Vị Hôn Phu Luôn Phát Rồ Vì Bất Lực

Chương 2: Kiếp trước - Hai



Chương 2: Kiếp trước - Hai

Editor: Seina

Lúc đó, tôi nghĩ mình đã chết.

Crốp —— crốp ——

Người bị xé thành từng khối, tiếng xương cốt vương máu bị ăn vào bụng giống như một cái dũa cào xé tinh thần, lặp đi lặp lại, vang vọng trong bóng tối không dứt.

Vì thế, khi tôi có ý thức rõ ràng về bản thân lại một lần nữa, tôi mở to mắt nhìn mặt trời, trong nhất thời tôi đã ngạc nhiên đến mức không thể phản ứng lại.

Ký ức sớm nhất của con người về bản thân bắt đầu từ bao nhiêu tuổi?

Ba tuổi? Năm tuổi? Hay sớm hơn nữa?

Cuộc đời thứ hai của tôi cứ thế bắt đầu mà không báo trước, một chút tâm lý chuẩn bị tôi còn không có.

Rõ ràng một giây trước còn đang bị quỷ ăn thịt, đến cuối thì đã đau đớn đến mức chết lặng, khi mở mắt ra, tôi nằm trên một đống cỏ khô, bầu trời vừa cao vừa xa bao trùm tầm nhìn, xanh ngát mênh mông vô bờ.

Rõ ràng là một khung cảnh hoàn toàn khác với đình viện tối đen, nhưng trong tôi lại không cảm thấy bất kỳ xa lạ nào, cứ như thể tôi xuất hiện ở đây vào lúc này đều là lẽ hiển nhiên.

Người phụ nữ kéo xe quay đầu lại, đó là một gương mặt xa lạ, lúc bà mỉm cười, một cổ ấm áp trào từ trong lòng, như dây đàn khi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ sẽ phát ra thanh âm, tự nhiên lan tỏa từ trong trái tim tôi ra.

"Cuối cùng cũng tỉnh à?"

Đôi bàn tay thô ráp chạm mái tóc tôi. Vì vậy, ngay tại thời khắc đó tôi đã biết rằng –– Đây là "Mẹ".

Một đời này, tôi không có cha, chỉ có "mẹ".

Nhà của chúng tôi ngay cạnh tảng đá lớn cuối làng, có một cái chiếu cỏ, một cái nồi sắt bị mẻ, còn có cả một con chó lớn lông vàng không bao giờ sủa gâu gâu.

Khi cuộc sống bớt khó khăn hơn một chút, "mẹ" sẽ ngồi bên cạnh giếng, dùng hoa dại bện tóc cho tôi.

Những ngày tháng bình đạm trôi như dòng nước, ký ức đời trước tưởng như một giấc mộng xa vời mà viển vông.

Từ việc tôi ngồi trên đống cỏ khô chất đầy trên xe, đến đi bộ cùng "mẹ" với chiếc giỏ trên lưng. Sau này, tôi thành người kéo xe, "mẹ" ngồi trên đống cỏ khô, cười nói với tôi rằng bà rất hạnh phúc, những vết chân chim bên khóe mắt đổ xô vào nhau.

Tất cả như một giấc mộng. Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ rằng, trên thế giới này căn bản không có sinh vật ăn thịt người gọi là quỷ.

Ngày ấy thôn bị quỷ tấn công lúc tôi đi ra ngoài. Bởi vì cơ thể "mẹ" khó chịu nên ở lại trong nhà nghỉ ngơi.

Lúc mặt trời lặn, những vết đỏ sẫm nhốm màu cỏ dại ven đường, trong cơn gió là khoảng lặng chết chóc. Tôi cõng cái sọt trống rỗng, đi qua căn nhà bê bết máu, chiếu cỏ rách nát vương vãi trên mặt đất, thi thể bị chặt đầu nằm bên thành giếng, đại thẩm nhà bên không còn cười đùa, chỉ còn lại một cánh tay rớt ở ngưỡng cửa trước khi bà kịp chạy ra ngoài.

Trước khi trở lại ngôi nhà quen thuộc, tôi đã nghe thấy lại âm thanh xương con người bị nhai nát.

Crốp –– Crốp

Rõ ràng đây chỉ là một cơn ác mộng của tôi thôi.

