Đích trưởng tử chết lúc mới lên ngôi, nhị hoàng tử phong vương tới Lĩnh Nam xa xôi, tam hoàng tử bị lão đâm chết ngay trên triều đình, tứ hoàng tử chết vì nắng nóng, lục hoàng tử phạt quỳ ở hoàng lăng, thất hoàng tử nhát gan vô dụng, bát hoàng tử non nớt ngây thơ.
Nhìn bề ngoài gọn gàng lại rực rỡ, được vạn người kính ngưỡng nhưng thực chất lại là một cuộc đời chia lìa cốt nhục, bề tôi phản bội. Cuối cùng khi ngoảnh lại, trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại Thịnh Thừa Lệ, người bị lão bỏ rơi từ nhỏ trong lãnh cung miễn cưỡng có chút hữu dụng.
Cuộc đời này của Thịnh Tự Viêm, thời thơ ấu được vinh sủng, tuổi trẻ tuỳ ý, tuổi trưởng thành giết huynh đoạt ngôi, đến trung niên cuối cùng bắt đầu mông lung nhìn lại, không rõ rốt cuộc mình đã làm được gì trong cuộc đời này.
Đàn hương lượn lờ trong phòng, tiếng tụng kinh của tăng nhân trong trẻo trầm thấp, tựa như Phạn âm cổ xưa, từng chữ từng câu đều đủ để kinh động lòng người.
Sau một lúc lâu, hoàng đế đứng dậy, chậm rãi nói: "Đại sư vất vả rồi.”
Lão rời khỏi tháp Vấn Thiên, một lần nữa bước về phía cửa cung, xung quanh là vô số thái giám và người hầu theo hầu, nhưng thực ra chỉ là một người cô độc mà thôi.
Tuệ Miễn niệm xong đoạn kinh văn, mới từ bồ đoàn đứng dậy, đứng bên cửa sổ ngắm nhìn hoàng thành hùng vĩ một lúc rồi ngước mắt nhìn về phía trời xa xăm: "Sắp có tuyết rồi.”
Mây cuộn lại chồng chất, dường như có tuyết lành báo hiệu mùa màng bội thu.
-
Vì vụ mưu phản của Thịnh Thừa Tinh và Hạ Kinh Nghĩa, không khí đêm giao thừa năm nay khác hẳn mọi năm.
Trong cung hủy bỏ yến tiệc thường niên, các gia đình quyền quý cũng không qua lại, ngay cả những hộ dân thường dù có trì độn tới đâu cũng có thể cảm nhận được sự xao động trong không khí của thành Ngu Kinh, như thể chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể thổi bùng lên một màn pháo hoa rực rỡ.
Vương Tú Ngọc rời khỏi kinh thành, khiến thân phận của Dung Đường ở phủ Ninh Tuyên Vương trở nên rất khó xử.
Nếu y muốn thì tất nhiên có thể không ngại ngần về dùng bữa tối tất niên, nhưng điều đó không chỉ khiến Dung Minh Ngọc khó chịu, mà còn khiến chính Dung Đường cũng thấy không vui.
Thế là y vẫn không đi như trước, Dung Đường và Túc Hoài Cảnh đến ngoại ô kinh thành, ăn bữa cơm đoàn viên với trưởng công chúa, đêm ở lại biệt viện, ngắm pháo hoa từ xa do các địa chủ ở các thôn trang xa kinh thành đốt lên, không bận tâm đ ến thế sự mà trải qua một năm bình an.
Sau đó trở lại kinh thành, một lần nữa bước vào trung tâm của vòng xoáy quyền lực.
Thịnh Thừa Tinh làm phản mang đến thay đổi trực tiếp nhất là trong triều, chỉ còn một hoàng tử dùng được duy nhất là Thịnh Thừa Lệ.
Đây có lẽ là cảnh mà Thịnh Thừa Lệ muốn thấy, nhưng con đường đạt đến lại không như gã mong đợi, vì vậy vào ngày 29 tháng Chạp gã đã tìm đến Túc Hoài Cảnh để chất vấn.
