Căn phòng lớn, hiện đại lại hoa mỹ. Dẫu thế, nhưng người được đặt ân ở lại đây, trong tâm lại chẳng chút khai hoa. Mạc Vũ buồn bã chỉ biết tựa người lên thành giường, vô vị đọc sách, một chân bị bó bột căn bản chẳng thể động đậy. Cô đơn mà cậu cảm nhận được, quả thật đúng luôn cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Tòa khách sạn cao cấp ấy, vậy mà chỉ có mỗi cậu ở, hắn ta ra tay quả thật rất hào phóng.
Chán nản lại cô đơn, cậu bắt đầu suy tư về mọi về và tất nhiên, những việc đó đều liên quan đến hắn: ( Hôm nay, anh ấy sẽ lại đến. Mình có phải nên chuẩn bị chút gì đó không? Mình đã bắt đầu xin xỏ những điều vô lý từ anh ấy mà nhỉ? Mình vẫn là nên nói xin lỗi về vấn đề đó…)
Đang chìm đắm trong mớ suy tư hỗn độn, thì tiếng mở cửa đã thành công kéo Mạc Vũ về với thực tại, cậu giật mình, theo quán tính nhìn về phía cửa phòng, lại bất ngờ khi phát hiện ra người đang nhìn cậu không phải Nhậm Thần.
Tìm lại chút ký ức mơ hồ, Mạc Vũ cuối cùng đã nhớ ra danh tính người trước mặt mình: " A! Cô là, vị tiểu thư đó."
Khẽ nghiêng đầu, Lương Tiểu Phi nhìn cậu thích thú: " Vẫn còn nhớ tôi à? Rất tốt nha~ cậu đúng là một ’ tiểu mỹ nhân ’ a~, chẳng trách. Chậc chậc! "
Mạc Vũ khó hiểu trước ý tứ sâu xa của câu nói vừa rồi, cậu lại thành thật nói: " Xin lỗi, nhưng nếu như tiểu thư đến để tìm chủ tịch thì—"
Ngắt ngang lời Mạc Vũ, Lương Tiểu Phi vẫn với giọng nói thanh mảnh đầy ám thị ấy, tiếp tục thốt lên những câu nói khiến Mạc Vũ vừa khó hiểu lại thêm phần khó chịu: " Ay yo! Sao lại đổi cách xưng hô với anh ta rồi? Trước mặt tôi cũng không cần phải giả vờ đâu nha~"
Mạc Vũ nóng lòng, cậu quả thật không có tài nói chuyện giễu cợt theo phong cách thượng lưu thế này: " Lương tiểu thư, cô rốt cuộc tại sao lại đến đây? "
Thấy đối phương mất kiên nhẫn, Lương Tiểu Phi vẫn giữ ý cười nên khóe môi đỏ, giọng ngọt nhưng lời đắng, người đẹp nhưng mang dao, chính là Lương Tiểu Phi lúc này, cô ta nhìn thẳng Mạc Vũ, đảo ánh mắt một vòng như thầm đánh giá, sau đó nhẹ đưa tay khẽ che đi cái nhếch môi đầy phán xét: " Ha, đừng căng thẳng! Cậu biết đó, Nhậm Thần không thích cậu, anh ta vốn dĩ nên thành gia lập thất rồi, cậu cũng không cần cố gắng nha! Chắc cậu đã thấy Nhậm lão gia rồi nhỉ? Người mà tôi sẽ gọi là ba đó a~ "
Đôi ngươi chấn kinh, Mạc Vũ ngớ người trước lượng thông tin dày đặc vừa rồi, Mạc Vũ biết Nhậm Thần không yêu mình, nhưng dẫu sao khi nghe được sự thật này từ miệng người khác, cũng thật đau đớn. Lại còn, danh phận của Lương Tiểu Phi, rốt cuộc lại là gì?
Lương Tiểu Phi sau đó lại tiếp tục nói: " Được rồi, nghiêm túc! Tôi đến cho cậu biết một tin tức liên quan đến anh của cậu."
Lại một lần nữa, Mạc Vũ được cô ta dẫn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, những việc có liên quan đến Mạc Lâm, đều có thể nhanh chóng thu hút sự chú ý của Mạc Vũ: " Anh hai? "
Được đà, Lương Tiểu Phi lại châm biếm nói: " Ay ya! Tiếc thật, anh ta vậy mà lại giam cầm cậu ở đây. Rồi lại thong dong dạy cho anh hai cậu một trận sống chết chẳng rõ. Ha ha ha! Đúng là biết cách dày vò người khác mà."
Mạc Vũ kinh ngạc, cậu lớn tiếng hỏi: " Cô nói cái gì cơ?"
