Vết sẹo cũ

Chương 72



Edit: OhHarry

【 Bảo người làm vườn trồng thêm vài cây hoa quế trong sân vào năm tới nhé. 】

Sau khi tỉnh dậy, sức khỏe của Tống Bách Lao hồi phục nhanh chóng, tôi không rõ khả năng phục hồi của anh ấy vốn thế hay đây là khả năng của mọi Alpha.

Anh ấy không thể hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào trước việc bản thân bị mất tuyến thể, thậm chí trông còn khá vui vẻ, tôi tự hỏi rằng liệu đây có phải điều anh đã muốn thực hiện từ lâu rồi không. Nếu không, tại sao trước đây anh lại nói những điều suy diễn đó với tôi? Tại sao anh nhất quyết đến bệnh viện Dưỡng Hòa, chỉ định rõ Lạc Mộng Bạch là người phẫu thuật?

Nhưng dù tôi có hỏi đi chăng nữa, có lẽ anh ấy sẽ không thừa.

Nghĩ đến chuyện từ nay về sau không còn được ngửi mùi pheromone của anh, tôi lại thấy hơi hụt hẫng.

Mà chẳng qua đang mang thai nên tôi mới ngửi thấy mùi pheromone. Đến khi sinh con ra, nội tiết tố trong cơ thể trở lại trạng thái bình thường, tôi sẽ lại không ngửi thấy mùi pheromone như trước đây.

Nghĩ thế này thì cũng không có gì phải tiếc nuối cả.

Năm nay, hình như giữa tôi và bệnh viện đã hình thành một sợi dây liên kết bền chặt với nhau. Tôi không nằm ở bệnh viện tuyến trung ương thì nằm ở bệnh viện tuyến huyện, những người thân thiết xung quanh từ Tống Mặc đến Tống Bách Lao cũng lần lượt bị thương và phải nhập viện, cứ như trúng phải lời nguyền vậy.

Người duy nhất ở gần tôi không bị ảnh hưởng bởi "thế lực siêu nhiên" này chỉ có Duy Cảnh đạo nhân, bởi vậy tôi đã lên đạo quán xin bùa bình an của đạo trưởng, hy vọng năm sau mưa thuận gió hòa, gia đình được bình an.

"Tại nhà họ Hạ chúng tôi mà cậu Tống mới ra nông nỗi như bây giờ, thế nên tôi sẽ không tính tiền của cậu." Duy Cảnh đạo nhân tiễn tôi tới cửa, "Các cậu cứ yên tâm, tuy tôi không còn quan tâm đến chuyện phàm trần, nhưng sự vụ lần này tôi nhất định sẽ lo liệu đến cùng. Cậu và tôi có duyên phận với nhau, tôi sẽ không để cho nhà họ Hạ tùy tiện bắt nạt cậu."

Mới đầu tôi tưởng "lo liệu" của đạo trưởng chỉ đơn giản là nhắc nhở người nhà họ Hạ không được gây chuyện với Tống Bách Lao và tôi. Nhưng sau đó tôi mới biết đạo trưởng đã triệu tập hàng trăm thành viên của nhà họ Hạ đến nhà thờ tổ trong Tết, tổ chức đại hội gia tộc, bác bỏ mọi ý kiến phản đối và thêm tên tôi vào gia phả nhà họ Hạ với danh nghĩa thành viên trong gia đình.

Cho nên trên lý thuyết, bây giờ tôi chính là "người nhà họ Hạ", ông cụ Hạ có giận điên lên thế nào cũng không động được vào tôi.

Nhưng khi đó tôi đang nằm trên giường hồi sức, không hay biết gì về việc này.

Tôi cất bùa bình an vào ngăn kéo trong phòng để quần áo của Tống Bách Lao, buổi chiều đầu bếp nấu súp, mợ Cửu vốn định đưa đến cho Tống Bách Lao nhưng tôi đã tranh lấy cặp lồng từ tay mợ, tỏ ý rằng mình sẵn sàng "làm thay".

"Đằng nào ngồi nhà cháu cũng không có việc gì làm, mợ để cháu mang đến cho anh ấy đi ạ."

Mợ Cửu cười tủm tìm nhìn tôi: "Tại cậu Ninh nhớ cậu Tống chứ đâu phải ngồi nhà không có việc gì làm."

Đối diện với đôi mắt già đời của mợ, tôi chỉ biết gãi chóp mũi, thấy hơi ngượng ngùng.

"Thì không có việc gì làm, cháu mới muốn đi thăm anh ấy một cái mà mợ." Dù sao lúc cắt tuyến thể bị mất nhiều máu như vậy, trong lòng tôi nhớ anh là chuyện bình thường.

Tôi cầm cặp lồng giữ nhiệt đi lên tầng Tống Bách Lao đang nằm, vừa đến cửa phòng bệnh thì tình cờ gặp Lý Tuần.

Đêm đó ngoài bị hoảng sợ ra, cô ấy không bị thương chỗ nào hết, coi như trong cái rủi gặp cái may.