Gã không trông mong Thịnh Thừa Tinh mưu phản thành công, ít nhất cũng phải ác chiến một thời gian, rồi gã mới ra mặt cứu cha, từ đó đạt được lợi ích lớn nhất.
Nhưng hiện tại, gần như ngay khoảnh khắc thân binh của Hạ Kinh Nghĩa tiến vào kinh thành, đã bị vây hãm từng tầng từng lớp bên trong.
Thẩm Phi Dực đã sớm theo chỉ thị của Túc Hoài Cảnh, điều phối toàn bộ Kim Ngô Vệ của kinh thành, lại bí mật vào cung báo cáo những điều khác thường mà mình phát hiện khi tuần tra ngoại thành trong thời gian qua, cuối cùng canh giữ không rời đế vương nửa bước.
Cái gọi là luyện đan trúng độc thực ra chỉ là cái cớ mà Thịnh Tự Viêm cố ý tạo ra, để xem ai không thể kiên nhẫn, muốn ngồi lên vị trí của lão.
Kết quả thử nghiệm không ngoài dự đoán, rất dễ dàng phát hiện ra Thịnh Thừa Tinh và Hạ Kinh Nghĩa là hai con hồ ly.
Huệ Quý phi muốn cầu xin cho cha huynh mình, nhưng lại bị đế vương nhốt vào lãnh cung.
Thiên mệnh của Lục Hoàng tử vốn dĩ là do một đạo sĩ lang thang bóp méo lúc sinh ra, nếu theo cốt truyện gốc thì cuối cùng sẽ do Thịnh Thừa Lệ vạch trần, nói cho Nhân Thọ Đế biết những năm qua lão đã bị lừa bởi một mệnh cách giả tạo vô lý.
Đây là một điểm sảng khoái trong nguyên tác, nhưng đến bây giờ Thịnh Thừa Tinh đã chết, cả nhà Hạ nguyên soái bị xử trảm, Huệ Quý phi mất hết vinh sủng, mệnh cách Tử khí Đông lai của Lục Hoàng tử Thịnh Thừa Vận chẳng còn giá trị gì.
Thịnh Tự Viêm cũng từng hỏi Tuệ Miễn, hỏi hắn nghĩ gì về việc một đứa trẻ mang mệnh cách tử khí.*
(Tử khí đông lai(紫气东来): mây tím tới từ phía đông (truyện kể quan giữ cửa ải Hàm Cốc thấy có mây tím từ phía đông bay tới thì biết sắp có thánh nhân đi qua, quả nhiên sau đó Lão tử cưỡi thanh ngưu đi tới.) | chỉ: điềm báo, dấu hiệu may mắn, thuận lợi; sắp có điềm lành)
Tuệ Miễn nhẹ nhàng ung dung nói: “Dưới gầm trời này, nếu không phải là sự thay đổi triều đại, giao thoa giữa cũ và mới, thì sao có thể có cả hai người cùng mang mệnh cách đế vương?”
Nhân Thọ Đế ngồi tại chỗ suy tư hồi lâu, cuối cùng hiểu rằng lời tiên tri đó chưa bao giờ là dấu hiệu tốt lành giúp lão bắt đầu mọi thứ.
Tử khí là của con trai lão, vậy những năm qua giang sơn mà lão giành được có là gì, chẳng phải là làm áo cưới cho con trai lão sao?
Cho nên ngay cả nhìn Thịnh Thừa Vận cũng phiền vô cùng, qua năm chưa tới hai tháng,lệnh giữ hiếu nửa năm tại lăng tẩm hoàng gia đã biến thành lệnh lưu trú vĩnh viễn.
Trong tình huống này, dù Thịnh Thừa Lệ có ngu ngốc đến đâu cũng không thể chỉ ra rằng đó vốn là mệnh cách của gã. Chỉ sau một đêm Thịnh Tự Viêm đã trở nên già đi nhiều, đối với Ngũ Hoàng tử và Thất Hoàng tử tuổi trẻ, lão đều sinh ra tâm lý đề phòng nặng nề.
