Sau đêm hôm đó, hai ngày liên tiếp Nhậm Thần đúng giờ liền đến thăm Mạc Vũ, chỉ đơn thuần hỏi hang đôi câu rồi lại yên tĩnh mỗi người một khung trời riêng. Hắn mang hồ sơ đến chỗ cậu, cứ thế, hắn duyệt hồ sơ, còn cậu duyệt hắn!
Bị nhìn trộm mãi như thế, Nhậm Thần chỉ đành phải mở miệng, cắt ngang tâm hồn đang mơ mộng cùng ánh mắt chứa đầy sao, đang dán chặt lên người hắn từ nãy đến giờ kia: " Nghỉ ngơi đi, cậu định chờ tôi lên giường ngủ với cậu đấy à? "
Như mèo con bị phát hiện ăn vụng đồ, Mạc Vũ giật bắn người, hai má đỏ ửng vì ngượng: " Kh–không phải vậy… "
Mạc Vũ cúi đầu, ấp úm nói: " Ch–chỉ là, ngày mai, ngày mai em có thể ra ngoài trong khoảng 4 tiếng được không ạ? "
Vừa nghe xong câu hỏi, không một giây nghĩ ngợi, hắn đã thẳng thừng từ chối: " Không được. "
Mạc Vũ mở to mắt, cậu vẫn cúi gằm mặt không nhìn hắn.
Biết người trước mặt này chính là ức đến nghẹn cả cổ, Nhậm Thần lại nhăn mặt nói tiếp: " Nhìn cậu xem, chân bó bột còn muốn đi đâu? "
Mạc Vũ mím môi, lại lí nhí tìm giải pháp: " E–em sẽ nhờ người khác đưa đi. Xin anh, chỉ ngày mai thôi ạ! Ngày mai thật sự rất quan trọng. "
Mạc Vũ tha thiết xin hắn, Nhậm Thần chỉ nhìn cậu khẽ nhíu mày, nhưng hắn vẫn không chút xao động nào. Bộ dạng bây giờ của cậu, quả thật khiến hắn khó lòng chấp nhận yêu cầu này. Cậu sẽ di chuyển thế nào với cái chân đó? Sẽ đi đâu trong 4 tiếng kia? Với ai? Đó là tất cả những gì hắn đang nghĩ trong đầu. Còn có, tình hình hiện tại lại là gì? Cậu căn bản không biết được, hắn giờ đây đến một bước chân cũng phải lường trước tính sau, xung quanh bốn bề đều có thể bất thình lình xuất hiện những kẻ muốn lấy mạng hắn, chỉ có cậu là vô tư thiếu cảnh giác đến vậy.
Nghe xong câu trả lời từ Mạc Vũ, Nhậm Thần đã khó chịu lại càng thêm khó hiểu: " Cậu có thể nhờ ai chứ? Ngoan ngoãn ở yên đây, đừng nghĩ đến chuyện khác. Mai tôi sẽ lại đến, vậy nên cậu hãy ngủ đi. "
Hắn một thân lạnh nhạt quay bước rời khỏi phòng. Cậu thoáng nhìn thấy ngoài cửa ra vào, còn có cả vệ sĩ. Mạc Vũ trầm mặt đượm buồn, mặc dù biết rằng lời cầu xin vừa nãy là vô ích, nhưng khi bị từ chối vẫn là có chút mủi lòng. Bóng lưng ấy vô tình như vậy, cậu vẫn tham lam muốn ôm lấy không buông. Sau khi Nhậm Thần rời đi, căn phòng này lại cô độc đến lạ, dẫu rằng khi hắn hiện hữu ở đây vẫn chẳng khá hơn là bao. Lại khóc rồi, đôi mắt ngấn đầy lệ đã chẳng thể kiềm nén nỗi lòng mình, Mạc Vũ cứ thế buông thả, cho bản thân khóc thành tiếng trong gian phòng rộng lớn chỉ riêng mình cậu. Thật sự, chỉ có mỗi mình cậu.
…
Bên ngoài xe
Nhìn thấy Nhậm Thần, Lý Di liền cúi đầu: " Sếp! "
Nhậm Thần chỉ lành lạnh nói: " Ừm, thời gian này không thể lơ là, giám sát chặt một chút. "
Lý Di đáp: " Vâng! Vậy, bây giờ quay về dinh thự sao ạ? "
Có vẻ như câu hỏi vừa rồi của Lý Di đã trở nên vô hình. Vì Nhậm Thần căn bản không hề nghe thấy, hắn từ khi vừa nói xong câu vừa rồi, đã trầm ngâm rơi vào ảo cảnh của riêng hắn. Giọng nói tuy bé, nhưng vẫn có thể nghe ra tiếng nức nghẹn của Mạc Vũ khi nãy vẫn cứ vang lên trong đầu hắn ‘Ch–chỉ ngày mai, em có thể ra ngoài trong khoảng bốn tiếng không ạ? _ Xin anh, ngày mai thật sự rất quan trọng.’