Lương Tiểu Phi ôm bụng cười nhìn cậu, lại buông lời mỉa mai: " Cậu có phải rất biết ơn Nhậm Thần không? Có phải vẫn luôn nghĩ anh ta là cứu tinh của đời cậu? Ha ha ha! Đúng là ngây thơ mà."
Mạc Vũ bàng hoàng trước những gì mà bản thân vừa nghe được, âm thanh yếu ớt run rẩy đến nghẹn ngào: " Kh–không phải, s–sao lại… "
Lương Tiểu Phi chề môi, lại nhìn cậu như thể cô ta đang nhìn một vật nhỏ, đang bị mình hành hạ vậy: " Ay ya, tổn thương rồi? "
Cố lấy lại bình tĩnh, Mạc Vũ run rẩy nhìn lấy Lương Tiểu Phi: " Lương tiểu thư, cô nói rõ hơn một chút, anh hai tôi hiện tại thế nào rồi? Làm ơn! "
Cô ả nghe cậu khẩn cầu trước mắt mình, ra bộ tỏ vẻ như đồng cảm với cậu, nhưng sau đó cô ta lại cong tiếp khóe môi chứa đầy lời chế giễu kia: " Haiz, chuyện này à, lúc tôi đến đã không thấy người đâu rồi. Cậu vẫn là, hỏi người nên hỏi thì hơn đi. Tôi đi nhá! Haha!! "
Mạc Vũ khó khăn rướn người về phía trước, như thể cố níu lấy chút gì đó khiến bản thân có thể cảm thấy thoải mái hơn. Nhưng sau tất cả, thứ cậu nhận được, chỉ là một cú ngã thật đau, toàn thân mệt mỏi, tâm trí vỡ vụn: " Kh–không phải! Không thể nào, mình…ức!..anh…hức! Mạc Lâm."
Lượng thông tin tiếp nhận quá tải, cơ thể nhỏ này quả thật chẳng còn hơi sức để chống chịu. Có một số người, luôn biết cách treo lên mạng sống của người khác một cách rất dễ dàng và đầy máu lạnh. Cậu đã nghĩ ngàn vạn lần, rằng Nhậm Thần không phải là người như vậy, chắc chắn không phải! Nhưng sự thật luôn là như vậy, cậu vẫn luôn mong chờ vào thứ gọi là kỳ tích, để rồi phải hụt hẫng đến rỉ máu khi phát hiện ra, mọi vẻ đẹp của cuộc đời này vẫn là cậu tự mình vẽ ra, hoàn toàn không có thật.
…----------------…
23 giờ 20 phút
_Tập Đoàn JLMV_.
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Ánh Trăng Xanh 2. Cánh Đồng Hoang Vu 3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê 4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần =====================================
Cuộc họp cuối cùng cũng đã kết thúc nhanh chóng, ngay khi Lương Tiểu Phi vừa đến tập đoàn không lâu. Khi này, ngồi đối diện Nhậm Thần, cô ta luôn miệng mỉm cười đầy vô tư: " Thế nào, không để anh chịu thiệt chứ? Em đã nói trước với anh là sẽ đến trễ rồi mà, việc xảy ra đột suất quá nên—"
Thẳng thừng cắt ngang lời người nói, Nhậm Thần đủ lạnh lùng, để phóng ra câu nói đầy sát thương: " Cố ý sắp lịch vào giờ cao điểm, sau khi cuộc họp tiến hành 30 phút mới thông báo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hoãn lịch đến 10 giờ tối? Cô vẫn là người đầu tiên không sợ chết đến vậy. "
Ánh mắt vẫn chẳng chút dao động, hắn chỉ đơn thuần ngồi đối diện Lương Tiểu Phi và nói ra những gì cần nói. Ấy vậy mà, không khí lúc này đã đủ bóp chết người khác rồi, thư ký đôi bên đều xanh mặt chẳng dám hó hé, cử động nhẹ đều phải cân nhắc đủ đường sống chết.
