn đưa cho anh. Mạnh thấy vậy cũng không tiện từ chối.
-Chỉ là việc nhỏ, tiện tay giúp đỡ không cần huynh phải đáp lễ lớn như vậy. Người trong nhà cả cứ xưng huynh đệ cho tiện.
Nguyên Chương thấy Mạnh cũng thân mật nên cũng không từ chôi .
- Việc này với đệ là nhỏ, với ta là việc trọng đại của cả đời. Ta rất may mắn được làm quen với đệ, sau này đệ có việc gì ta cũng không ngại khó khăn giúp hết sức mình.
Mạnh cho người gọi Cẩn xuống, trong lúc đó anh và Nguyên Chương nói chuyện đàm đạo. Một lúc sau Cẩn xuống Mạnh nói.
-Chẳng nói giấu gì huynh, đợt này đệ sang là giúp Cẩn huynh đây tìm địa điểm để xây dựng một cửa hiệu lớn để buôn bán và giao dịch với các nước. Mấy hôm nay Cẩn huynh đi mà chưa tìm được chỗ nào ưng ý.
Nguyên Chương suy nghĩ một lát rồi nói.
- Chúng ta còn một cửa hiệu lớn ở phố trung tâm trước để bán vài vóc, giờ cũng đang có ý định sang nhượng để đầu tư việc khác. Nếu Cẩn đệ rảnh dỗi thì bây giờ có thể qua đó xem nếu ưng ý ta sẽ để cho một cái giá hữu nghị.
Cẩn thấy thế mừng quá nói.
- Vâng nếu được giờ có thể đi ngay, hôm nay đệ cũng chưa có việc gì bận. Không biết Mạnh đệ có thể bố trí đi cùng được không.
Mạnh gật đầu.
-Để đệ đi cùng, nếu được chúng ta quyết định luôn cho nhanh.
Ba người nhanh chóng ra cửa lên xe ngưa đi theo hướng dẫn của Nguyên Chương, đi một lúc thì đến một phố buôn bán rất náo nhiệt. Xe ngựa dừng lại trước cửa hiệu vải lớn, khi xuống xe Mạnh thấy xung quanh rất nhiều hàng bán vải vóc, đồ trang sức. Cửa hiệu của Nguyên Chương khá lớn, chiều ngang đến mười mét, xây hai tầng tầng một cao tầm bốn mét để bán hàng, tầng hai thấp hơn chừng hai mét rưỡi để chứa hàng và ở giống như thiết kế các cửa hiệu ở khu này. Ba người đi vào quản lý cửa hàng thấy vậy chạy ra. Nguyên Chương giới thiệu
-Đây là lão Lý quản lý cửa hiệu này cũng đã trên năm năm, còn đây là mấy người bạn từ Đại Việt của ta muốn xem cửa hiệu này nếu được có thể mua lại.
Lão Lý thấy vậy rất cung kính.
-Thì ra khách quý của tộc trưởng, để tại hạ dẫn mọi người đi xem căn nhà.
Mạnh và Cẩn đi theo hướng dẫn của Lão Lý đi xem nhà, căn nhà khá lớn chiều sâu đến mười năm mét, phía sau có một cái sân nhỏ có bếp và giếng nên có thể ăn ở đây được. Mạnh và Cẩn nhìn nhau, hai người đều cảm thấy căn nhà khá phù hợp quan trọng là cái giá thế nào. Những căn như thế này Cẩn biết giá tầm vạn lượng bạc không hề rẻ. Sau khi xem xét xong Mạnh và Cẩn đi ra ngoài phòng khách, lúc này Nguyên Chương đang ngồi uống trà chờ hai người. Nguyên Chương tò mò hỏi.
- Không biết Mạnh đệ có ưng ý cửa hiệu này không.
Mạnh nói.
-Cũng tạm được, không biết ý của huynh thì giá cả thế nào.
Nguyên Chương nói
-Cửa hiệu này ta cũng không cần nữa nên để cho đệ giá năm nghìn lượng bạc.
Mạnh và Cẩn nhìn nhau, rõ ràng Nguyên Chương đã giảm nửa giá làm hai người bất ngờ. Thấy hai người có vẻ chần chừ Nguyên Chương nói tiếp.
- Nếu chưa có đủ tiền có thể trả trước một phần ba, còn lại ta cho nợ trả dần bằng hàng hóa cũng được.
Mạnh thấy Nguyên Chương hiểu nhầm anh nói.
-Đệ cũng có đủ tiền không đến nỗi thiếu như thế.
Nguyên Chương cười lớn.
- Ta cũng nói đùa thế thôi, ông chủ nước hoa và xà phòng tháng thu cả vạn lượng bạc làm gì đến nỗi thiếu tiền đến thế. Nếu đệ ưng thì ta làm giấy tờ luôn để tý lão Lý nên quan phủ làm giấy tờ sang nhượng. Lát xong việc mời hai đệ qua tửu lầu nhà ta ăn uống một bữa hôm nay không say không về.
Sau khi soạn xong giấy tờ, lão Lý cầm đi lên chỗ quan phủ, một lát sau thấy Lão Lý về cầm giấy tờ cùng chứng nhận đưa cho Cẩn. Cẩn xem kỹ rồi lấy ngân phiếu giấu trong người đưa lão Lý, sau khi xong thủ tục Mạnh và Cẩn đi theo Nguyên Chương đến tửu lầu.