Đang mãi phân tâm trầm tư, Nhậm Thần lại bị kéo về thực tại bởi giọng nói của Lý Di: " Sếp! "
Hắn lạnh giọng đáp: " Chuyện gì? "
Thấy hắn có vẻ thất thần, Lý Di lúng túng hỏi han: " Ờm, có chuyện gì sao ạ? Tôi đã gọi sếp đến 3 lần."
Nhậm Thần im lặng, vốn dĩ chuyện như thế cũng thật khó bày tỏ với người khác mà nhỉ?
Lý Di lại càng thêm bối rối, trước phản ứng im phăng phắc đến từ Nhậm Thần: " A, xin lỗi sếp! Là tôi nhiều lời rồi, giờ chúng ta—"
Cậu trợ lý đáng thương còn chưa nói hết câu, đã bị hắn cắt ngang: " Ngày mai… "
Lý Di khó hiểu đáp: " Dạ? "
Nhậm Thần nhíu mày, hắn vẫn đang không thể đặt tâm tư vào chuyện khác: " Tra cho tôi, ngày mai là thế nào, tại sao cậu ta lại cư xử như vậy?"
Lý Di bám bôi ra làm ra bộ dáng như đang suy nghĩ, cuối cùng cũng đuổi kịp suy nghĩ của sếp mình: " Mạc Vũ? À, vâng! Để tôi xem lại thông tin lúc trước đã nhận được, a thấy rồi! Ngày mai là sinh nhật của cậu ta thưa sếp! "
Nhậm Thần đen mặt, cơn thịnh nộ lại đến rồi, trong đầu hắn khi này không ngừng nghĩ: (Vậy mà lại khóc lóc xin mình ra ngoài, chỉ vì đến ngày sinh nhật à? Ha, khỉ thật!)
Lật tới lật lui mớ thông tin chất đống mà bản thân vẫn luôn mang theo bên mình, Lý Di giây sau lại đưa tay đẩy kính, nói tiếp: " Còn có, Sếp à, ngày mai cũng là ngày ba mẹ cậu ta mất. Đáng thương thật, đáng lẽ đó phải là một ngày vui chứ nhỉ? "
Giờ hắn đã rõ lý do cho những lời cầu xin đó, hắn vẫn luôn cho rằng bản thân cậu đã quá nhạy cảm, đụng chuyện liền khóc, liền bi lụy. Nhưng bây giờ hắn cuối cùng đã hiểu ra, hắn vẫn luôn chưa tỏ tường về con người cậu chút nào cả. Cậu khóc không phải vì yếu đuối, mà là vì uất ức đã tích đủ nhiều, cậu không phải bi lụy, mà là khốn khổ đến mức chẳng thể làm gì khác, hắn lại nhớ đến những lời cậu đã nói trong lúc nức nở vài hôm trước, quả thật hắn của hiện tại, chính là nơi duy nhất cậu có thể bám lấy, là ngọn hải đăng giữa biển người mênh mông. Đổi lại là hắn, hắn vậy mà lại hết lần này đến lần khác đẩy cậu ra xa, không đủ kiên nhẫn hỏi cậu rõ ràng, lại chẳng dịu dàng tí nào cả. Sau khi nghe Lý Di thông tin đến, Nhậm Thần đã trầm mặt rất lâu, rất lâu sau mới cho xe lăn bánh.
…----------------…
Ngày hôm sau _ Tập Đoàn JLMV
Nhân viên đầu tiên đã bắt đầu cảm thấy khó chịu với việc chờ đợi, liền lên tiếng: " Người đâu? Sao giờ này còn chưa đến? "
Được gãi trúng chỗ ngứa, vị tiếp theo cũng không nhịn nổi, mà thêm lời vào: " Phải đó, buổi hẹn họp mặt hôm nay là do bên đó đề xuất, sao bây giờ lại là chúng ta phải đợi chứ? "
Cuối cùng, mọi người đều khó chịu trước thái độ làm việc của bên còn lại mà lên tiếng: " Chủ tịch, cô ta lẽ nào là coi thường chúng ta? Đã quá 20 phút rồi! "
Cả phòng họp xôn xao bàn tán về việc, đối tác lớn của dự án lần này Lương Tiểu Phi mãi vẫn chưa thấy đến, lời ra tiếng vào không ngớt. Nhậm Thần vẫn trầm lặng không lên tiếng, hắn còn đang bận lòng vì chuyện khác, nhất thời không để ý đến trước mặt mình, vậy mà còn có kẻ dám không tuân thủ quy tắc như vậy.