Nhưng lại vô cùng nhớ thương tình cha con, trong vòng ba tháng đã viết hai lá thư gửi đến Lĩnh Nam, hỏi thăm Thụy Vương Thịnh Thừa Minh về công việc ở đất phong, hỏi hắn có muốn về Kinh để viếng mẫu thân không, cũng đã đến tuổi thành hôn, trong kinh có rất nhiều cô gái đã đến tuổi, hắn có ai trong lòng chưa…
Lời lẽ thân thiết, khuyên nhủ ân cần, như thể lão là một người cha hết lòng lo lắng cho con mình trong thiên hạ này.
Không biết Thịnh Thừa Minh vì chán ghét cuộc đấu đá trong hoàng gia, hay là đã được ai đó nhắc nhở trước. Nhân Thọ Đế gửi thư cho hắn, hắn liền trả lời ba lần, trước cảm tạ lòng nhân từ của phụ hoàng, rồi nói chính sự ở đất phong phức tạp, từng sống dưới sự che chở của phụ hoàng nên ngày ngày vui chơi phóng khoáng, chưa từng thực sự trải qua nỗi vất vả xử lý chính sự, lo cho dân chúng. Giờ dù ở nơi xa xôi, nhưng vẫn là đất của Đại Ngu, phụ hoàng yên vị ở Kinh thành, hắn ở Lĩnh Nam chia sẻ gánh nặng cho phụ hoàng, mong phụ hoàng bảo trọng sức khỏe.
Lại nói mẫu phi vốn là mang tội, phụ hoàng nhân từ mới cho bà toàn thây, nhưng thân là con của thiên gia, không thể tự mình đi viếng tội mẫu, thật không nên. Nhưng dù mẫu thân có tội, hắn cũng là con, không thể không nhớ ơn sinh dưỡng, dù không tiện về kinh viếng mẫu thân nhưng vẫn tuân theo tổ chế, thủ tang mẫu thân ba năm, không nên bàn chuyện hôn nhân hay tình cảm nam nữ.
Có lẽ vì con trai ở xa, mấy bức thư Nhân Thọ Đế cứ xem đi xem lại, chỉ cảm thấy đứa con thứ hai từng nghĩ là thô lỗ giờ đã trưởng thành, chín chắn. So với hắn, Thịnh Thừa Tinh có ý đồ bất chính, Thịnh Thừa Lệ như hổ rình mồi, Thất Tử ngu dốt vụng về, từng người đều trở nên đáng ghét.
Trên triều, lão thường khen ngợi Lĩnh Nam có thành tích thực tế, nhiều lần sai sứ thần mang phần thưởng đến đất phong của Thụy Vương. Nhưng dù sao Thịnh Thừa Minh cũng không ở Kinh thành, lão có muốn gặp cũng không thể.
Một mặt nhớ nhung thứ trưởng tử ở xa, một mặt tâm trạng thay đổi thất thường. Vì những lời nói của Thịnh Thừa Tinh trước khi chết, Nhân Thọ Đế nhìn ai trên triều cũng thấy người ta muốn nói xấu, bịa đặt rằng lão lên ngôi bất chính, đáng giết.
Trong lúc nhất thời trên triều đình người người cảm thấy bất an, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự nửa năm tịch biên nhà nhiều hơn ba năm cộng lại, bá quan tức giận không dám nói, ngày nào cũng có gương mặt mới đứng trên triều.
Lòng đế vương khó dò, thân tín thay đổi liên tục, cuối cùng chỉ còn lại có Ngự Sử đài trung thừa đại nhân, tiền Kim Ngô Vệ Hữu Kiêu Vệ tướng quân nay thăng chức thành thủ lĩnh thị vệ, và vài vị đại nhân liên tiếp có thành tích sau trận lụt năm đó.
Tính ra khi đó tuổi trẻ bừa bãi, dám tranh giành huy hoàng của đế vương ở kinh thành, đám tay chân theo lão lên phương Bắc, các bằng hữu thân thiết như Trương Các lão về hưu, Hạ Kinh Nghĩa bị lão xử tử, người thân thiết ngày xưa giờ chỉ còn lại một nắm đất, cuối cùng chỉ còn lại một mình Dung Minh Ngọc.
