Thời gian thấm thoát trôi qua, kể từ đêm hôm đó Nhậm Thần như mất tích khỏi dinh thự.
Mạc Vũ suy tư không lối thoát, ngơ ngác nghĩ suy: ( Sau ngày hôm đó, cũng đã một tháng rồi. Ông chủ vẫn không quay lại, chẳng lẽ khi đó mình đã đắc tội gì rồi sao? Còn có, những người khác cũng..)
Lão Trương vừa sáng đã tất bật dọn dẹp cả dinh thự, lúc này nhìn thấy Mạc Vũ phân tâm ngồi một chỗ ngoài vườn, Trương Lý lại gần hỏi: " Ya ya! Tiểu Mạc Vũ, cháu ngồi thẩn thờ ở đó làm gì? Ha ha, yên tĩnh quá. Sau khi ông chủ đuổi hết năm người kia đi, dinh thự này lại trở về bầu không khí vốn có của nó rồi."
Mạc Vũ nghiêng đầu hỏi: " Ông ơi, tại sao mấy người bọn họ lại bị đuổi vậy ạ? Còn có, hôm đó có phải cháu đã làm gì sai không ạ? "
Trương Lý đưa tay sờ sờ chiếc cằm lóm chớm vài sợi lông của bản thân suy nghĩ, rồi lại đáp: " Hừm, lão cũng không biết, Ái chà! Cháu đừng nghĩ nhiều, ông chủ trước giờ vẫn luôn là không thích thì chắc chắn sẽ đuổi thôi. "
Mạc Vũ gật đầu như đã hiểu, thật ra cậu vẫn đang không rõ lắm, cách hành xử của Nhậm Thần, chỉ qua loa đáp lời Trương Lý: " Ồ, vâng ạ. "
Trương Lý biết Mạc Vũ vốn vẫn chưa hiểu gì, ông lại tiếp: " Còn việc ông chủ nổi giận tối hôm đó, lão có nghe trợ lý Lý Di bảo, là do trên công ty có chút chuyện không vui. Hình như ông chủ bị một nhân viên cấp dưới xúc phạm, cho nên..Ha ha, cũng may cháu không sao, đừng nghĩ ngợi nhiều!"
Thật ra về việc này, Mạc Vũ cũng đã đoán ra được, cậu mỉm cười trả lời: " Vâng ạ.". Sau đó lại thầm nghĩ: (Vậy nhân viên đó chắc là anh hai rồi, sẽ không sao chứ? Liệu anh ấy có bị đuổi việc không?)
Vừa lúc Trương Lý định rời đi, Mạc Vũ lại hỏi: " À, ông ơi! Ông chủ dạo này bận lắm sao ạ? T–tại cháu không thấy, không thấy ông chủ quay lại..nên. "
Trương Lý vui vẻ trả lời cậu: " Lão nghe cậu Lý bảo, ông chủ gần đây vẫn luôn ở Bắc Kinh. Chắc là lại có mối làm ăn lớn ở đó rồi. Ể! Bình thường ông chủ cũng đâu thường về đây, cháu đừng trông làm gì cho mệt, ha ha! "
Nói xong, Trương Lý đã chầm chậm vào lại dinh thự tiếp tục công việc. Mạc Vũ lại có chút trống rỗng: ( Phải rồi nhỉ, sao mình lại muốn ông chủ quay lại? Mình bị sao thế này? Chỉ là, ánh mắt của ông chủ khi đó, còn có việc ngài ấy bỏ đi giữa chừng, thật sự khiến mình tò mò.)
...----------------...
_ Q-BAR _ BẮC KINH
Khung cảnh nhộn nhịp, trái ngược với phần bên kia thế giới. Phố đêm, sáng đèn, người người nhà nhà kéo đến mua vui. Đây chắc hẳn là điểm đến hàng đầu của đủ mọi thể loại trên đời này.
" 1 2 3 DÔ!! Ha Ha Ha! "
Thụy Kha khoác vai Nhậm Thần: " Yo! Nhậm tổng, cậu có phải là bị thượng hải ghẻ lạnh rồi hay không vậy? "
Nhậm Thần nhíu mày: " Ý gì đây? "
Thụy Kha bỏ tay khỏi người hắn, ý cười nơi khóe miệng vẫn luôn hiện hữu, như có như không: " Một tháng rồi, ngày nào cũng tới đây, cậu làm khách của tôi sợ đó! "
Nhậm Thần nhếch mép, hắn buông lời gợi đòn: " Ha, cậu phải cảm thấy vinh hạnh vì tôi đến đây chứ! "
Thụy Kha tức cười, lại cầm lấy ly rượu, vừa lắc vừa nhìn hắn: " Ha ha, cậu nói xem? Lần nào đến đây cũng đòi ' đào ngon ', kết quả là làm đến giữa chừng đã đuổi người ta ra ngoài. Người ta là con gái, cậu cũng nên giữ thể diện cho người ta một chút chứ, Nhậm đại gia. "
Nhậm Thần xịt keo, đây chính là vấn đề hiện tại khiến hắn đau đầu.