Tôi thả cái sọt, cầm lấy cái rìu bên cọc gỗ.

Rõ ràng, đây chỉ là một cơn ác mộng của tôi thôi....

Màn đêm buông xuống, những tia sáng cuối cùng lấp ló nơi chân trời. Phát hiện mình không thở, tôi buộc phổi mình phải hấp thụ dưỡng khí.

Khoảng khắc thở ra làn khói trắng xóa, tôi bàng hoàng nghĩ––

A, hóa ra đã là mùa đông rồi à.

Mùa đông.

Khi tôi lao vào nhà, đầu óc tôi như trống rỗng.

Dùng hết sức lực của cả đời này, tôi vung rìu chém xuống, máu tươi bắn tung tóe, con quỷ phát ra tiếng gào vặn vẹo, những chiếc móng tay sắc nhọn đột nhiên bóp chặt cổ tôi, một hơi ném tôi ra ngoài.

Tôi nghe thấy tiếng xương cốt nứt gãy, cơ thể như bị rút hết sức lực trong nháy mắt, mềm nhũn từ trên vách tường trượt xuống.

Bóng tối mịt mù vây quanh tôi, ánh mắt tôi lướt qua con quỷ kia, dừng lại ở phần chân tay còn lại bị đứt nằm trên sàn nhà.

Một cánh tay trắng bệch, ngón tay hơi cong cong, như thể muốn nắm lấy thứ gì đó, đóng băng lại khoảng khắc trước khi chết.

Thật ra "mẹ" không phải là "mẹ" của tôi.

Bà nghĩ rằng mình đã giấu đến thiên y vô phùng¹, không lộ một chút dấu vết nào trong những năm gần đây. Bà quá tin cậy vào năng lực bảo mật của con người mà không biết rằng những thôn dân được cho là nhiệt tình đã nói chân tướng cho tôi từ rất lâu.

(1)Thiên y vô phùng: Áo trời không có vết chỉ, không có sơ sót nào.

Với biểu hiện thương hại, những người đó nói với tôi rằng tôi cũng chỉ là đứa con do "mẹ" nhặt về, tôi không hề có một chút quan hệ huyết thống với "mẹ".

Nói xong, những người đó sẽ luôn chú ý tới phản ứng của tôi, thấy tôi không hoảng sợ, cũng không đau khổ, sẽ không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, giống như một đứa trẻ chưa ăn, chép miệng rời đi.

Tôi chưa từng hỏi "mẹ" vì sao lúc ấy bà lại quyết định nhặt tôi về.

Bây giờ, tôi sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.

Tôi nhìn người phụ nằm không động đậy trên mặt đất, chợt như tỉnh lại trong một giấc mộng dài.

Sau khi chết, tôi mộng mười mấy năm. Vào thời điểm trước khi sắp bị gϊếŧ, rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác sống trong hiện thực.

Quỷ gϊếŧ chết thôn dân, sau đấy lại bị người đàn ông cầm kiếm gϊếŧ chết.

Người đàn ông xuất hiện lặng lẽ không một tiếng động, như thể bò ra từ chiếc bóng của con quỷ vậy. Hắn liên tục chém đầu con quỷ, rồi lại từ lần này đên lần khác chặt hết tứ chi của con quỷ, cuối cùng cũng chế phục được con quỷ và kéo nó ra bãi đất trống bên ngoài ngôi nhà.

Lúc đó tôi gần như đã không nói được nữa, chỉ có thể ngồi dựa vào tường nhìn vị trảm quỷ đến muộn màng này. Hắn đã rất cố gắng băng bó cầm máu cho tôi, nhưng tất cả đều là vô ích.

Tôi nhờ hắn dìu ra ngoài cửa, tôi muốn tận mắt nhìn thấy con quỷ kia tiêu vong.

Máu cứ việc chảy không ngừng, máu trong cơ thể đã sắp bốc hơi đến sạch sẽ thì màn đêm dài lê thê cũng xuất hiện một vết nứt, ánh sáng ban mai trào ra từ sau lưng dãy núi, bầu trời dần sáng lên, bộ mặt quỷ dữ tợn dưới ánh nắng chiếu xuống thống khổ đến quay cuồng, hóa thành bụi mù biến mất trước mắt tôi.