"Anh Ninh?" Trông Lý Tuần cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, cô thoáng nhìn về hướng phòng bệnh, "Sao anh lại tới đây vào lúc này?"

Tôi giơ cặp lồng trong tay: "Mang súp đến."

Lý Tuần nói: "Vậy ạ, thế anh chờ chút nhé, luật sư Ngô vẫn đang nói chuyện với Tổng giám đốc Tống trong phòng, nhưng chắc sắp xong rồi."

Luật sư Ngô ư?

Vụ án bắt cóc chỉ bắt được mấy tên tép riu, nhà họ Hạ cũng chưa bị sứt mẻ chỗ da nào, đáng ra không cần luật sư Ngô phải ra mặt chứ?

Thấy vẻ mặt của Lý Tuần rất mất tự nhiên, tôi thử thăm dò: "Hôm nay luật sư Ngô đến để......"

"À......" Cô do dự hai giây, "Ông ấy đến để bàn một vài vấn đề trong trong việc."

Câu trả lời này quá chung chung, nghe như cái cớ để đối phó với tôi.

"Tôi không được vào à?"

Cô có vẻ khó xử: "Chuyện này......" Cô ấy nhìn vào phòng, khuôn mặt bỗng bừng sáng, "Được chứ ạ, luật sư Ngô ra rồi."

Một lát sau, một luật sư trung niên mặc suit và đi giày da đẩy cửa ra ngoài. Vừa thấy tôi, ông ấy tỏ vẻ rất kinh ngạc, sau đó gật đầu chào hỏi cùng tôi.

"Lâu rồi không gặp cậu Ninh."

Đã nửa năm chúng tôi không gặp nhau kể từ lúc vụ kiện Hướng Bình và Thường Tinh Trạch kết thúc.

Tôi gật đầu với ông: "Lâu rồi không gặp."

Chào hỏi xong, luật sư Ngô xin phép ra về, Lý Tuần cũng rời đi cùng ông ấy.

Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.

Chắc Tống Bách Lao đã nghe thấy giọng tôi nên khi tôi vào phòng, trông anh không mấy ngạc nhiên lắm.

Anh ngồi bên bàn, ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục nghịch laptop, ngoại trừ chỗ khâu chưa được tháo chỉ và vết thương còn dán gạc ra, anh ấy đã sinh hoạt khỏe mạnh như người bình thường.

Tôi đặt cặp lồng giữ nhiệt lên bàn, mở nắp ra: "Sao luật sư Ngô lại tới đây?"

Tống Bách Lao không ngẩng đầu lên: "Hướng Bình đã bị kết án."

Tay đang múc súp vào bát thoáng dừng: "Bao nhiêu năm?"

"Mười lăm năm."

Hướng Bình không chỉ là con trai của thầy mà còn là đàn anh của tôi. Một người từng có khát vọng cao cả, từng có ước mơ rực rỡ, nhưng chỉ vì một bước lầm lỡ mà rơi vào cảnh tù tội.

Tuy hắn ta là một tên khốn, nhưng cứ nghĩ đến thầy và cô, tôi lại thấy đau lòng cho hai người họ.

Ai cũng nói "tre già măng mọc", nhưng đến nhà thầy lại trái ngược hoàn toàn. Tôi chỉ mong Hướng Bình cải tạo thật tốt để đến lúc ra tù trở thành người có ích cho xã hội, không để thầy cô trên trời phải lo lắng thêm.

"Mỗi thế thôi à?" Tôi đẩy bát đến trước mặt Tống Bách Lao.

Anh dịch laptop sang một bên, cầm thìa, cúi đầu nhấp nháp súp.

Rõ ràng Lý Tuần bảo luật sư Ngô đến để bàn công việc, nhưng anh lại nhắc tới chuyện Hướng Bình. Lời nói không đồng nhất của cả hai khiến tôi càng thêm nghi ngờ.

"Nhưng Lý Tuần không nói giống anh."

Tống Bách Lao vẫn tiếp tục ăn súp, dáng vẻ ngay thẳng không một chút chột dạ.

"Cô ấy nói gì?"

"Nói sự thật."

Tống Bách Lao đặt thìa xuống, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi chợt mỉm cười.

"Cô ấy không thể nói cho em biết sự thật được."

Lời nói thể hiện sự tin tưởng hoàn toàn vào cấp dưới và uy quyền của bản thân.

Nhưng nó cũng gián tiếp khẳng định lí do luật sư Ngô đến quả thực không đơn giản.

Tôi cau mày, đột nhiên ôm bụng: "Anh, bụng em đau......"

Mặt Tống Bách Lao biến sắc, anh ấy đứng ngay dậy rồi ôm eo tôi từ phía sau.

"Có đau lắm không em?"

Tôi nhăn mặt, nói một cách nghiêm nghị: "Anh nói thật thì em mới không đau nữa."

Tống Bách Lao nhìn tôi không chớp mắt, một lát sau, anh phì cười, kéo tay tôi lên để tôi ngồi vào lòng anh.

"Ninh Úc nhà mình giờ bản lĩnh quá nhỉ." Anh chọc má tôi, "Biết diễn trò dọa anh cơ đấy?"