Tuy thế, Lương Tiểu Phi cũng chẳng phải dạng vừa, cô đối với thái độ này của hắn cứ như đã rất đổi quen thuộc, chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn: " Ay ya! Đều là đối tác của nhau, cũng đều là người kinh doanh nhiều thứ, anh ít nhiều cũng sẽ thông cảm cho em đây mà có phải không? Ừm, để cảm ơn anh lần trước cứu mạng, vậy nên người ta đã cố ý chuẩn bị hợp đồng lớn như vậy, là để đền đáp ơn của anh đó~ đừng nóng! Hihi, sẽ không có lần sau nha~! "
Lời nói ỏng ẹo, đi đôi với hành động vượt quá mức đối tác, Nhậm Thần chẳng buồn đoái hoài, thẳng mặt tiễn người: " Lý Di, tiễn khách. "
Lý Di lại rốp rẻng đáp: " Vâng! "
Bị đuổi trước mặt cấp dưới, khiến Lương Tiểu Phi tức đến xì khói: " Anh! Hứ! Tức chết người ta mà! "
Mà đứng kế bên, Lý Di lại thêm dầu vào lửa, thành công khiến cô ta muốn độn thổ tại chỗ: " Lương tiểu thư, mời ạ. "
Chẳng thể làm gì hơn, chỉ đành bỏ lại tiếng dậm chân cùng điệu bộ tức đến nghẹn đắng, Lương Tiểu Phi khó chịu rời đi. Ngay khi Lương Tiểu Phi bức bối rời khỏi, hắn liền liếc mắt sang đồng hồ, trông rất khẩn trương.
Nhậm Thần lạnh giọng: " A Lý, chuẩn bị xong hết chưa? "
Như đã chuẩn bị trước, Lý Di nhanh chóng trả lời: " Vâng, đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. "
Hắn vội đứng dậy: " Đi thôi, sắp không kịp rồi. "
Lý Di chỉ kịp đáp: " A, vâng! "
Hắn nhanh chóng rời khỏi ghế, Lý Di cũng khẩn trương đuổi theo sau, tay còn không ngừng gửi tin đi từ di động, lúc xe lăn bánh thì đồng hồ cũng đã điểm 23 giờ 35 phút.
…
23 giờ 50 phút
Đêm đã khuya, nhưng có vẻ như nhân viên dưới trướng của hắn vẫn phải tăng ca nha!
Vệ sĩ nhanh chóng cúi đầu khi nhìn thấy hắn: " Ông chủ! "
Lý Di tiến lại gần Nhậm Thần, nhanh chóng truyền đạt thông tin: " Chủ tịch, đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi, chỉ cần đợi lệnh sẽ bắt đầu ạ. "
Nhậm Thần gật đầu, nói: " Ừm, tôi lên trước. "
Cả bọn đều đồng thanh: " Vâng! "
Nhậm Thần một mạch lên đến phòng của Mạc Vũ, hắn tâm tư có vẻ thả lỏng hơn, sắc mặt cũng ôn hòa hơn, từ từ mở cửa. Hắn cứ ngỡ phía sau cánh cửa này, vẫn là hình ảnh cậu ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên giường, ngoan ngoãn dưỡng thương. Ấy vậy mà khi cánh cửa được hé mở, hắn lại thấy cậu té xuống khỏi giường trong có vẻ đau đớn, Nhậm Thần vội chạy đến muốn giúp cậu đứng lên. Nhưng thay vì nhận được sự bấu víu từ đôi tay nhỏ nhắn, hắn lại được cậu ban cho một nhát dao ghim thẳng vào ngực phải, vết đâm quá nhanh, lại ngay lúc bản thân buông lỏng cảnh giác, hắn căn bản chẳng kịp tránh, chỉ khẽ nghiến chặt răng chịu đau, đôi mài nhíu chặt, nhưng lực tay đỡ cậu vẫn luôn nhẹ như thế. Mạc Vũ khi này thập phần chấn kinh, cậu những tưởng vết đâm vừa nãy chỉ nằm ở bã tay, nhưng khi kịp định hình lại mọi thứ mới phát hiện ra, vết thương đẫm máu ấy vậy mà lại nằm ở vị trí chết người này. Cậu đảo mắt về phía hắn, mi mắt sớm đã sưng đỏ vì khóc quá lâu giờ lại như suối nước, cảm giác hối hận tội lỗi ập đến ngay tức khắc, Mạc Vũ không có ý hại hắn ra nông nổi này. Lý Di và đám vệ sĩ ở ngay trước cửa nhìn thấy cảnh tưởng này đều hết sức kinh ngạc, liền vội chạy đến muốn tách cậu ra khỏi hắn, mà Mạc Vũ khi này nhìn về phía cửa phòng, lại thấy lấp ló một tên vệ sĩ trên tay đang cầm một chiếc bánh kem, còn có cả tên của cậu trên đó. Một lần nữa, lại một lần nữa cậu đảo mắt về phía hắn, miệng lại ngẹn đắng đến đau đớn.
Đôi môi nghiến chặt, lúc bấy giờ lại gằn giọng: " Ra ngoài. "
Lý Di lo lắng đến tái mặt: " Nhưng, chủ tịch vết thươn—"
Nhậm Thần nhíu mày, hắn quát lớn: " RA NGOÀI!! "
Lý Di cúi gằm mặt: " V–vâng."