Nhậm Thần nhíu mày, đưa tay day day ấn đường: " Aish! Mẹ kiếp, bức bối chết đi được."
Thụy Kha nhìn đứa bạn chí cốt hiếm khi ảo não này, cơn nhiều chuyện đã lên đến đỉnh điểm: " Hửm? Sao vậy, nói nghe chơi coi! "
Một tháng qua, Nhậm Thần vẫn luôn ở Bắc Kinh. Vốn chẳng phải do chuyện làm ăn gì cả, đến trợ lý cũng không mang theo. Hắn mỗi ngày đều đến Q-Bar, địa bàn hoạt động của Thụy Kha để gỡ rối tơ lòng. Mỗi ngày đều uống một loại rượu, ngủ cùng một người con gái khác, hắn muốn xác định lại xu hướng tính dục của bản thân. Quả nhiên, Nhậm Thần phát giác ra hắn của bây giờ, hoàn toàn không có hứng thú với con gái. Những chuyện như thế này, hắn chỉ có thể tìm đến Thụy Kha để giải bày.
Thụy Kha sau khi nghe xong lý do bị bẻ công của hắn, liền ôm bụng cười ngất: " Khụ! Ha ha ha ha ha! "
Nhậm Thần lúc này vừa xấu hổ, vừa khó chịu: " Ais! Cậu im coi! Cười gì mà cười! "
Thụy Kha cười quá trớn, đến mức nước mắt cũng sắp chảy luôn rồi, thấy Nhậm Thần khó chịu, Thụy Kha lại cố gắn nhịn cười: " Khụ! Hứm! Cái đó, để xem nào, cậu xác định sau khi đè cậu ta ra ngoài việc cắn cho người ta một cái ở cổ thì không làm gì khác nữa? "
Nhậm Thần nghiêm túc suy xét: " Còn có, tay! Hôm đó dùng lực có hơi mạnh, cậu ta cứ bảo tay bị đau."
Thụy Kha lại bật cười: " Ồ, ha ha! Cậu không biết được bộ dạng của cậu lúc này, rất hài nha! Như là, trai tơ lần đầu biết yêu vậy đó. Ha ha ha ha!! "
Cứ liên tục bị ghẹo, Nhậm Thần nắm tay thành quyền, nhìn Thụy Kha: " Thụy Kha, cậu chán thở rồi à? Mau nói xem tôi phải làm sao coi! "
Thụy Kha thu diễm lại, tằn hắn vài lần, rồi lại nghiêm nghị bảo: " Hay ya! Còn chưa biết có phải là yêu hay không, cậu gấp làm cái gì? Thử làm chuyện đó với mấy đứa khác xem, sẵn tiện bên tôi có, tối nay để cậu mở hàng vậy. "
Thụy Kha đưa ra hướng giải quyết tối ưu nhất, Nhậm Thần gật đầu đồng ý, nhưng trong thâm tâm thì lại: ( Mẹ nó, cái cảm giác này, sao cứ thấy áy náy vậy?)
Thế là tối đó, Thụy Kha rất tích cực giúp đỡ cho đứa bạn chí cốt này, xác định rõ xu hướng của bản thân. Kết quả là đưa vô bao nhiêu, thì lại bị đuổi ra bấy nhiêu. Ông chủ Thụy chính thức xác định được nguyên nhân, nhưng tổn thất rất lớn nha!
Thụy Kha bất lực, dựa người vào cửa phòng: " Phải trả tiền gấp ba lần đó nha Nhậm đại gia, đào của tôi bị cậu tổn thương tâm lý sâu sắc lắm đó! Chơi không lên nổi thì cũng đừng nói người ta không có kỹ năng chứ! haiz! "
Nhậm Thần lại như có như không, phê bình: " Vì kỹ năng không có, nên ông đây mới không hứng nổi đây. "
Thụy Kha lắc đầu cười trừ: " Đúng là, người càng thông minh, yêu vào thì càng ngu nha! Nhậm Thần, cậu nên quay về thượng hải rồi đó, không muốn giàu nữa à? "
Nhậm Thần khẩn trưởng nhìn Thụy Kha, tìm kiếm câu trả lời: " Vậy rốt cuộc là tôi—"
Thụy Kha rất nhanh đã trả lời hắn:" Muốn giải quyết vấn đề, thì đi mà tìm người gây ra vấn đề đi!"