"Nhược điểm của quỷ nằm ở ánh mặt trời." Người đàn ông đó thì thầm với tôi.

Tôi nhìn thẳng vào hắn, nhìn đến khi hắn xấu hổ mà giơ tay vuốt mắt tôi, biểu hiện chút tôn kính đối với người sắp chết.

Hỗn hợp máu với thịt nát trào ra từ cổ họng tôi, tôi mấp máy môi, hỏi hắn:

"Năm Diên Hỉ thứ mười một (912) cách đây bao lâu?"

Người đàn ồn hơi sửng sốt.

"Đó là...... đã hơn ba trăm năm trước."

Hóa ra đã trôi qua...... nhiều năm như vậy rồi à.

Tôi gật đầu, tựa như có hơi mệt mỏi, lại như nhẹ nhõm hơn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tôi vẫn tồn tại trên thế gian này như cũ.

Có đôi khi là một thôn dân, là một thị nữ, có khi lại là con gái nhà võ.

Cuộc đời vừa dài lại ngắn ngủi tựa cái chớp mắt, nhắm rồi lại mở mắt, thế giới đã trở nên hoàn toàn khác biệt.

Kiếp thứ nhất của tôi, mọi người vẫn chưa thể hiểu được sự xuất hiện của giống loài mang tên quỷ.

Rồi đến kiếp thứ hai, mọi người đã mày mò được cách để gϊếŧ quỷ.

Vào giữa thời Heian, con quỷ ăn thịt người xuất hiện đầu tiên trên thế gian. Con người đơn phương bị quỷ săn gϊếŧ nhiều năm như thế, rồi đến thời kỳ Mạc Phủ Muromachi, cuối cùng thì sát quỷ nhân đã xuất hiện.

Đó là kiếp thứ năm của tôi, thời Chiến Quốc còn chưa đến, nhưng thế lựa của Mạc Phủ ngày càng suy yếu, các Daimyo bảo hộ nước đã làm theo ý mình, có một dấu hiệu mơ hồ cho cuộc phong ba bão táp sắp tới.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng miền núi xa xôi, anh chị em trong nhà một bàn tay cũng đếm không xuể. Tôi đứng thứ bảy, vì thế mọi người gọi tôi là A Thất.

Trong làng có một tập tục, khi đến buổi tối phải thắp huân hương hoa tử đằng. Nhà ai có con nít không vâng lời, sẽ bị người lớn dọa rằng, buổi tối sẽ có một con quỷ từ trên núi xuống chuyên bắt đi những đứa trẻ không vâng lời.

Có mấy đứa nhóc lớn lớn trong thôn thích kể chuyện về quỷ ăn thịt người, đến buổi tối sẽ ngủ chung một phòng, cả đám ai cũng nhát gan run rẩy, nhưng càng sợ lại càng muốn nghe.

Tôi luôn ngủ quên trước khi câu chuyện kết thúc, rồi đến buổi sáng hôm sau sẽ có người trách tôi nhàm chán, dần dần, cái biệt danh "A Thất nhàm chán" lan truyền ra ngoài.

Một đứa trẻ ở độ tuổi ấy nếu không có đối tượng để giễu cợt, tựa như hổ con vậy, không có xương để mài răng, toàn thân ngứa ngáy.

Hàng xóm tôi là một người góa vợ lầm lì, lúc trẻ bị nhiễm bệnh ở chân trái nên đi đường có hơi kỳ lạ. Bọn nhóc trong thôn thích bám theo hắn, một bên lớn tiếng cười đùa, một bên khập khiễng bắt chước tư thế vụng về của hắn.

Một đêm nọ, người đàn ông ấy dập tắt huân hương hoa tử đằng trong nhà, ngày hôm sau trong nhà chỉ còn lại một vũng máu.

Ngôi làng miền núi hẻo lánh lần đầu tiên tiếp đón chuyến viếng thăm của diệt quỷ nhân.

Đó là một thanh niên khoảng 25 tuổi, bên má có ba vết sẹo như thể bị dã thú cào tróc thịt, ánh mắt sắc bén lại trấn tĩnh.

Hắn không ở trong thôn lâu, sau khi chế phục quỷ ăn thịt người rồi gϊếŧ nó dưới ánh mặt trời, hắn thu dọn bọc hành lý và lại lên đường.