Bầu không khí càng trở nên ồn ào, Nhậm Thần khó chịu nhíu mày: " Lý Di."
Lý Di đứng ngay bên cạnh liền đáp: " Sếp, tôi vừa liên hệ với trợ lý của Lương tiểu thư. Vì một số lý do không tiện nói, Lương tiểu thư chắc sẽ đến trong vòng nửa tiếng nữa thưa sếp, trợ lý có nói vừa rồi Lương tiểu thư có gọi cho sếp, nhưng mãi vẫn chẳng thấy người bắt máy nên không thể làm gì khác. "
Hắn khi này mới khẽ nhìn xuống di dộng, quả thật Lương Tiểu Phi vừa rồi đã gọi cho hắn rất nhiều lần, sao hắn lại chẳng phát giác ra nhỉ?
Nhậm Thần trong lòng lại hoài nghi chính mình: ( Mình, đây là có bệnh rồi?)
Lý Di thấy hắn không lên tiếng như ngầm đồng ý, liền nhanh chóng lên tiếng: " Mọi người kiên nhẫn chút, đối tác lớn là vậy, dù sao cũng là tiểu thư danh giá, chút nữa nhớ giữ mồm giữ miệng đừng để ảnh hưởng đến công ty. "
Hồi lâu vẫn chẳng thấy phản ứng từ Nhậm Thần, biết ngay vị chủ tịch này đang tâm phiền ý muộn, kinh nghiệm bao năm bên cạnh hắn tiểu trợ lý như cậu, đương nhiên biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Một tràn lời từ trợ lý thân cận của hắn cũng đã đủ uy áp hạ đi lửa giận trong người của ban hội đồng, ngó thấy Nhậm Thần không có phản ứng gì tất cả đều chỉ biết im lặng chờ đợi.
Đột nhiên, Nhậm Thần lại hỏi: " Chuyện đó thế nào rồi? "
Phản ứng rất nhanh, Lý Di đã kịp nắm bắt tình huống, liền cúi người đáp: " Vị trí có chút khó tìm do là nơi hẻo lánh, lại nằm ở khu vực nhỏ. Nhưng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi ạ, dự kiến 2 tuần nữa sẽ hoàn tất. "
Nhậm Thần gật đầu: " Được, đừng gây chú ý. "
Lý Di cười cười đáp: " Vâng! "
…
Cùng lúc đó, tại tòa khách sạn nơi mà hắn ra sức mang người giấu đi, lại đang tiếp đón sự ghé thăm của một vị khách, không mời mà đến.
Tên vệ sĩ nghiêm mặt, chắn ngang người đang đứng trước mặt mình: " Xin lỗi, cô không được vào trong. "
Lương Tiểu Phi nhướng mày: " Hửm? Nhậm Thần không bảo với các người là tôi sẽ đến sao? Haiz! Đúng là, chủ của các người để quên đồ ở chỗ tôi, bảo tôi mang đến đây cho anh ta. Các người mau để tôi vào trong đi. "
Vẫn rất nghiêm nghị ngăn cản, tên vệ sĩ nói tiếp: " Chúng tôi vẫn chưa nhận được lệnh, thứ lỗi không thể để cô vào. "
Lương Tiểu Phi bĩu môi, trong lòng lại phán xét: ( Chết tiệt! Đám cẩu trung thành này!)
Ngó thấy cô gái trước mặt đã đuối lý, Vệ sĩ liền lên tiếng đuổi người: " Mời cô—". Đam Mỹ Sắc
Lời kia còn chưa kịp nói hết, đã bị Lương Tiểu Phi cắt ngang: " Ha, vậy các người nhìn xem đây là cái gì? "
Vệ sĩ mở to mắt, ngạc nhiên: " Đây… "
Lương Tiểu Phi đắc ý, vành mỗi kiều diễm khẽ cong: " Còn không cho tôi vào? "
Nhưng tên vệ sĩ chẳng biết thế nào, lại cẩn 2 cúi đầu: " Xin lỗi, đã mạo phạm, mời cô vào trong ạ. "
Lương Tiểu Phi khi này lại lạnh giọng: " Giữ mồm giữ miệng lại cho tôi, nếu các người không muốn bị anh ta xé xác. "
Chẳng biết vì sao, Lương Tiểu Phi lại được phép tiến vào tòa khách sạn, chỉ thoáng thấy cô ta giơ thứ gì đó trong tay lên trước mặt, đám vệ sĩ đã liền dọa cho họ sợ đến tái mặt.