Nhậm Thần ngây ngốc nhìn Thụy Kha, hắn là cần câu trả lời. Nói thế hắn càng thêm rối thôi!
Thụy Kha thích thú, lại không thể nhịn mà cười: " Ha ha ha ha! Ngốc chết đi được, không nói với cậu nữa, đi đây! "
Nhậm Thần cũng chỉ đành bất lực, hắn không thể tìm thấy câu trả lời từ người không muốn trả lời. Đành ôm một cổ mông lung quay trở lại thượng hải.
...----------------...
BA NGÀY SAU __ THƯỢNG HẢI
Tập đoàn JLMV
Lý Di vui mừng: " Sếp, cuối cùng sếp cũng về rồi. "
Nhậm Thần chán nản: " ừm, việc ở đây thế nào rồi?"
Lý Di đáp: " Vẫn ổn ạ. "
Nhậm Thần: " ……………… "
Lý Di: "? "
Nhậm Thần: " …………… "
Khoảng không vô định lại xuất hiện, Nhậm Thần chán nản không muốn bắt chuyện, mà Lý Di thì lại đang chờ đợi hắn hỏi thêm để trả lời mà chẳng thấy nói tiếng nào. Bất quá, anh đành lên tiếng trước.
Lý Di: " Khụ, ờ..Sếp không khỏe sao ạ? "
Nhậm Thần thuận miệng trả lời: " Ừ, à, không. Khụ, ờm báo với ông Trương tối nay tôi sẽ về nhà. "
Lý Di rất nhanh đã nhận mệnh lệnh: " À, ok Sếp! "
......................
21 giờ 30 phút
Buổi đêm ở thành phố kinh tế bậc nhất Trung Quốc, quả thật rất tráng lệ. Đèn đường mờ ảo lung linh tứ bề, có thể từ những tòa nhà cao tầng chiêm ngưỡng hết thảy mọi khoảnh khắc tinh túy như thế này, chắc chắn là ước mơ của biết bao nhiêu người. Khi nhận được tin báo từ Lý Di, cả dinh thự giờ chỉ còn hai người ở, đã tất bật chuẩn bị mọi thứ cho bữa tối. Hai ông cháu mỗi người mỗi việc, chăm chút đến từ góc nhỏ trong tòa nhà, vì biết Nhậm Thần là người ưa sạch sẽ, nên những thứ có trong dinh thự đều phải luôn sáng bóng, không dính một hạt bụi dù là nhỏ nhất.
Lý Di lên tiếng: " Sếp, đến rồi ạ."
(Cạch cạch cạch) Tiếng gõ chữ liên tục phát ra, Nhậm Thần vẫn đang tập trung bấm phím trên laptop, có vẻ như là việc quan trọng. Hắn tập trung đến mức, đôi chân mày sắp đụng vào nhau rồi. Lý Di chỉ im lặng đợi lệnh sếp, người đời có câu " con người thu hút nhất chính là lúc họ đang tập trung làm một việc gì đó " quả thật không sai nha! Mãi một lúc lâu sau, như đã giải quyết được vấn đề, hắn đóng laptop nhưng tay còn lại vẫn đang mân mê chiếc điện thoại, hắn muốn liên lạc cho ai đó.
Thoàng thấy Lý Di vẫn đang đợi mình, Nhậm Thần nói: " Cậu vào trước đợi tôi, 10 phút nữa tôi sẽ vào."
Lý Di liền đáp: " Vâng, Sếp! "
......................
Nhậm Thần tay bấm một dãy số, trực tiếp bấm gọi. Tiếng đổ chuông chưa đến hai âm tiết, đầu dây bên kia đã bắt máy, là giọng của một người đàn ông.