Tôi đi theo hắn ba ngày, trèo đèo lội suối, thẳng cho đến khi hắn phải dừng chân trong một quán trà, cau mày nghiêm túc hỏi ý đồ của tôi khi đi theo hắn.

"Tôi muốn biết quỷ là gì." Tôi hỏi hắn.

Nhận thức của mọi người đối với quỷ gần như chỉ dừng lại ở chuyện quỷ có năng lực sống lại, sợ ánh mặt trời và hoa tử đằng.

Mà những thông tin này ít đến đáng thương này lại được xây lên từ máu tươi từ thế hệ này sang thế hệ khác.

"Quỷ là sinh vật ăn thịt người." Diệt quỷ nhân nói với tôi như thế.

"Tại sao con người lại trở thành quỷ?"

Nghe thấy câu hỏi của tôi, sắc mặt đối phương thay đổi.

"Quỷ ăn thịt người sao có thể là do người biến thành."

Con quỷ đầu tiên trên thế gian này từ đâu mà đến, lúc đó mọi người cũng không biết.

Trong truyền thuyết xa xưa, quỷ là sinh vật đột ngột xuất hiện, giống như thiên tai giáng xuống, không rõ nguyên nhân mà chỉ có kết quả.

Tôi biết con quỷ đầu tiên xuất hiện như thế nào, nhưng tôi không biết những con quỷ khác ra đời như thế nào.

Thậm chí tôi còn ngây thơ mơ hồ cho rằng, những con quỷ đó đang mắc một chứng bệnh giống nhau –– sợ ánh sáng, ăn thịt người và sức lực lớn.

Còn về tuổi thọ.......

Rốt cuộc quỷ sống được bao lâu, ai biết, hơn nữa là gì sao lại biết?

Vì thế, lúc đó tôi không có lòng cảnh giác.

Ngọn lửa cháy hừng hực ánh đỏ cả bầu trời đêm, con phố bị quỷ tấn công biến thành biển lửa, những ngôi nhà sụp đổ liên tiếp thành cự xà bùng cháy. Diệt quỷ nhân đuổi theo con quỷ bê bết máu biến mất nơi cuối phố, những người xung quanh chết hoặc chạy tán loạn, chỉ có tiếng chuông báo cháy vang vọng trong không gian không ngừng.

Trong ngọn lửa đan xen với bóng đêm, có một thiếu nữ trông như người sống sót đứng giữa đường, lặng lẽ nhìn vào biển lửa trước mắt.

Nếu lúc ấy tôi quan sát kỹ càng một chút, không chừng đã phát hiện ý cười nơi khóe mắt cô ấy. Nhưng biển lửa sắp nhấn chìm, không chút suy nghĩ, tôi lập tức nắm tiến đến nắm lấy tay cô ấy: "Đừng có đứng ngốc, chạy mau!"

Cánh tay mềm mại nhỏ nhắn, làn da lạnh lẽo. Mặc dù ở trong môi trường nhiệt độ cao như vậy, tôi cũng nhịn không được–– không, là theo bản năng mà rùng mình một cái.

Trong phút chốc, dự cảm của chết chóc khiến tôi sởn cả tóc gáy.

Nhưng không hiểu sao, cổ hàn ý ấy tan biến tan hiến ngay.

Thiếu nữ có đôi mắt màu hồng mận, bị đôi đồng tử ấy nhìn chăm chú, bỗng nhiên có một cổ quen thuộc quỷ dị bò lên cổ họng tôi.

"Cô......"

Thiếu nữ nhẹ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi tôi: "Cô là ai?"

.........

Nếu lúc đó có người nói cho tôi biết người mà tôi giữ chặt ấy là vị hôn phu tiền nhiệm, người đã sống vài trăm năm và quỷ có trên đời này toàn bộ đều do một mình hắn mày mò làm ra, tôi nhất định sẽ kiên quyết hất tay hắn ra, sẵn tiện đá một cú cho hắn vào biển lửa luôn.

Đáng tiếc, ngay lúc đó tôi không biết, chuyện vị hôn phu tiền nhiệm của tôi còn sống trên đời là sự thật.

Và vào lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

.........

Đù, hắn thế mà biến đổi được.