Không chỉ dọa thôi đâu, giờ tôi còn dám đánh cả anh ấy nữa.

"Anh xem này," tôi duỗi năm ngón tay ra, hướng mu bàn tay về phía anh, chiếc nhẫn đeo trên ngón áp úp cực kì nổi bật, "Em tìm được nhẫn rồi."

Anh nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn.

"Em còn rất lanh lợi nữa......"

Tôi cầm tay anh kéo ra trước mặt, Tống Bách Lao cũng đeo một chiếc nhẫn trên ngón tay có vị trí tương tự giống tôi.

"Cho nên còn chuyện gì mà em không được biết chứ?"

Tống Bách Lao đan tay với tôi, anh khẽ thở dài rồi trả lời: "Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, anh...... lập một bản di chúc."

Tôi ngơ ngẩn, không lường được chuyện này.

Trước đây tôi tưởng mình sắp chết nên mới nghĩ tới việc tìm luật sư để lập di chúc, có phải Tống Bách Lao cũng nghĩ mình không sống lâu được nữa nên muốn lập di chúc không?

Chẳng phải bác sĩ đã bảo....... mất đi tuyến thể chưa chắc sẽ để lại di chứng, chẳng qua nó chỉ biến đổi Alpha từ nhóm máu A thành nhóm máu Beta thôi sao?

"Anh đề phòng thôi, lập di chúc là chuyện bình thường, anh dám cá Lạc Thanh Hòa cũng có di chúc của ông ta, điều này không mang điềm xấu gì sất."

Nếu bình thường thật thì sao anh ấy phải giấu tôi?

Tôi quay người lại nhìn anh một lúc, sau đó ngả vào vòng tay anh, tựa cằm lên vai.

Tôi hít mũi nhưng không ngửi thấy mùi hương gì ở sau tai anh, rõ ràng trước kia, đây là nơi có mùi pheromone nồng đậm nhất.

"Không ngửi thấy mùi hoa quế đâu hết......."

Tôi không hỏi nữa, coi như chưa nghe thấy gì về việc anh lập "di chúc".

Anh vỗ về lưng tôi, bất mãn hỏi: "Sao nào? Anh mất mùi hoa quế rồi nên em không thích anh nữa đúng không?"

Tôi nhắm mắt lại: "Thích mà."

Em vẫn luôn thích anh.

Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay tương lai.

Im lặng ôm nhau được vài phút, tôi bỗng quặn mình, cơ thể bắt đầu run lên một cách mất kiểm sát.

"Ninh Úc?" Tống Bách Lao nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của tôi.

Tôi nhíu mặt thật chặt, ấn tay vào bụng mình, vì cơn đau đến quá đột ngột nên không thốt lên được thành lời.

"Ư......" Trên trán vã mồ hôi lạnh, tôi há miệng nhưng chỉ có thể kêu ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

"Em đau bụng lắm à?" Tống Bách Lao cuống quýt hỏi tôi.

Tôi gật đầu, không kìm được mà muốn cuộn tròn mình lại, thật sự đau quá, cứ như...... cứ như cơ quan nội tạng bị vỡ ra vậy.

Tống Bách Lao không nói không rằng ôm tôi đặt lên giường, sau đó bấm chuông gọi bác sĩ.

Mồ hôi chảy xuống mi mắt, cơ thể vừa lạnh vừa không có sức.

Tai tôi ù đi, không nghe ra âm thanh gì.

"Ninh Úc......"

Lòng bàn tay ấm áp lau đi mồ hôi mịn trên trán tôi, trong tầm nhìn mờ mịt, gương mặt của Tống Bách Lao hiện lên biểu cảm mà tôi chưa từng được thấy qua.

Trông anh vừa sợ hãi, lại vừa đau đớn khôn nguôi.

Nếu còn chút sức lực, có lẽ tôi đã lấy điện thoại ra rồi chụp lại vẻ mặt ấy cho anh xem.

"Không sao đâu...... Có anh ở đây rồi......"

Tôi nhìn chằm chặp vào đôi môi khép mở không ngừng của anh, cố gắng diễn giải những từ này.

Đôi khi chúng ta không nên diễn trò đùa dọa người khác, vừa nãy tôi chỉ giả vờ, bây giờ thành ra đau bụng thật.

Lạc Mộng Bạch bảo tôi có thể giữ con trong túi sinh dục thêm một tháng nữa, nhưng giờ bụng quặn thắt như thế này, chắc hẳn túi sinh dục có vấn đề rồi, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ là bị kích động bởi chuyện của Tống Bách Lao hai hôm trước ư?

Tôi nhịn đau, cố gắng nhấc cánh tay mình lên, nhẹ nhàng xoa nắn gương mặt của Tống Bách Lao.

"Anh đừng sợ......"

Tôi không biết mình có phát ra tiếng hay không. Có lẽ tôi chỉ mở khẩu hình, âm lượng còn bé hơn cả tiếng muỗi bay.

Nhưng chắc Tống Bách Lao hiểu được rồi.

Anh ấy nắm chặt bàn tay của tôi, gật đầu với tôi thật mạnh.