Lý Di bất lực, chỉ đành cùng đám vệ sĩ nghe lệnh mà rời khỏi phòng. Bầu không khí lúc này quả thật ảm đạm đến đau thương. Cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ trong một khắc đó vậy mà đã có quá nhiều chuyện xảy ra, cậu vừa rồi chính là tự tay đâm dao vào người hắn? Nhậm Thần cứ vậy, mặc cho vết thương đang rỉ máu, hai tay vẫn đỡ lấy cơ thể cậu, mắt hắn vẫn luôn dán lên người cậu.
Nhậm Thần dở khóc dở cười, hắn nhìn cậu lại tự chế giễu: " Hóa ra, đây là món quà mà em muốn à?"
Mạc Vũ sợ hãi, cả cơ thể như không thể kiểm soát mà run rẩy: " Ức, hức! Anh…em…–ức…em. Máu, ức… máu nhiều quá. Hức…"
Nhậm Thần suy yếu hơi ngã người về phía Mạc Vũ, lại khó khăn nói: " Nói tôi biết –ức, tại sao? Em rốt cuộc đang nghĩ gì? "
Mạc Vũ run rẩy đưa tay lên vết thương, cố gắng cầm máu cho hắn, lại không biết phải trả lời hắn thế nào: " Em…hức…em…"
Gương mặt điển trai giờ đây đang dần táu nhợt, Nhậm Thần vẫn đưa tay, nắm lấy đôi tay đang run rẩy dính đầy máu của mình mà nói: " Được, vậy tôi lại…–ức…lại hỏi, em đã biết được những gì rồi? "
Mạc Vũ lo lắng tột độ, nhưng vì sợ bản thân còn không trả lời, hắn chắc sẽ kích động, khi đó vết thương lại càng thêm nghiêm trọng, cậu nức nở: " Hức, có phải anh -ức anh đã ra tay với…hức…với anh hai rồi không? "
Nhậm Thần nhìn kỹ cơ thể đang run rẩy trước mắt mình, khi này bản thân lại vô lực đến mức nhào cả người vào lòng cậu, hắn mệt mỏi tựa đầu lên vai cậu, lại tức cười trước câu hỏi vừa rồi: " Ha! Phải…"
Mạc Vũ lại bị dồn vào thế khó, phản ứng thế nào cũng không đúng: " Hức, –ức…anh…hức…anh tại sao…hức…"
Hắn lại chẳng còn buồn nhớ đến cảm giác đau nhói nơi miệng vết thương đang không ngừng rỉ máu: " Lẽ ra tôi không nên giữ mạng cho tên đó nhỉ? –ức! Vậy thì, những lời mà em nghe được hôm nay…ức…đã đều là sự thật rồi, ha…"
Mạc Vũ mở to mắt, cậu khi này mới nhận ra bản thân vẫn luôn bị cảm xúc chi phối, chính là ai nói gì liền nghe theo, cậu nhận ra bản thân vẫn chưa phân định rõ ràng, đã ra tay làm tổn thương người ở cạnh mình: " A–anh hai không chết! Ức, anh… em…hức…em…"
Nhậm Thần chỉ cười khổ, hắn khi này đầu óc choáng váng: " Mạc Vũ, ức…em đúng là…ngốc chết đi được… "
Mạc Vũ cứng người, cậu cảm nhận cơ thể Nhậm Thần đang dần lạnh đi, cả hơi thở cũng phi thường yếu, cậu hoảng loạn: " Nhậm Thần? Anh…hức…anh sao rồi? Anh mau tỉnh lại đi! NHẬM THẦN!! LÝ DI! CÓ AI KHÔNG? MAU ĐẾN CỨU NGƯỜI ĐI! LÀM ƠN! –ức hức. "
Nhậm Thần bất tỉnh trong vòng tay của Mạc Vũ, cả người đầy máu, nhiều đến mức lan sang cả áo của cậu. Lý Di và vệ sĩ vẫn luôn ở ngoài cửa, khi nghe tiếng cậu hét lớn tất cả đều đã nhanh chóng chạy vào, nhưng Nhậm Thần dẫu đã hôn mê vẫn luôn nắm chặt lấy tay cậu, mọi người chỉ đành gọi bác sĩ đến cứu người tại đó. Trong suốt quá trình, tay hắn vẫn nắm rất chặt lấy cậu, Mạc Vũ vì thế vẫn luôn ở cạnh hắn, cậu từ lúc chứng kiến hắn thoát lực hôn mê ngay trên tay mình, đã chẳng thể nghĩ thêm gì nữa, mông lung và đầy rối rắm.