Jeff nhấc máy, với chất giọng trầm khàn, ngữ khí lạnh lẽo không thua kém gì Nhậm Thần: " Đại ca! "
Nhậm Thần nghiêm túc: " Nói đi! "
Jeff liền nói: " Không khả quan lắm, bọn em đã cho người chặn họng một nửa nhưng vẫn không ăn thua, lão ta chơi lớn quá. Tụi em không đủ năng lực, vừa rồi tổn thất nặng, bên mình có 5 anh em bị thương. "
Trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc khi nãy, Nhậm Thần hiện tại lại rất thản nhiên như có như không. Hắn rít nhẹ một điếu thuốc, rồi lại nhịp nhịp ngón tay thon thả như đang suy tính đều gì đó, người ở đầu dây bên kia như đã quen với việc này, nên không nóng vội, Nhậm Thần thoạt nhếch mép, đầu hơi cuối xuống, rồi giọng điệu đầy giễu cợt ấy lại vang lên: " Lâu như vậy rồi, có vẻ như ông ta muốn chơi đòn chí mạng nhỉ? Đấu với kẻ không có điểm yếu như Nhậm Thần tao đây, ha! Jeff à, mày nói xem nếu tao lỡ tay bóp chết ông ta rồi, có phải sẽ rất nhàm chán không? "
Jeff vẫn lạnh giọng trả lời hắn: " Vâng, lần này ông ta chính là muốn đại ca phải ra mặt, bọn em có thể nghĩ cách khác nếu anh không muốn ạ. "
Nhậm Thần đáp: " Không cần đâu, cứ thực hiện trước các bước tao vừa gửi mail cho mày, tao sẽ đến đó nhanh thôi! "
Jeff trả lời: " Rõ rồi đại ca, bọn em sẽ chuẩn bị đâu vào đó, đợi anh đến. "
Nhậm Thần đáp: " Ừm! ". Rồi đưa tay kết thúc cuộc gọi, hắn rít hết phần thuốc còn lại rồi mở cửa xe bước ra.
......................
Bên trong dinh thự
Trương Lý khẩn trương: " À, Tiểu Mạc Vũ! Đừng chỉnh sửa gì nữa, không sao đâu đừng lo, như vậy đã hoàn hảo lắm rồi. Ha ha! "
Mạc Vũ do tất bật từ sáng, đến giờ cũng đã thấm mệt: " V–vâng ạ. "
Từ ngoài, Nhậm Thần bước vào dinh thự với khí chất bất phàm, lại lạnh nhạt đến bứt người.
Lý Di đưa tay cầm hộ hắn chiếc vali, nói: " Sếp! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
Nhậm Thần lạnh giọng: " Ừm. "
Cả hai chạm mặt nhau, nhưng ngoài việc cậu cúi đầu chào hắn thì chẳng có gì nữa, hắn khiến cậu cảm thấy bối rối, khi cứ bị người khác nhìn chằm chằm vào mình.
Thấy Mạc Vũ có vẻ hoảng, Trương Lý liền lên tiếng giải vây: " Ông chủ dùng bữa ngon miệng, giờ tôi và Tiểu Mạc Vũ xin phép lui trước ạ. "
Nhậm Thần trả lời: " Ừm! Lui xuống đi. "
Trương Lý cúi đầu: " Vâng! "
Hắn vậy mà chỉ đến để dùng bữa tối, chính là không làm loạn như tối hôm đó? Hôm nay hắn hoàn toàn bình thường, Mạc Vũ vẫn chưa hiểu rõ, Nhậm Thần mà cậu trông thấy khi ở công ty, của tối đêm hôm đó, và cả hiện tại như ba người khác nhau vậy, sau khi cậu và quản gia Trương ra ngoài để dọn dẹp, tuyệt nhiên không còn thấy người đâu. Hỏi ra mới biết, theo như lời quản gia Trương nói, sau mỗi bữa ăn, hắn sẽ đến thư phòng ở lầu hai để làm việc.
Trương Lý cười cười nhìn cậu: " Tiểu Mạc Vũ, có phải muốn lên đó xem ông chủ không? "
Mạc Vũ giật mình: " A! Kh–không phải ạ! "
Trương Lý cười phà: " Ha ha ha! Lão biết hết đó, thật ra chút nữa phải mang sữa nóng lên cho ngài ấy."
Mạc Vũ to mắt nhìn ông: " Sữa sao ạ? "
Trương Lý hiền hậu nói với cậu: " Đúng vậy, ông chủ tuy nhìn có vẻ hung dữ, nhưng cháu nghĩ mà xem. Chúng ta như nhau cả thôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ cần mẹ mà, ha ha ha! Ông chủ có thói quen uống sữa nóng mới ngủ được, lát nữa phiền cháu nhé! "
Mạc Vũ gật gù: " Ồ, vâng ạ. "
Đang trong lúc dọn dẹp, điện thoại của Mạc Vũ lại nhận được một tin nhắn từ số lạ. Cậu vội tìm một góc chết không có camera, đem điện thoại ra xem.
[??: Trong vài ngày tới, nếu có cơ hội hãy trốn khỏi Nhậm Thần, hắn ta không chỉ là một doanh nhân! Phải an toàn Tiểu Vũ! ]
Tuy số liên lạc không quen mắt, nhưng cách nhắn tin này quả thật không thể làm khó được Mạc Vũ: ( Đây là, anh hai!)