Phong vân triều đình thay đổi thất thường, Dung Minh Ngọc vẫn ổn định ngồi vị trí vương gia khác họ dưới một người, vinh quang vô tận, khiến người ta ngưỡng mộ.
Thẳng đến có một ngày, Nhân Thọ Đế muốn hưởng chút niềm vui gia đình, đến Phượng Khê Cung gặp Bát Hoàng tử. Nghe cung nhân nói Hoàng hậu dẫn Bát Điện hạ đến cung Thái hậu, lão không khó chịu chút nào, ngược lại còn hào hứng đến Thọ Khang cung gặp Thái hậu.
Lão cũng không có để cho cung nhân thông báo, mà đi thẳng đến cửa, muốn tạo bất ngờ.
Đi đến cửa, nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười, Bát Hoàng tử đã biết đi chập chững, cũng nói được vài câu làm vui lòng mẫu hậu và tổ mẫu.
Nhân Thọ Đế cũng nở nụ cười, mệt mỏi trên triều lúc này tan đi nhiều, định đẩy cửa vào thì nghe lão ma ma trong nhà nói: "Người ta thường nói trẻ con ở với ai lâu, mặt mũi sẽ giống người đó, Bát Điện hạ càng ngày càng giống Hoàng hậu nương nương.”
Vương hoàng hậu che miệng cười, nhưng vẫn giận một câu: "Ma ma nói gì trước mặt trẻ con vậy.”
“Dạ, lão nô miệng tiện. "Ma ma cười cười ha ha, cả phòng vui vẻ hòa thuận, bà thờ ơ nói:" Lão nô chỉ thấy Bát Điện hạ không giống Nhị Điện hạ, mà giống Thế tử Ninh Tuyên vương lúc nhỏ, nghĩ mãi không hiểu, chắc vì nương nương và Vương phi ngày xưa là tỷ muội, Bát Điện hạ vốn dĩ nên sinh ra trong bụng nương nương, nên mới giống vậy.”
Thái hậu nghe vậy cau mày, ánh mắt yêu thương thoáng thay đổi, nhìn Bát Hoàng tử một lúc.
Nhân Thọ Đế dừng lại động tác đẩy cửa, người hầu hạ trong sân không dám lên tiếng.
Lâu sau, lão buông tay, vẻ mặt không rõ ràng rời Thọ Khang cung.
Tối hôm đó, một đạo thánh chỉ bí mật xuất cung, đưa Túc Hoài Cảnh vào trong cung.
Lúc này cuối xuân đầu hè, Thịnh Thừa Tinh đã chết, hội Chiết Hoa không còn, nhưng đô thành Ngu Kinh vẫn nhộn nhịp như cũ.
Dung Đường ngồi trong sân, nhìn mây tầng tầng lớp lớp trên bầu trời xa, từng đám trắng xóa, như sợi bông lấp đầy lỗ hổng khắp nơi.
Y nhìn bầu trời hồi lâu, trên đài sen của Phật tượng trong thư phòng đã nở chín phần mười, sắp nở rộ, nửa không gian hệ thống hiện rõ trong đầu y, y thấy vô số sinh linh trông rất sống động.
Đại Ngu vẫn phồn hoa như trước, chỗ ẩn nấp có sâu bọ, nhưng ngoài mặt dân chúng vẫn an cư lạc nghiệp như cũ.
Triều đình dưới bàn tay của đế vương, huyết tẩy hết đợt này đến đợt khác, lại có người nhạy cảm phát hiện, những người thay thế kia đều là những trụ cột có tài học.
Quan lại ngồi không ăn bám xuống, thay thế họ là những người trẻ tràn đầy hoài bão.
Đại Ngu rung động bất an, Đại Ngu vẫn phồn vinh.
Đêm đen tối nhất trước bình minh, giấu sau đám mây.
Dung Đường cúi đầu nở nụ cười, nhẹ giọng nỉ non: "Khi nào ngươi đến tìm ta?”
Cục diện hiện nay, nếu không đến tìm y, thiên đạo hay não chủ sẽ phải cho nam chính cơ hội nghịch thiên thế nào, mới có thể đi đến cái gọi là "chính thống" của bọn họ đây?